Sau khi tan làm, cô một mình chạy xe tới trại giam thăm Phương Nghi? Nói là trại giam nhưng sự thật là viện tâm thần chuyên giam những phạm nhân có vấn đề thần kinh.
Phương Nghi là một trong số đó, Phương Nghi từng cứu cô não cũng có vấn đề nên sau khi bị phán án tù thì cũng trở nên điên dại vì sốc.
Cô bước tới gần chổ góc cây có băng ghế Phương Nghi đang ngồi chơi một mình, tóc rối bù xù, nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Nụ cười đó chắc chẳng bao giờ cô tự lấy lại được cho mình, như vậy có phải sống an nhàn tốt hơn hơn không? Tôi đặt túi quà bánh trái cây mua trước mặt Phương Nghi nó nhìn cô cười rất tươi..
- Chào chị.
Chị lại đến thăm em hả? Có mua kẹo cho em hông? (Phương Nghi nhảy bổ nắm tay cô vui mừng)
- Có, chị hai có mua cho em.
Em ngồi xuống chị chải tóc buộc lại cho đẹp nhé.
- Dạ.
(Phương Nghi vô tư cầm từng trái cam lột ra, yên vị vừa ăn vừa để cô chải tóc)
Buộc tóc lại xong, Phương Nghi còn nắm lấy tóc khen đẹp, lúc ấy tôi càng muốn khóc hơn, có phải bây giờ chỉ cần cô và Phương Nghi có thể nhỏ lại, chị em cô sẽ không vì một người đàn ông mà một mất một còn chắc chắn sẽ có thể cười hồn nhiên như trước.Ước gì! Phương Nghi thấy thế lau nước mắt cho cô.
- Chị sao chị khóc?
- Chị không sao!
- Chị là tiên nữ mà, chị khóc là trời mưa đó.
Mẹ em nói vậy? (Cô bật cười)
- Đúng rồi, chị quên mất.
Em cười thì chị cũng phải cười.
- Chị, lần sau chị đến nhớ mua bánh kem dâu tây cho em nhé.
Em muốn ăn! (Phương Nghi nhìn cô nũng nịu)
- Được, lần sau mua bánh kem to đùng hương dâu nhé.
Cô đưa tay ngóc véo với Phương Nghi chưa gì y tá đã đi tới nhìn cô cười nói.
- Tới giờ Phương Nghi phải đi kiểm tra, tôi xin phép đưa em ấy đi ạ.
- Vâng ạ chị nhớ giúp em thường xuyên gọt trái cây cho em ấy tôi sợ nó tự làm đứt tay.
- Vương tổng yên tâm, gia đình cô trả tiền thuê tôi làm riêng cho Phương Nghi, tôi cũng nhờ Vương tổng đây giúp em tôi mới được học trường tốt.
Tôi không thương Phương Nghi thì làm sao ăn nói với cô được.
- Cám ơn cô.
- Không không tôi phải cám ơn Vương tổng nữa, em tôi nhờ Vương tổng mới được bạn bè yêu thương không phân biệt đối xử.
- Vậy tôi về trước đây.
- Được.
Vương tổng về cẩn thận.
Cô rời đi, trên đời này nếu cô có thể làm được gì, cô sẽ không ngại.
Vậy mà chỉ có tình yêu, cô đều không dám chắc chắn.
Cô cảm nhận được tình yêu dành cho cô của Vũ nhưng lại sợ đó là do anh diễn.
Cô không dám tin anh yêu cô là thật.
Vẫn là căn nhà đó, vẫn là nơi cô đối diện với ái ngại.
Nhìn thấy Vũ đang trong bếp, tự mình làm thức ăn khiến cô cười nhạt.
Mùi thơm của thịt, của cá sốt cà.
Trái tim cô như ngừng lại.
Loay hoay như thế, Vũ vô tình nhìn thấy cô khi quay lại.
Tắt bếp đem món cuối cùng ra, cười với cô.
- Chắc em chưa ăn gì nhỉ?
- Buổi trưa có ăn.
- Bây giờ đã 6h chiều tối rồi, ăn đi rồi tắm.
Anh đưa em đến một nơi.
- Đi đâu? (cô ngạc nhiên hỏi)
- Rồi em sẽ biết.
Vũ kéo tay cô ấn cô ngồi xuống bàn, liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén cô không thì đưa tận miệng đút cho cô.
Cố dặn lòng không thèm tin lời của Tâm Ly.
Cuối cùng nơi mà Vũ đưa cô đến, chính là nhà chính Hàn gia cô bất ngờ nhìn anh.
- Anh đưa em tới đây làm gì?
- Để chứng minh cho em thấy một chuyện?
- Chuyện gì? (cô bị anh dắt tay kéo vào nhà không biết gì)
Ba mẹ đã chuẩn bị sẳn trái cây, còn có nước cho cô và anh.
Có lẽ Vũ đã báo trước với họ rồi.
Cô không muốn nhắc tới chuyện kia vì không
muốn rắc rối nhưng không ngờ Vũ