Tấn Tỏa Dương đứng lẻ loi dưới ánh trăng, cạnh bên bức tường rào lợp cỏ đọng tuyết, thời cơ hắn xuất hiện không sớm mà cũng chẳng muộn.
Gương mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt hơi rũ xuống, trông vừa giống đã nghe được gì đó, lại vừa như chưa nghe được gì cả, khiến người ta chẳng nhìn thấu được cảm xúc thật sự của hắn giờ phút này.
Sự xuất hiện bất ngờ của hắn đã cắt ngang cuộc trò chuyện sặc mùi thuốc súng giữa Tần Giao và Trần Gia Nhạc, cả hai ngây ra như phỗng, một bầu không khí lúng túng quỷ dị mau chóng bao trùm lấy ba người, chẳng một ai dám tùy tiện phá vỡ sự im lặng ấy.
Sắc mặt Tần Giao bối rối vô cùng, những câu y bật thốt ra với Trần Gia Nhạc vốn dĩ không trải qua suy nghĩ kỹ càng mà chẳng qua đó chỉ là một dự định đang dần dần trở nên rõ ràng trong lòng y mà thôi, chứ thực tế y không hề tính đi rêu rao xung quanh cho mọi người biết.
Nhưng ai ngờ, cái tên lắm miệng đáng ghét này vừa mới buông lời chất vấn, đoán mò ý đồ của y thôi, thế là y đã mất kiên nhẫn nói thẳng hết ra những lời chất chứa trong lòng rồi.
Vốn dĩ y muốn tìm một thời điểm và bầu không khí thích hợp hơn, trang trọng hơn để nói cho người ấy câu trả lời, cuối cùng lại thất bại tanh bành, kế hoạch của y đã bị một vị nhân vật chính khác nghe hơn quá nửa rồi, mà bây giờ y còn không biết rốt cuộc đối phương đã nghe được phần nào trong này.
Trước đó cả y lẫn Trần Gia Nhạc đều không để ý Tấn Tỏa Dương đã đứng đó từ bao giờ, đã nghe được bao nhiêu phần trong cuộc đối thoại giữa hai người họ rồi.
Tấn Tỏa Dương lặng thinh nhìn hai người một hồi, rồi bỗng cất bước đi về phía này.
Tự dưng hắn đi tới chẳng nói chẳng rằng gì cả, Tần Giao và Trần Gia Nhạc đều vô thức cùng lùi về sau một bước, vẻ mặt căng thẳng, tay chân luống cuống.
Chẳng hiểu vì sao, hai con người chẳng quá thân quen này lại đồng thời cảm giác rằng, lúc Tấn Tỏa Dương im ỉm lạnh mặt như thể một giây sau là có chuyện lớn, thì mới là lúc mà hắn đáng sợ nhất và không nên chọc vào nhất.
Mới trước đó Trần Gia Nhạc còn nhủ thầm tên Long Quân này đúng là vừa thần kinh dở hơi lại còn khó hầu hạ, nhưng giờ thấy đôi môi và khóe mắt người đàn ông tóc dài ma mị này bị Tấn Tỏa Dương dọa đến mức trở nên trắng bệch, cậu ta bỗng thấy hơi không đành lòng.
Cậu ta ngập ngừng hé miệng, chuẩn bị tận tình khuyên nhủ hai người này là có gì thì từ từ nói, tuyệt đối chớ cãi nhau, đặc biệt khi còn có người ngoài như cậu ta đang đứng đây.
Thì đúng lúc ấy, cậu ta trông thấy Tấn Tỏa Dương – cái người hôm nay định cùng cậu ta kiểm tra quỷ truyền thanh dưới lòng đất suốt đêm – đột nhiên quăng hết mớ dây thừng rối nùi trên tay mình vào ngực cậu ta.
Rồi chẳng màng tới cậu ta còn đang đứng sờ sờ ở đây, hắn nắm lấy bàn tay của vị Long Quân đang đơ mặt kia, ôm lấy eo y, sau đó áp chặt cơ thể của Xích Thủy Long Quân vào trong lòng mình, một cơ thể rõ ràng cũng thuộc về một người đàn ông trưởng thành, thân hình cũng cao gầy nhợt nhạt.
Trần Gia Nhạc: “……”
Tần Giao: “……”
Sự phát triển thần kỳ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, bất cứ ai có mặt tại đây đều không thể ngờ được.
Bình thường Tấn tính sư vẫn luôn bình tĩnh kiềm chế là thế, song giờ có thể nhận ra cảm xúc của hắn thật sự đang sôi trào đến mức cầm lòng chẳng đặng, nếu không thì đã chẳng xảy ra tình huống như bây giờ, người khác còn đang ở đây mà hắn đã làm ra hành động bất ngờ chẳng hề giống bản thân hắn chút nào.
