Về tới nhà, ba cô không nói một câu gì chỉ ngồi xuống mặt tức giận, cô cũng lẳng lặng ngồi xuống ghế.
Mẹ cô cùng Phương Nghi từ lầu đi xuống thấy mặt cô mẹ giật mình chạy lại.
- Linh sao vậy con.
Đi học kiếm chuyện với ai để người ta đánh.
- Bà còn dám hỏi câu đó.
Bà biết ai hại Phương Linh ra nông nổi này không?
- Ai?
- Con gái cưng của bà đó nó kêu xã hội đen đánh người ta để gia đình người ta kéo lên đánh lầm Phương Linh.
Mới 17 tuổi chưa được gì đã làm hại tới người khác.
Nó với chị nó không giống nhau chút nào không bằng một phần Phương Linh nữa.
Ba cô bắt đầu tức giận chỉ thẳng vào mặt Phương Nghi la lên, chuyện này ít nhiều chắc chắn ảnh hưởng tới bầu cử lên chức của ba, uy tín cả công sức bao năm gầy dựng cho gia đình bị Phương Nghi làm tổn hại.
Ba cô không tức giận thì không phải ba cô đâu.
Nếu Phương Nghi không làm lớn chuyện chắc chắn sẽ không bị nhiều chuyện xảy ra như vậy.
- Ba, sao ba lại nói con như vậy.
Lúc nào cũng đem con ra so với chị? Chị Linh với con lúc nào ba cũng thương chị hơn.
Ba cứ coi con là đứa quậy phá nhưng ba có biết con bị người ta đánh là tại chị không.
Chị không kéo con ngăn con con đâu có bị đánh hội đồng.
- Mày lợi dụng lúc người ta bị kéo lại đánh người ta trước mày còn dám nói người ta kiếm chuyện.
- Con...!con không có là chị hai nói dối.
Chị Linh tính ra cũng bằng tuổi con được quyền gì mắng con.
Chị Linh chỉ cần mách lẻo là ba tin, chắc chắn vụ này cũng do chị ta nói với ba..
- Nghi em đừng có quá đáng, chị không nói với ai.
Chị là chị của em đó.
- Nếu chị cứ mãi xen vô chuyện của em, thì đừng có trách em hỗn với chị.
Phương Nghi trừng mắt nhìn cô nói lớn tiếng quát nạt, cô cũng không ngờ em mình lại có thể nói như thế với mình Phương Nghi quay lưng bỏ đi ra ngoài, mẹ định chạy theo thì ba lập tức ngăn lại không cho.
Cô cũng chỉ có thể im lặng vì không dám nói thêm gì nữa.
Tối khi cả nhà cùng ăn cơm, mặt cô bắt đầu sưng đỏ hơn vì bị đánh lực mạnh lắm, nhai cũng đau ăn được một ít cô không thể ăn nổi nên ngừng lại.
Ba đột nhiên hỏi một câu làm cô đơ cả người.
-