Hai vầng trăng đỏ giống hệt nhau cùng phản chiếu trong làn nước suối, thứ vẩn đục màu đen ở dưới đáy nước cũng không ngừng trào lên trên tựa như bọt biển.
Chàng trai tóc trắng rơi xuống từ cây Chu Xương khổng lồ, cơ thể không nghe theo sai khiến, bắt đầu chìm dần xuống.
Trong cơn mông lung, hắn chầm chậm mở mắt ra.
Mới đầu, trước mắt hắn như bị phủ kín một tầng sương mù, nhưng ngay sau đó, hắn ý thức được rằng mình lại một lần nữa nhìn thấy mặt nước hiện lên cây cầu quen thuộc cùng với hai người dưới cầu, hình ảnh mà hắn từng thấy trong giấc mơ trước đây.
Trong tầm mắt, vầng trăng đỏ trên đỉnh đầu vẫn hệt như mọi khi, hết thảy mọi thứ trong giấc mộng này cũng rất giống vô số lần trước đây ở thôn Phạm.
Bất kể là bầu không khí hay nhân vật, tất cả trông đều y hệt lúc ấy, nhưng lần này cảm giác xa vời do bị ngăn cách thời gian dường như đã được thứ gì đó vô hình trung kéo gần lại rất nhiều.
Gần đến mức tưởng như chỉ một giây sau là hắn có thể hoàn toàn thấy rõ dáng dấp của hai người kia, gần đến mức hắn cảm thấy chỉ cần mình tiến lên vài bước thôi là có thể nghe được loáng thoáng tiếng hai người họ trò chuyện.
【Tấn Hành?】
“……”
【……Là em sao?】
“……”
【Em quay về rồi ư?】
“……”
Tiếng hỏi ấy bình tĩnh mà xa lạ, vọng tới từ trong dòng nước đen, nghe mới quỷ dị làm sao.
Hắn cách người đàn ông tóc dài với gương mặt mơ hồ ấy một đoạn rất xa, nhưng khi thấy y bước từng bước về hướng này, hắn chợt nhíu mày, tâm trạng trở nên phức tạp.
Dòng nước đen cuốn hắn chìm xuống, rõ ràng muốn nói cho hắn biết điều gì đó, mà dường như cũng nhận ra cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong đáy lòng hắn, nó bỗng giống như có sinh mệnh.
Tại nơi xa thật xa, xuyên thấu qua nguồn nước vẩn đục, nó dùng “đôi mắt” của mình để nhìn hắn, rồi bỗng run rẩy kịch liệt như thể đang cố gắng biểu đạt cảm xúc nào đó.
Cảnh tượng ly kỳ thậm chí quái quỷ này khiến hắn sững sờ, rồi như nhận ra gì đó, hắn bèn hơi nghiêng người ra trước, vươn tay về phía cuối của dòng nước đen.
Hắn từ từ xuyên ngón tay qua dòng nước đen chảy xiết, rồi tới gần và cúi đầu nhìn kỹ xem thứ trong nước rốt cuộc là gì, chàng thanh niên ngẩn ra, bấy giờ mới phát hiện……
Thì ra nước đen khiến toàn bộ sinh linh quanh thôn Khổng Lồ mắc phải bệnh già, kỳ thực chính là loài tảo màu đen…… hoặc phải nói là “cái bóng” mà hắn nhìn thấy lúc băng qua hang động ngoài thôn.
【Các cụ già…… trong thôn…… nói…… những thứ này…… được gọi là…… cái bóng, một khi ăn nó…… thì người từng chết một lần…… sẽ nhớ lại hết thảy chuyện cũ kiếp trước…… mà mình từng lãng quên vì thời gian…… Còn người sống…… sẽ nhìn thấu được…… cái chết…… đang cận kề……】
【Có điều…… không ai biết…… một khi ăn “cái bóng” thì rốt cuộc sẽ phải…….
trả giá ra sao…… cho nên xưa nay cũng chẳng một ai…… dám tùy tiện ăn thử……】
Những câu người khổng lồ từng nói với hắn dường như vẫn còn vang vọng bên tai, chàng thanh niên tóc trắng bất giác nhớ lại chuyện này, hắn cúi đầu lặng yên một thoáng, nhìn hồi ức mơ hồ đang tồn tại bên ngoài mặt nước trên đỉnh đầu.