Trần Gia Nhạc trợn tròn mắt, điều làm cậu ta ngỡ ngàng hơn nữa là, vị Long Quân mới trước đó còn nói năng quái gở và thích ra vẻ dọa dẫm kia lại chẳng hề có ý tránh né hay phản kháng gì cả.
Mới đầu cơ thể y có đờ ra một thoáng, nhưng sau đó đã ngầm cho phép Tấn Tỏa Dương làm vậy với mình, thậm chí còn theo thói quen vươn tay kéo ống tay áo của Tấn Tỏa Dương, như thể đang đáp lại hắn.
Từ đầu chí cuối bầu không khí giữa hai người đều lạ lùng vô cùng, tâm tình và suy nghĩ của đôi bên đều có chút hỗn loạn rối rắm, song chẳng ai lên tiếng ngay lập tức.
Mãi đến khi Tấn Tỏa Dương rốt cuộc đè nén cảm xúc hỗn độn của mình, chủ động phá vỡ sự im lặng, hắn dằn sự chua xót và phức tạp trong lòng xuống, cất giọng trầm thấp nói từng câu từng chữ rằng:
“Cám ơn anh, cám ơn anh đã nguyện ý cho em đáp án này.”
“……”
“Cũng cám ơn anh đã xua tan hết những sợ hãi và lo lắng chất chứa trong lòng em mấy ngày qua, Tần Giao.”
“……”
Tiếng cảm ơn này rất nhẹ nhàng, rất trầm thấp, song cũng chân thành thắm thiết quá đỗi, hiển nhiên là hồi đáp chính thức cho những lời Tần Giao vừa thốt ra với Trần Gia Nhạc.
Hiếm khi Tần Giao mới được hắn nhiệt tình ôm chầm vào lòng như thế, y yên lặng lắng nghe, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, ngoại trừ một chữ “Ừ” che giấu đi bao nhiêu cảm xúc chân thực suốt nhiều năm qua thì y cũng không biết nên nói gì nữa.
Hồi lâu sau, Tần Giao mới nhìn hắn chằm chằm, gượng gạo bảo:
“Rốt cuộc em đứng đó từ bao giờ? Em đã nghe được những gì rồi?”
Tần Giao làm mặt nghi thần nghi quỷ, lúc hỏi hai câu này giọng điệu y cũng không chắc chắn lắm.
Vì nghiêm túc mà nói thì, đây lần đầu tiên trong đời một kẻ có tính cách bạc tình, tự phụ, lạnh lùng như y lại đi trực tiếp bày tỏ tình cản của mình với người khác.
Bầu không khí kỳ lạ lúc này khiến y chẳng hề dễ chịu, cũng chẳng phỏng đoán chính xác được ý nghĩ của đối phương, càng không thể thản nhiên nói chuyện với Tấn Tỏa Dương như mọi khi.
Cái tên nào đó biết rõ y đang lúng túng muốn chết, ấy thế mà vẫn chẳng thèm nể mặt y, cứ im ỉm không nói tiếng nào.
Mãi một lúc sau, Tấn Toả Dương thấy đôi mắt xám hẹp dài của y khẽ nheo lại có vẻ hơi sốt sắng, hắn liền cố gắng bình tĩnh lại, bấy giờ mới nhìn sang bên cạnh thấy Trần Gia Nhạc đang nín thinh tự giác bịt tai, rồi hắn lại nhìn chăm chú vào Tần Giao đang kề sát mình ngay trong gang tấc, dịu giọng trả lời thành thật rằng:
“Vừa rồi mỗi câu anh nói em đều nghe thấy hết.”
“……”
“Từ lúc anh mới xuất hiện thì em đã đứng ở đó rồi, vì em cầm nhầm đầu dây quỷ truyền thanh nên vừa khéo quay về.”
“……”
“Sau đó em nghe thấy anh đang nói chuyện với cậu ta, nhưng em sợ mình bất thình lình xuất hiện ngắt lời anh thì anh sẽ không vui, cho nên mới đứng đây định chờ anh bịa xong chuyện quỷ sai thì sẽ đi ra.
Nhưng sau đó anh bỗng dưng nói sang chuyện khác, em liền ý thức được tình huống có vẻ hơi khác thường.
Lúc ấy chỗ em đứng hơi tối nên em còn cố tình dịch ra phía sau anh một chút, cơ mà có vẻ hai người đều chẳng nhìn thấy em, em đứng sờ sờ ngay bên cạnh mà cũng chẳng xen vào nổi một câu nào.”
