Hôm đó Liêu Phi Vân ở lại nhà cũ Tấn gia đến trưa mới đi, lúc rời đi sắc mặt anh ta rõ ràng hơi lạ, cái tướng đi xuống lầu cũng kỳ cục không tự nhiên.
Dì Trương thấy thế thì lấy làm lạ, bèn hỏi anh ta xem là làm sao, Liêu Phi Vân không biết nên giải thích thế nào, chỉ cười lúng túng đáp:
“Chắc…… Chắc là bị trẹo hông ấy mà? Ha ha, ha, không có việc gì, không có việc gì đâu, tôi đi nhé chị Trương, hôm khác…… hôm khác tôi lại tới ăn cơm…… Chị khỏi tiễn tôi…… Về đi về đi……”
Nói rồi anh ta vội vàng rời đi như thể trên lưng đang cõng một người sống chẳng ai nhìn thấy được, ấy thế nhưng lúc gần tới chỗ đặt hai túi rác bếp, Liêu Phi Vân nhễ nhại mồ hôi đang định đi thẳng qua thì đột nhiên cảm thấy đầu mình bị đánh một cú không nhẹ không nặng.
Anh ta ngớ người, rồi hiểu ra là có thể do vừa rồi mình lỗ mãng nên khiến vật trên lưng mất hứng, lão tổ tông sống nhiều năm như thế này chắc là soi mói chú ý lắm. Nghĩ vậy, Liêu Phi Vân nhanh chóng nhích sang bên cạnh, cẩn thận bước qua ngưỡng cửa, sau đó cười làm lành với cái bóng hắt xuống mặt đất:
“Ờm, xin lỗi, là tôi lỗ mãng, Tào tổ tông, xin phép hỏi một câu, ngài không bị say xe chứ?”
Nghe anh ta tự dưng hỏi mình như vậy, cái bóng đen thùi lùi đang nằm nhoài trên lưng anh ta cũng lặng lẽ lắc đầu. Liêu Phi Vân thấy lão tổ tông đáp lại mình thì liền thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười phấn chấn, nói:
“Ầy, thế thì tốt quá. Hai năm trước có lần tôi nhờ Tấn Hành giúp đỡ, cũng thỉnh một vị lão tổ tông trạc tuổi ngài giúp tôi phá án. Khốn nỗi vị lão tổ tông kia ấy hả, đừng nói là ô tô xe máy, nghe đâu hồi xưa thấy cái xe ngựa đi qua cửa nhà thôi cũng choáng váng rồi, làm tôi phải chạy đi mua thuốc say xe cho ổng…… Hai ngày này chắc chúng ta phải đi rất nhiều nơi để tìm kiếm con yêu quái đã hại chết con cháu ngài, mong ngài cố gắng phối hợp với tôi một chút, tuyệt đối đừng làm mình làm mẩy gì đấy nha. Chúng ta xong việc sớm thì tôi sẽ bảo Tấn Hành dâng cho ngài thật nhiều đồ ăn ngon vào dịp lễ tết, có được không ạ?”
Song phương trao đổi thuận lợi được với nhau, Liêu Phi Vân vốn dĩ sắp bị đè chết tươi cũng lập tức cảm thấy trọng lượng trên lưng không còn nặng như trước nữa.
Một bên khác, Tấn Hành đứng trên lầu tận mắt nhìn Liêu Phi Vân đưa Tào tổ tông lên xe của Lão Đổng, sau một lát mới chống gậy chậm rãi quay trở về. Hắn mở ngăn kéo lấy ra năm con tiểu quỷ bùn với biểu cảm khác nhau, lần lượt đặt từng con ở trước mặt mình.
Tiểu quỷ bùn là một loại dụng cụ thỉnh thần đặc biệt của dân gian Trung Quốc, từng phổ biến rộng rãi vào thời Đường Tống. Xưa kia có không ít thầy đồng bà cốt ở nông thôn kiếm sống bằng việc thỉnh ngũ quỷ, chỉ cần sau khi chuyện thành công, dùng cơm thừa trong nhà dâng cho ngũ quỷ đã trợ giúp mình thì coi như hoàn thành nghi thức thỉnh quỷ.
