Ăn sáng xong, cô Đan Thanh và tiểu Mỹ cả ba đều sẽ đến Vương Thị, cô cho người ở lại nhà canh giữ những tài liệu mật.
Còn cô tự lái xe đến tập đoàn, đến đó còn có Dương Quốc Thiên nên cô không thấy lo.
Hôm nay là ngày Quách Minh đến để lấy cái chức tịch của mẹ Alice, mẹ cô không có ở đây nên bọn họ thừa cơ làm loạn đây mà.
Vừa bước tới cổng Vương Thị, cô đã nhìn thấy cả đám phóng viên nhà báo chờ tin tức.
Có lẽ họ cũng đang chờ Vương An Kỳ tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị cô đây thất bại, tin tức này chắc chắn sẽ lên trang bìa luôn hot nhất luôn ấy chứ.
Nhưng cô lại thấy thích thú khi lão Quách Minh kia đã tốn không ít tiền và công sức mời tới, thôi thì cứ diễn tạm cho ông ta vui vậy.
- Chị nhận được tin Quách Minh đang làm loạn mở cuộc họp cổ đông trong tập đoàn chúng ta.
- Anh Quốc Thiên đâu chị? (cô quay sang nhìn Đan Thanh)
Vừa nói vừa đậu vào bãi đỗ xe.
- Quốc Thiên đang bên trong đấy đợi em.
Thiên nói Quách Minh đang cười rất tươi, ăn nói như mình mới chính chủ tịch vậy.
- Đưa bao tay cho em đi.
À Tiểu Mỹ, em nghe lời chị vào phòng tổng giám đốc ngồi đó.
Bất kể có chuyện gì cũng đừng ra, đó là an toàn của em, chị không muốn em bị ông ta biết mặt sau này rất khó đi lại.
- Vâng, chị nhớ cẩn thận.
Em sẽ liên lạc nói với anh Chính Vũ.
- Không được...!nhất định không được nói gì liên quan tới chị với anh ta..
- Dạ chị ( giọng tiểu Mỹ trùng xuống buồn hẳn đi)
Cô cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm lấy bao tay từ Đan Thanh đeo vào, lập tức bước ra khỏi xe, đi vào trước, tiểu Mỹ đi cửa sau tập đoàn bước vào.
Đây chính là lúc cô có thể lợi dụng Quách Minh làm tài liệu giả để dính đến pháp luật, lúc ấy ông ta sẽ phải đối mặt với con mắt của nhà nước mà không thể làm gì bậy bạ.
Mỗi một bước đi xác định được vẻ ngoài đầy cao ngạo của cô từng bước một tiến tới phòng họp.
Cô ra lệnh cho tất cả phóng viên nhà báo mời tất cả vào phòng họp lớn, đẩy cửa bước vào nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Quách Minh đầy gian xảo và thách thức.
Quay sang, cô nhìn thấy Trương Phương Nghi và mẹ cô ta đang ngồi đó với vị trí khách mời nhìn cô đầy sự đắc thắng và khinh bỉ.
Có vẻ như muốn chịu xấu hổ chung với ông ta đây mà.
- Nhân vật chính đã tới, hôm nay tôi nhận được sự nhờ vả của Vương tổng thay thế chủ tịch lên điều hành tập đoàn tất cả đều nhờ vào cô ấy tổng giám đốc Vương An Kỳ của chúng ta..
Ông ta vừa nói vừa bước tới khoác vai cô ra vẻ thân mật, trên môi vẫn không ngừng nở nụ cười.
Cô chỉ cười nhạt bước tới ghế chủ tịch, nhanh chóng ngồi xuống.
- Xin lỗi, tôi đến trễ làm mọi người phải đợi.
Tôi đến đây để thông báo cho mọi người một việc.
- Ấy...!làm sao lại trách cô được, chúng tôi luôn đợi cô đến để thay mặt chủ tịch cũ giao lại tất cả cho tân chủ tịch đây.
(Ông ta vẫn một câu là chủ tịch 2 câu là chủ tịch)
Giao cái gì cho ông? (cô quay sang nhìn ông ta hỏi)
- Cô...cô nói gì vậy? Muốn trở mặt.
(Ông ta giật mình tức giận)
- Tôi đã hứa giao cái gì cho ông, tôi có sao?? (cô nhíu mày làm ra vẻ ngạc nhiên)
- Đừng có giả vờ ngây thơ nên cô đã ký tên đồng ý bán cổ phần và giao cả tập đoàn cho tôi..
(ông ta bước tới trợn mắt nhìn cô)
- Cái tôi thông báo chính là, từ nay về sau tập đoàn Vương Thị chúng ta vẫn nằm dưới sự giám sát của tôi, tất cả tư liệu nói về việc tập đoàn đang xuống dốc vì sản phẩm kém chất lượng đều là tài liệu khống.
Tôi đã giao cho sở điều tra xử lí.
Còn việc tôi đã kí tên và giao chức chủ tịch và tập đoàn hoàn toàn không có ông Quách đây đã nguỵ biện tới số tài liệu giả không phải chữ kí của tôi.
Cô đứng lên trừng mắt nói, tay chỉ thẳng vào mặt ông ta để mọi sự chú ý đều dồn vào ông ta.
- Không phải, là cô ta đã kí tên, hợp đồng tôi vẫn còn giữ, cô nghĩ cô nói dối được sao? (Ông ta quăng sấp giấy tờ lên bàn)
Cô chỉ nhếch môi cười, nhanh chóng cầm lấy giơ lên đưa qua đưa lại để tất cả cùng nhìn thấy chữ kí.
Sau đó cúi xuống lấy một tờ giấy trắng, kí tên vào tờ giấy trắng đó để đối chiếu.
- Mọi người cho rằng đây là chữ kí của tôi? 2 chữ kí khác nhau hoàn toàn..
- Là hôm đó tay cô bị thương, nên chữ kí mới nguệch ngoạc như vậy.
Cô còn dám nói không có, nếu không có thì cô mở bao tay ra mọi người sẽ thấy vết thương còn chưa lành hẳn, chỉ mới qua hai ba ngày tôi không tin cô có thể lành lặn nhanh như vậy.
Nếu muốn chứng minh cô trong sạch thì tháo ra.
Lúc này mọi sự chú ý đều dồn về phía cô trên gương mặt đầy chiến thắng của ông ta, cả bọn người kia nữa.
Họ đều cho rằng cô thật sự bị thương? Quốc Thiên có vẻ như muốn ông ta tin tưởng hơn liền phối hợp làm cô thoáng chốc ngạc nhiên.
- Bao tay là cô ấy muốn đeo, ông lấy quyền gì kêu cô ấy tháo ra?
- Nếu không sợ thì tháo ra sẽ biết tôi nói thật hay nói giả ngay thôi.
Nếu trên tay cô bị thương chứng tỏ hôm đó cô có kí tên nên chữ kí mới nguệch ngoạc như