“……”
“Thế nên lúc ấy em liền nghĩ, thì ra tất cả vẫn chẳng thay đổi, ở trong mắt Tần Giao, mình vẫn chẳng có chút cảm giác tồn tại nào cả, quả nhiên lần sau nên mặc màu vàng hay xanh lá gì đó bắt mắt hơn để anh ấy có thể chú ý đến mình đầu tiên cho dù ở bất cứ đâu.”
Tần Giao: “……”
Tấn tính sư thẳng thắn giãi bày như thế xong, Tần Long Quân nhà hắn lập tức bày vẻ mặt quai quái, song vẫn im re, có vẻ tâm tình vẫn đang phức tạp lắm.
Trần Gia Nhạc thấy bầu không khí hồng phấn mờ ảo giữa hai người họ chẳng chừa tí chỗ nào cho người ngoài quấy rầy, mình đứng đây giơ tay bịt tai quả thực là khó xử quá thể, cậu ta bèn sờ sờ mũi, khẽ đằng hắng một tiếng.
Sau khi nghe tiếng hắng giọng cường điệu cất lên từ phía sau mang hàm ý nhắc nhở, Tấn Tỏa Dương và Tần Giao hoàn hồn ngẩng đầu lên, bấy giờ mới chú ý thấy ở bên cạnh còn có một người ngoài đang đứng sừng sững.
Tấn Toả Dương vô thức hướng tầm mắt về phía gáy Tần Giao, thấy nơi ấy lộ ra vết thương màu đỏ bê bết máu thịt do bị cào, còn có cả vảy bị tróc ra.
Hắn chợt nhớ tới gì đó, bèn nhẹ nhàng kéo tay Tần Giao, nói với y bằng giọng hết sức từ tốn song hô hấp có vẻ không ổn định lắm:
“Anh chờ em một lát nhé, em còn có lời muốn nói với anh.”
“……”
“Sẽ xong nhanh thôi, sau đó chúng ta sẽ đến một nơi, em cũng muốn nói riêng cho anh biết đáp án kia.”
Hai câu này cho người ta cảm giác an tâm, chí ít lần này Tần Long Quân gắt gỏng khó chiều không hề có dị nghị hay ý kiến gì.
Nhưng ngay khi Tần Giao chuẩn bị giấu đi dáng vẻ ác nhân lúc bình thường để đi sang bên cạnh chờ đợi Tấn Tỏa Dương, y bỗng ngẩn mặt ra rồi liền dừng bước chân.
Thấy Tấn Tỏa Dương thắc mắc nhìn mình, y bèn nheo mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Gia Nhạc – kẻ cũng đang mắt to trừng mắt nhỏ với mình, rồi đáp một cách cực kỳ ấu trĩ và thù dai rằng:
“Thứ anh định đưa cho em đang ở chỗ cậu ta.”
“……”
“Với cả, vừa nãy em họ của em nói anh chuẩn bị thay lòng đổi dạ vứt bỏ em đấy, còn nói phen này hai ta đổ bể là cái chắc nữa kìa.
Vừa khéo em có thể hỏi cậu ta xem, mấy câu cậu ta vừa nói rốt cuộc là có ý gì.”
Trần Gia Nhạc: “……”
Trần Gia Nhạc sống đến lớn bằng này, nhưng đây là lần đầu thấy một người có thể ngang nhiên sắm vai người bị hại rồi đã ăn cắp còn mặt dày la làng thế này.
Ấy thế nhưng trên đời này, lại có người ỷ mình ghê gớm nên chiếm hết phần hơn, lại còn diễu võ dương oai với cậu ta nữa chứ.
Lúc trước Trần Gia Nhạc còn e sợ tôn kính vị Long Quân có lai lịch khó lường, nhưng giờ hiểu thấu được bộ mặt thật của y rồi, cậu ta giật giật khóe miệng, thiếu điều tức xì khói lên vì gã yêu nghiệt không biết từ đâu chạy tới gieo vạ cho người ta này.
Mà cái tên nào đó thì hoàn toàn chẳng chịu nghe khuyên bảo, vẫn cứ đâm đầu tự nguyện bị mấy lời quỷ quái này lừa lọc.
Tần Giao vừa mới mách xong là ngay giây tiếp theo cậu ta đã đối diện với ánh nhìn của Tấn tính sư.
Mới nãy cái tên này như thể chẳng hề nhìn thấy Trần Gia Nhạc, thế mà giờ lại lên cơn bắt nạt cậu ta.
Hắn chìa tay ra với cậu ta, lời ít mà ý nhiều:
“Đưa đây.”
“Đưa, đưa cái gì cơ?”
“Vật trong tay cậu, đưa đây.”
