Quay ngược thời gian về mấy tiếng trước, hơn một giờ chiều, trong quán mì nhỏ có với chỉ vài ba mống khách lác đác.
Tần Giao ngồi ở chiếc bàn nhựa nhỏ trong góc quán, lên tiếng hỏi nhân viên mượn bật lửa, còn người đàn bà trung niên lưng còng đối diện hắn thì đang xoa xoa hai gò má đỏ tái của mình, chột dạ dời tầm mắt ầng ậng nước nhìn sang bên khác.
Từ khi tiến vào hai người bọn họ vẫn không hề nói với nhau câu nào, Tần Giao chủ động trả tiền gọi cho người phụ nữ chật vật này một bát mì, dường như vẫn hiền lành và phóng khoáng như biểu hiện ngày thường của y ở trước mặt mọi người.
Song người đàn bà già yếu hơn tuổi này dường như rơi vào nỗi sợ khó giải nào đó bởi vì sự xuất hiện của y, mãi sau một lúc lâu, bà ta xấu hổ cúi gục đầu, khúm núm hỏi lí nhí:
“Con…… Con ra tù bao lâu rồi?”
“Hơn một tháng rồi, lúc trước tôi còn đến khu nhà cũ xem cơ, nhưng người ở đó nói nhà dì đã chuyển đi từ lâu rồi.”
Tần Giao dùng bật lửa châm điếu thuốc lá trên tay rồi rít một hơi, ngẩng đầu nở nụ cười với người đàn bà trung niên nọ, đôi mắt bà ta tức khắc đỏ hoe, bờ vai gầy guộc run rẩy kịch liệt, mãi một lúc sau mới đặt đôi tay siết chặt lên trên bàn, kích động giải thích với y:
“A Giao, không…… không phải như thế đâu, con nghe dì giải thích, mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu, là vì lúc ấy gia đình hơi khó khăn, cho nên mới bán nhà rồi…… thay đổi địa chỉ, thật sự không phải vì chú dì cố ý trốn tránh con đâu, dì và chú của con…… bao năm qua…… vẫn luôn muốn vào tù thăm con…… Ban đầu chú dì đều thật lòng xem con như con ruột của mình, chú dì thật sự cảm thấy có lỗi với con —— “
Nói được nửa chừng, người đàn bà trung niên bỗng nhiên nói không nổi nữa, bà ta khó chịu xoay mặt đi, không kìm được tiếng khóc nấc nghẹn ngào, tựa như thể rơi vào nỗi thống khổ nào đó ghê gớm tới nỗi cả đời này chẳng muốn nhớ lại.
Thấy tâm trạng bà ta bắt đầu không ổn định, Tần Giao cũng chẳng có phản ứng gì, vẻ mặt y giống như đang xem một trò kịch đơn phương vừa khoa trương vừa giả tạo, trước sau vẫn nhìn chằm chằm người đàn bà khóc lóc luôn miệng xin lỗi mình, nụ cười trên môi không hề thay đổi.
Tiếng xin lỗi này giờ đây đã chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì đối với y nữa, những vị khách khác trong quán đều hiếu kỳ nhìn sang bên này, người đàn bà ý thức được hành động mất mặt của mình, bấy giờ mới nín khóc trong lời nhắc nhở quan tâm của đứa con nuôi trước kia.
Tần Giao hoàn toàn không đồng cảm nổi với nỗi đau khổ thống thiết của bà ta, chỉ rót cho bà ta một cốc nước nóng, lòng thầm suy nghĩ xem vì sao qua nhiều năm như thế người đàn bà này bỗng nhiên lại sinh ra hổ thẹn với mình. Sau một hồi lâu, Tần Giao mới đăm chiêu nheo mắt, nhoẻn miệng bảo:
“Chuyện đã qua lâu rồi, chúng ta đừng nhắc đến nó nữa, dì ăn mì rồi về sớm đi.”
“……Ừm, cám ơn…… cám ơn con, A Giao.”
Thái độ khoan hồng độ lượng đến mức khó tin của hắn khiến bà ta vừa cảm động cũng vừa thương tâm, sau đó Tần Giao còn đưa cho người đàn bà tay không này hai trăm đồng để về nhà, nhưng bà ta nhất quyết không nhận.
Biết bà ta vẫn luôn sĩ diện nên Tần Giao cũng không ép bà ta nhận tiền, khi người đàn bà bưng mì lên, y liền một mình đứng dậy bước ra ngoài quán.