Sự cám dỗ và nguy hiểm từ “cái bóng” bỗng chốc phô bày triệt để trước mắt hắn, ngay khi hắn cẩn thận ghé sát lại để nhìn xem trong những “cái bóng” đã tụ thành cụm ấy rốt cuộc còn có gì nữa, thì hắn chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới từ trong mộng cảnh trên kia.
Giây phút nghe rõ chủ nhân của giọng nói ấy là ai, hắn suýt hoài nghi mình nghe nhầm.
Chàng trai tóc trắng ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn rõ dung mạo của người nọ, bất kể là người đàn ông sừng rồng đối diện với hắn dưới cây cầu hay dòng “nước đen” bỗng chốc hóa thành thủy triều mau chóng rút đi, tất cả đều chỉ dư lại bài ca dao quen thuộc đang văng vẳng ngâm nga……
【Mười hai năm trước, ánh trăng ngả xuống vách núi,】
【Khắp núi rừng nở rộ những đóa hoa xoay tròn】
【Ngưỡng A Toa hỏi cha】
【Tại sao trên trời lại có một mặt trăng】
【Cha đáp, mặt trăng vốn dĩ có hai mà】
【Hai hợp làm một mới là Ngưỡng A Toa,】
【Ôi, cha ơi, cha ơi, cha nói đúng ha.】
……
Cứ như để nghiệm chứng cuộc đối thoại giữa Chu Đỉnh Thiên và mẹ Chu Bình mà đêm ấy chính tai Tấn Tỏa Dương nghe được ở chuồng bò.
Tiếp đó, nước đen càn quét không trung trên đỉnh núi thôn Khổng Lồ suốt một ngày một đêm, mãi đến khi vầng trăng trên đỉnh đầu mọi người một lần nữa chuyển sang màu đỏ, thì hồi tai họa dữ dội này mới cuốn lấy những mảnh rào chắn vỡ nát rút về nơi cuối bầu trời.
Bởi vì chuyện này, mà phụ nữ, người già và trẻ nhỏ trốn trong những căn nhà ngập nước đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Bây giờ nhìn quanh thôn Khổng Lồ chỉ toàn thấy nhà cửa đổ nát hỗn độn, ngay cả cây Chu Xương phía trên thôn làng cũng suýt bị bật gốc vì tai nạn lần này.
Khi màn đêm một lần nữa buông xuống, những người khổng lồ mất đi rào chắn bảo vệ trên đỉnh núi, chuẩn bị sẽ mang theo tâm trạng bất an và khủng hoảng để tiếp tục vượt qua một ngày đáng sợ, chẳng rõ ngày mai rốt cuộc sẽ ra sao.
Nhà Chu Bình gần như bị sập hết, chỉ còn sót lại mỗi chuồng bò bên ngoài.
Mới sáng hôm trước Tấn tính sư vừa đạp đổ chuồng bò xông ra ngoài cứu người, sau đó còn đi loanh quanh khắp thôn để cứu trợ những người khổng lồ bị thương suốt hai đêm liền.
Lúc này, hắn đang ngồi dưới chuồng bò ẩm ướt, sắc mặt không tốt lắm, cứ thẫn thờ một mình, cũng tiện thể dựa vào ánh trăng để hong khô quyển tính thư bị rớt xuống sông hôm trước.
Những trang tính thư vừa khô lại nên nhăn nhúm quăn queo hết cả lên, một tờ tính thư ố vàng được lật mở ra, trong đó mô tả một sinh linh cổ xưa và thần bí, mới một ngày trước đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, mà Tấn Tỏa Dương và rất nhiều người trong thôn Khổng Lồ đều thấy tận mắt.