Vả lại ngũ tiểu quỷ đa phần là đồng tử chưa sinh ra đã chết yểu, cho nên chỉ cần không phải là kẻ đại hung đại ác thì thông thường sẽ không xảy ra tình huống thỉnh bọn nó tới nhưng bọn nó không đáp ứng.
Tấn Hành giữ vẻ mặt nghiêm túc, lấy cơm nguội để trong chiếc bát sứ nhỏ ra, bên cạnh bày những xấp phong bao nhỏ gấp bằng giấy đỏ, hắn lần lượt đặt phong bao ở trước mặt từng tiểu quỷ bùn, sau đó phủ một tấm vải đỏ lên đỉnh đầu bọn chúng.
Qua khoảng một phút, chiếc đèn treo lớn trên trần nhà chợt lấp loé kỳ dị, đồng thời phía dưới tấm vải đỏ thấm mùi mốc cũng truyền tới một trận cười vui vẻ, kèm theo đó là quỷ ngôn quỷ ngữ nghe giống như một đám trẻ con học theo cách nói của người lớn, còn vừa học vừa cười quái dị.
……
“Lâm Thanh Bình! Cô vừa làm cái gì đấy!”
“A!! Quản lý Tào…… Quản lý Tào, tôi sai rồi…… Xin lỗi…… Tôi thật sự biết sai rồi……”
“Ồ, đây là đang trực tiếp nhận tội à? Gan của cô cũng không nhỏ nhỉ, trước kia đã lén lút lấy trộm bao nhiêu thứ rồi?”
“Không có…… Không có…… A! Quản lý Tào! Anh…… Anh đừng như vậy! Xin anh tha cho tôi…… Anh bỏ qua cho tôi đi…… Lần sau tôi không dám nữa……”
“Hử? Tôi phải làm thế nào đây? Hay là cô nói xem tôi nên làm thế nào đi ha ha?”
……
Cuộc đối thoại tiếp sau đó dần trở nên khó nghe, đã thế những lời lẽ dơ bẩn này lại còn từ miệng một đám con nít bắt chước giọng điệu người lớn nói cho hắn nghe, cho nên hiệu quả có thể nói là cực kỳ buồn nôn và ghê tởm.
Cố gắng nhẫn nhịn nghe tiếp mấy câu sau, nhưng khi đến một đoạn nào đó, Tấn Hành rốt cục vẫn không thể chịu nổi, đành ra hiệu cho đám tiểu quỷ bùn đang nói hăng say kia dừng lại.
Chỉ là nếu không nghe tiếp thì tạm thời cũng chẳng còn cách nào hiệu quả hơn để biết tối hôm ấy ở hiện trường hung ác đã xảy ra chuyện gì, Tấn Hành cúi đầu xoa mi tâm ra chiều bất đắc dĩ, một lát sau hắn mới buồn bực ra lệnh cho đám tiểu quỷ dưới lớp vải đỏ:
“Lướt đến phần quan trọng phía sau đi, khỏi cần nhại mấy đoạn thừa thãi trước đó.”
Đã nhận phong bao của Tấn Hành rồi, các tiểu quỷ đương nhiên cũng phải dốc sức thỏa mãn yêu cầu của vị khách hàng này. Bọn họ lướt qua một số đoạn không có tin tức trọng yếu, trực tiếp nhảy thẳng tới đoạn cuối cùng, làm sáng tỏ những gì đã xảy ra ở bếp sau của quán cơm Lãng Uyển vào tối hôm ấy.
Sau gần một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, cuộc đối thoại của đôi nam nữ lúc trước bỗng nhiên xuất hiện một tiếng cười khàn khàn quái dị xen vào.
Đi kèm với tiếng kêu la thảm thiết của Lâm Thanh Bình chính là âm thanh hô hoán kêu cứu của những người xông vào trong bếp, rốt cuộc cũng vén được bức màn sương mù bí ẩn, bấy giờ lông mày của Tấn Hành mới giãn ra, hắn nhẹ nhành nhấc chiếc bút son trong tay lên, viết xuống giấy hai chữ mà kẻ thứ ba không phải con người xuất hiện sau cùng kia cứ luôn miệng lặp đi lặp lại.
Nấu canh.