Mấy phút sau, trông thấy Tần Giao chậm rãi đi về từ đầu đường bên kia, tay xách theo hai túi hoa quả tươi đặt xuống trước mặt mình, phòng tuyến tâm lý của người đàn bà cuối cùng cũng sụp đổ, bà ta buông đũa, khóc lóc thất thanh:
“Xin lỗi…… A Giao…… Không phải dì cố ý khóc cho con xem…… Hai năm nay…… Hai năm nay dì đổ bệnh, không uống thuốc là sẽ không khống chế được…… Dì để thuốc ở trong túi, vừa nãy bị Tiểu Quang giật mất rồi, xin lỗi…… xin lỗi……”
Người đàn bà vừa lấy tay lau nước mắt vừa giải thích một cách khó nhọc, ngay từ đầu Tần Giao đã nhận ra trạng thái tinh thần của bà ta có vẻ bất ổn, y nhìn vào mắt người đàn bà, lát sau mới gật đầu nở nụ cười, bắt đầu hỏi han bà ta ân cần như thể bất cứ đứa con trai hiếu thuận nào trên đời này.
Vì từng là người một nhà nên Tần Giao dễ dàng khiến người đàn bà trước mặt buông bỏ khúc mắc đối với mình, bà ta bắt đầu kể lể với Tần Giao về đủ thứ vấn đề, từ dày vò khổ sở bao năm qua cho đến gia đình, ông chồng, công việc, cả chuyện giáo dục đứa con trai nhỏ, nói xong lại khóc rấm rứt.
Mà hiển nhiên, Tần Giao là một người lắng nghe rất phù hợp, một khi y muốn khiến người đàn bà đứng tuổi mắc bệnh tâm lý này sinh ra cảm giác tín nhiệm và ỷ lại vào mình, quả thật là dễ dàng chẳng cần tốn quá nhiều công sức.
Người đàn bà tái nhợt thấy Tần Giao ngày xưa từng bị mình đối xử như vậy giờ đây lại sẵn lòng san sẻ với mình, đương nhiên là vừa chua xót vừa cảm động, sau khi báo hết địa chỉ hiện tại và số điện thoại cố định cho Tần Giao, bà ta còn kéo tay y hẹn lần sau gặp mặt rồi mới bịn rịn trở về nhà.
Vì chuyện này mà trễ nải một ít thời gian, lúc Tần Giao ngồi xe buýt trở lại khu cũ thì trời đã tối hẳn. Sau bảy, tám giờ, bầu trời đổ cơn mưa lâm râm tí tách, hôm nay chẳng mang ô theo nên Tần Giao đành đội mưa đi một đoạn, chẳng mấy chốc sau, ngoại trừ phần tất bên trong giày thì toàn thân y chẳng có chỗ nào là không ướt.
Song dường như hôm nay y cũng chẳng vội về nhà mà quẹo vào một đoạn bên phía đường Trường Viên, sau đó đi tới một nơi kỳ quái trông như công trường bỏ hoang.
Trong bóng đêm, khi đang chuẩn bị băng qua một dãy hàng ăn vặt bẩn thỉu bên ngoài công trường, y tình cờ trông thấy một chủ quầy trung niên dùng chổi lau sàn đánh đuổi một con chó hoang ăn vụng rác ngoài cửa.
Nghe tiếng kêu thì có vẻ con chó này còn rất nhỏ, vẫn chưa đến tuổi cai sữa, không biết bị ai vứt ở chỗ này.
Tần Giao đứng ở đường đối điện, đưa mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng ấy, lát sau y mới cất bước đi tới quầy ăn vặt kia, dùng hai mươi đồng còn lại trên người mình để mua một hộp cơm rang nóng hổi.
Sau đó y lại tốn thêm năm đồng nữa để mua thêm hộp, chia cơm rang thành hai phần, đi tới bên cạnh con chó hoang đang chật vật núp ở ven đường kia. Tần Giao cúi người đưa suất cơm toả hơi nghi ngút đến trước mặt con chó trắng nhơ nhuốc bẩn thỉu, chó con chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn không kìm được cơn đói, bắt đầu ăn cơm rang. Tần Giao xoa xoa cái đầu ướt nhẹp của nó, nở nụ cười:
“Ta hạ độc rồi, ăn vào là biến thành lẩu thịt chó đấy.”
“Ẳng ẳng —— “
“Nhóc cũng dễ lừa như đám người kia vậy, con người sống trên đời này quả nhiên đều giống nhau, xưa nay chỉ muốn nhìn thứ mình thích nhìn, nếu để bọn họ nhìn thấy thứ mình không thích thì sẽ lập tức vứt bỏ nhóc như thể rác thải. Suy cho cùng, những kẻ đó cũng chỉ biết nghĩ đến bản thân mà