【Xưa kia có Tần thị, hoá rồng ở trong mây.】
Hàng chữ nhỏ màu đỏ mơ hồ này khiến đôi mắt của chàng thanh niên tóc trắng lấp lóe đầy phức tạp, từ một tiếng trước hắn đã bắt đầu ngồi đăm chiêu ở đây, nhớ lại vài chuyện xảy ra một ngày trước, sắc mặt hắn càng thêm rối bời.
Nghĩ đoạn, Tấn Tỏa Dương vô thức liếc nhìn quỷ truyền thanh đã bị mình bỏ không nhiều ngày.
Cả buổi hắn cứ cau mày chẳng muốn mở miệng nói một câu nào, cũng không biết hình dung tâm trạng mình lúc này ra sao.
Cho dù hắn có cố dùng lý do gì để thuyết phục chính mình đi chăng nữa, thì vị Xích Thủy long vương kia – người hiện cũng đang ở trong thôn giống như hắn, hôm ấy còn ra tay cứu hắn lần thứ hai – chắc chắn chính là…… con rồng đêm đó đã cứu hắn trong hồ Long Vương ở Đông Sơn.
Trước đó, hắn cảm thấy mình đã được búp bê bùn kể cho không ít sự tích liên quan đến vị long vương kia rồi.
Tấn Tỏa Dương cứ tưởng đêm ấy chính là lần duy nhất hai người gặp mặt trong đời, ai mà ngờ, hôm trước vào thời khắc rơi xuống nước, hắn lại thấy rõ một chiếc vòng tay bạc.
Đối với hắn, chiếc vòng tay ấy quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, song cũng cũng tuyệt đối không nên xuất hiện ở trên tay vị Xích Thủy long vương này.
Sau đó hai người thoát ra khỏi dòng nước cuộn trào để lên bờ an toàn lên bờ, còn mang Chu Đỉnh Thiên đang hôn mê bất tỉnh và những người khổng lồ bị thương khác về, cùng dàn xếp xong xuôi.
Song Tấn Tỏa Dương không có thời gian để nói nhiều lời với cái người tự dưng nhô ra kia, trong bầu không khí nặng nề kỳ quái, hai người vờ như không nhìn thấy đối phương, ai làm việc người nấy.
Đến tối cả hai đều ở lại trong thôn, người nào đó ngoại trừ lộ mặt ra với hắn hồi mới đầu còn đến lúc cứu xong thì y cứ như mất hút ở trong thôn, chẳng thèm xuất hiện trước mặt hắn lấy một lần.
Đối với việc này, tuy Tấn Tỏa Dương ngờ ngợ nhận ra đối phương cố tình lảng tránh mình song cũng không chủ động vạch trần.
Bây giờ hai người cứ ở cùng nhau lâu là bầu không khí lại tự dưng lạnh xuống, dù hắn và người kia có mặt đối mặt thật thì hắn cũng chẳng biết nên nói gì với đối phương.
Vừa khéo, hôm đó lúc nước đen xô vỡ rào chắn trên đỉnh núi, nhờ sự xuất hiện kịp thời của hắn mà không chỉ nhóm Chu Bình thoát kiếp bị nước đen cuốn đi tính mạng.
Lúc đó Chu Đỉnh Thiên đứng ở phía trước nhất đối diện với dòng nước đen ập đến, suýt chút nữa là toi đời, may mà được Tấn Tỏa Dương kéo lên bờ nên mới nhặt về được một cái mạng.
Tóc tai và áo quần Tấn Tỏa Dương đều ướt dầm dề, mặt mũi thì hơi tai tái, hắn đứng trên bờ cau mày ho khan, cũng chú ý thấy Chu Đỉnh Thiên được cứu lên.
Nhưng đoạn ảo giác lạ lùng lóe lên dưới nước rồi lại biến mất đã khiến đầu hắn đau muốn nứt ra, nên cũng không hơi đâu quan tâm việc vặt vãnh khác.
Hắn không chủ động lên tiếng nhưng những người khổng lồ khác trong thôn vẫn nhận ra người đầu tiên mạo hiểm đi cứu Chu Bình chính là vị tính sư lúc trước bị bọn họ xua đuổi, cùng với một vị khách khác tuy dáng vẻ hơi lạ mặt nhưng rõ ràng có lai lịch rất ghê gớm.
Mặt Chu Đỉnh Thiên trắng bệch, được những người khổng lồ trẻ tuổi khác đỡ dậy, rồi lão ngạc nhiên chú ý thấy người vừa tốt bụng cứu bọn họ chính là Tấn Tỏa Dương.
Lúc trước hắn đã bị lão đuổi đi rồi, thế mà chẳng hiểu sao giờ vẫn còn ở trong thôn.
Sắc mặt lão như nổi lên sóng to gió lớn, mãi một hồi lâu sau, như thể đột nhiên ý thức được gì đó, lão khổng lồ liền mệt mỏi và xấu hổ nhắm đôi mắt đầy nếp nhăn của mình lại, cất giọng nói già yếu với thanh niên tóc trắng trước mắt, kẻ tuy có hình thể nhỏ hơn người khổng lồ rất nhiều song tích cách lại cứng đầu cố chấp đến dị thường.
【Xem ra…… thôn Khổng Lồ của tôi, hôm nay…… nhất định phải cảm tạ…… đại ân đại đức của tính sư rồi, ôi thôi…… Lúc trước tôi…… đúng thật là…… vừa ngu ngốc vừa lỗ m ãng, hôm nay suýt nữa đã…… hại chết mọi người……】
“……”
【Rất xin lỗi…… Bây giờ trong thôn đã loạn hết cả lên…… Tôi không thể nào đứng dậy…… để cảm ơn ngài đàng hoàng, còn những nghi vấn…… đang chất chứa trong lòng ngài…… lúc này tôi cũng không thể…… giải thích cho ngài được.
Sắp tới đây…… ngài không cần…… phải tiếp tục trốn ở…… trong thôn nữa……】
“……”
【Về chuyện…… giao ba mươi phàm nhân kia…… cho ngài…… thì ngài cũng cứ tùy ý, bất kể là nhà Chu Bình…….
hay là…… những người khác…… trong thôn…… từ nay đều sẽ thật lòng…… hoan nghênh ngài lưu lại……】
Giọng điệu Chu Đỉnh Thiên lần này không còn hùng hổ như lần trước xua đuổi Tấn Tỏa Dương nữa, mặc dù cảm giác có vẻ lão vẫn không đồng ý để hắn nhúng tay vào những rắc rối ở thôn Khổng Lồ, nhưng có thể nhận thấy rằng không phải lão khổng lồ này không hề cảm kích trước những gì Tấn Tỏa Dương đã làm.
Hoặc phải nói rằng, bởi vì một số nguyên nhân tạm thời không thể tiết lộ mà lão mới cố gắng kìm nén cảm xúc thật của mình đối với Tấn Tỏa Dương.
Sau khi tạm thời xử lý vài vấn đề giữa mình và Tấn Tỏa Dương xong, lão khổng lồ lại hướng đôi mắt vẩn đục và phức tạp tới phía sau hắn, có vẻ cũng không hề bất ngờ khi đối phương xuất hiện ở đây, lão hắng giọng rồi chậm rãi nói:
【Có điều…… vị Long Quân…….
ở bên cạnh…….
tính sư đây…… bỗng nhiên đại giá quang lâm…… Không biết…… cụ thể phải xưng hô với ngài…… như thế nào ạ?】
Khi nghe Chu Đỉnh Thiên thốt ra hai chữ Long Quân một cách khách sáo và cung kính, những người khổng lồ chưa từng ra khỏi thôn đều đồng loạt nhìn về phía đại nhân vật trước mắt – kẻ bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời, còn có thể ra lệnh cho mây đen và nước sông tạm thời rút đi.
Người nào đó đang cúi đầu đứng cách Tấn Tỏa Dương hơn nửa bước, nghe Chu Đỉnh Thiên hỏi mình xưng hô như thế nào, y mới ngẩng đầu nhìn lão.
Y lau tay, trực tiếp trả lời với giọng điệu không chút cảm xúc:
“Rồng Xích Thủy, Tần Giao.”
Câu trả lời này quả thực chẳng chừa đường nào cho người ta nói chuyện, đồng thời cũng lập tức chứng thực hết thảy suy đoán trong lòng Tấn Tỏa Dương mà lúc ở dưới hắn hắn vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn.
Sau đó, hai người không chủ động giao lưu với nhau trong thôn bằng bất cứ hình thức nào nữa.
Rõ ràng quen biết nhau từ trước, giờ bỗng dưng gặp nhau trong khuôn mặt hoàn toàn mới, muốn chủ động phá vỡ bầu không khí ấy song vẫn có chút gì đó dè dặt cự nự, có thể tưởng tượng được giữa họ khó xử đến mức nào.
Bây giờ nhớ lại chuyện phát sinh hai ngày nay, Tấn Tỏa Dương cũng cau mày khó nén nổi buồn bực.
Xưa nay hắn luôn làm việc một cách nhanh gọn dứt khoát, đâu đến nỗi phiền lòng vì chuyện kiểu này lâu như vậy.
Im lặng rầu rĩ một lúc xong, hắn bèn nhắm mắt lại.
Đang ngồi cạnh chuồng bò, hắn chợt nghĩ có khi mình không nên tiếp tục ở đây, kẻo lại gặp người kia ở chỗ nào đó trong thôn rồi xảy ra nhiều vấn đề khó nói cho cả hai hơn.
Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng gõ máng quen thuộc.
Hôm trước cái tên nào đó trốn trong chuồng bò, an toàn tránh được tai họa, sau đó nhờ người khổng lồ khoan dung nên cậu ta cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp sống trong chuồng bò.
Cậu ta len lén nói nhỏ từ bức tường sau lưng Tấn Tỏa Dương:
“Trời đất, đang yên đang lành sao nửa đêm anh lại rúc trong đây với mớ đồng nát sắt vụn này, đang suy ngẫm về cuộc đời à?”
“……”
“Mà hai bữa nay anh lạ lắm đấy nhé…… Cả ngày chẳng thấy bóng dáng anh trong thôn, cứ hở tí là trốn đi một mình, mấy người khổng lồ đã bảo sẽ để tất cả mọi người rời khỏi dòng thời gian này an toàn, cũng cho phép anh ở lại, thích làm gì thì làm mà? Sao anh còn mặt sưng mày sỉa thế kia? Lần này rốt cuộc ai chọc vào anh vậy?”
Trước khi tới Trần Gia Nhạc đã đoán được tâm trạng Tấn Tỏa Dương đang không tốt thế này thì còn lâu mới đếm xỉa đến mình, tuy từ nhỏ đến lớn cậu ta chẳng thân thiết gì với hắn nhưng cũng coi như hiểu rõ tính tình hắn, cho nên dù đối mặt với nguy cơ bị Tấn tính sư đánh đuổi, lòng hiếu kỳ vẫn thúc đẩy cậu ta gãi đầu đánh bạo nói:
“Đừng bảo…… Đừng bảo là vì…… Xích Thủy long vương nhé? Em thấy hai bữa nay anh…… không hề chủ động nói chuyện với vị Long Quân kia, nhưng cứ có cảm giác là hai người…… quen biết nhau? Ờm, anh với người ta từng gây thù kết oán ở đâu hả? Hồi trước em chưa từng thấy anh khác thường như thế bao giờ, nhưng em cảm thấy vị kia…… cũng đâu có tệ lắm, mặc dù em không nói chuyện với y, nhưng hai ngày nay y vẫn luôn giúp người khổng lồ thoát vây, giống như anh vậy, nên chắc hẳn…… y là người tốt nhỉ?”
“……”
“Mà nói chứ, trước đây em hoàn toàn không ngờ rằng nơi này…… thật sự có rồng tồn tại…… Đây chính là một con rồng hàng thật giá thật đấy, ngày đó lúc y biến thành rồng, bỗng nhiên bay từ trên trời xuống cứu người, một nửa mây đen trên đỉnh núi đều tự động tản ra, ngay cả bầu trời cũng lập tức hửng sáng…… Đúng là từ hồi đến đây, theo anh trải qua một kiếp rồi thì cũng mở mang thêm không ít kiến thức…… Anh nói xem, nếu em dùng anh làm cớ để xin chụp chung một bức…… thì vị Long Quân kia có nể mặt anh mà đồng ý không nhỉ…… Ha ha?”
Lúc nói lời này, chính Trần Gia Nhạc đang ngồi xổm bên cạnh chuồng bò cũng cảm thấy rục rà rục rịch.
Bất cứ phàm nhân nào đến từ thế giới bình thường, khi còn bé được cha mẹ kể cho nghe những câu chuyện tương tự, thì ai mà chẳng hiếu kỳ với loại sinh linh mạnh mẽ, cổ xưa, thần bí như rồng chứ.
Nhưng cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng, mình chỉ giỡn chơi thôi mà Tấn Tỏa Dương tự dưng lạnh mặt, không chỉ không thèm đếm xỉa đến mình mà còn thẳng thừng khom lưng thu dọn đống đồng nát sắt vụn dưới chân, chuẩn bị chuyển sang một nơi yên tĩnh hơn để tiếp tục suy ngẫm những vấn đề bế tắc trong cuộc đời.
Trần Gia Nhạc vốn đang chán chường, muốn tán gẫu hàn huyên với hắn.
Thấy cảnh ấy, cậu ta ngớ cả người, vội vàng ngăn cản hắn và lại nói tiếp:
“Này, anh lại làm sao thế, em chỉ đùa tí thôi mà, đừng đi vội thế chứ.
Thôn này chỉ lớn có nhiêu đây, nước đen còn có thể trút xuống bất cứ lúc nào, dù anh tức giận trốn tít lên cây đi nữa thì cũng bị người ta tìm ra thôi……”
“……”
“Ê này, Tấn Tỏa Dương, phản ứng của anh bây giờ quái lạ quá đấy.
Người ta đâu có chọc gì anh, hôm đó còn tốt bụng giúp anh nữa cơ mà, sao anh tỏ thái độ khó hiểu thế hả…… Em nói này, đừng bảo anh vẫn giận em vì lúc trước nói anh với người thương mà anh ngày đêm nhung nhớ nhất định sẽ không có kết quả tốt nhé? Nhưng em nói có sai đâu chứ, anh với người kia vốn dĩ……”
Dường như câu sau cùng của Trần Gia Nhạc đã khiến Tấn Tỏa Dương dừng bước, hắn sầm mặt quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta.
Vốn dĩ tâm lý Trần Gia Nhạc đã rất sợ hắn rồi, thấy hắn như vậy, cậu ta rén đến mức mau chóng che miệng, đóng chặt cái lưỡi bép xép của mình lại.
Trần Gia Nhạc hoang mang nhủ bụng “Có phải tên Tấn Tỏa Dương này thật sự vẫn ghim mình vì vụ nói anh ta với người yêu sẽ không đến được với nhau, cho nên giờ mới tức giận như thế không?”.
Từ đầu chí cuối thanh niên tóc trắng không lộ ra bất cứ cảm xúc gì trên mặt hết, hắn im lặng một thoáng, sau đó cau mày cúi xuống, bực bội bảo:
“Cậu rất muốn biết vị Long Quân kia và tôi có quan hệ thế nào đúng không?”
“……Hả? Gì cơ? Vậy, anh với Long Quân…… thì có quan hệ gì được chứ?”
“Anh ấy chính là người khiến tôi muốn ở lại nơi này cả đời, cũng là người cậu từng kết luận rằng chắc chắn sẽ không có kết quả tốt với tôi, anh ấy chính là người thương mà tôi ngày đêm nhung nhớ đấy, giờ