“……”
Sau câu nói súc tích ấy của Tấn Tỏa Dương, Trần Gia Nhạc bày vẻ mặt cạn lời, sực nhớ ra mình vẫn đang cầm món đồ Tần Giao nhờ chuyển giao cho hắn.
Cậu ta giật giật khóe miệng, tức tối chửi một câu “Ai mà thèm chứ” rồi mau chóng trả lại cho chính chủ.
Đúng như dự đoán, Tấn Toả Dương giơ một tay nhận lấy vật kia rồi cũng chẳng mở ra xem, chỉ nói câu cảm ơn, sau đó bắt đầu nói ngọt nói nhạt dỗ dành cho Long Quân dịu đi rồi tránh sang chỗ khác, rồi hắn mới quay lại nhìn cậu ta như thể đang có chuyện muốn trao đổi riêng.
Đôi mắt Tấn Toả Dương trịnh trọng như đang muốn nghiêm túc nói gì đó với cậu ta, đối diện với ánh mắt ấy, trái tim Trần Gia Nhạc bỗng lạnh đi, ủ rũ cúi đầu sụp vai.
Hồi lâu sau, tự biết mình không thể khuyên nhủ được cái tên này, cậu ta bèn uể oải nói:
“Này…… Tấn Tỏa Dương, đừng bảo với em là, bây giờ anh…… đang rất hạnh phúc nhé?
“Ừm, rất hạnh phúc.”
“Chỉ, chỉ vì…… một câu nói như vậy thôi? Thế là anh thấy hạnh phúc?”
“Phải, chỉ vì một câu nói như vậy thôi, thế là tôi thấy hạnh phúc.”
Hắn trực tiếp bộc bạch sự vui sướng đang không thể kìm nén nổi trong nội tâm mình, tuy vị Tấn tính sư khù khờ vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, song gương mặt băng giá quanh năm ấy thì vẫn tỏ rõ là thiếu nam động tâm rồi.
Thấy hắn đã hoàn toàn chìm đắm, Trần Gia Nhạc càng tuyệt vọng hơn, cậu ta bất đắc dĩ ôm đầu, im lặng suốt hồi lâu, cuối cùng vẫn có chút không cam lòng, nói:
“Vậy nên…… lần này anh thật sự sẽ không trở về cùng bọn em…… đúng không?”
“……”
“Hoặc nói đúng hơn là, ngay từ đầu anh đã không hề có ý định rời đi…… Anh chỉ đang chờ đợi đáp án mà vừa rồi Long Quân nói cho anh, thậm chí, dù không có đáp án đêm nay thì anh cũng sẽ không đi, cho nên lúc trước anh mới đi tìm Từ Văn Tuệ để báo vị trí của Trần Gia Tường…… Đúng không?”
Ánh mắt Trần Gia Nhạc như đã nhìn thấu tất cả, khiến Tấn Tỏa Dương lặng đi một thoáng, tiếp đó hắn cũng chẳng hề phủ nhận, mà chỉ ung dung liếc nhìn vầng trăng đỏ trên trời, trả lời rằng:
“Buổi tối hai ngày trước tôi đã nói xong hết với Từ Văn Tuệ rồi.
Cuối cùng cô ta, Trần Gia Tường hay cả nhóm thư ký đều sẽ cho rằng bản thân chưa từng gặp tôi, tôi cũng sẽ giúp các cậu lấy đi toàn bộ câu chuyện liên quan đến tôi, bỏ vào trong dòng nước đen trên trời, mặc cho nó cuốn trôi đi, một khi các cậu cùng nhau rời khỏi nơi này thì sẽ hoàn toàn quên hết tất cả những chuyện từng có sự xuất hiện của tôi.”
“……”
“Còn ký ức về tôi ở trong lòng ông ngoại, tôi cũng sẽ lấy nó đi từ trong nước đen, như vậy những người từng gặp tôi trong câu chuyện kia sẽ không còn nhớ đến tôi nữa.
Tôi không thể đền đáp công ơn dưỡng dục của Trần Gia theo cách có ý nghĩa thực tế hơn, chỉ có thể đảm bảo kiếp này dòng thời gian ở ngày mười lăm sẽ không còn bị bất kỳ yêu ma nào xâm phạm, mà cái tên Tấn Tỏa Dương, về sau hẳn sẽ không còn tồn tại trên thế gian nữa.”
“……Được, được rồi…… Không, không tồn tại…… Nhưng anh thật sự không sợ lỡ có ngày nào đó, bởi vì thời gian dài mà chính anh sinh lòng chán ghét và hoang mang đối với…….
cuộc sống và con người ở nơi này sao?”
Lần trước Trần Gia Nhạc cũng từng hỏi Tấn Toả Dương về vấn đề này rồi, song giờ đây, có vẻ hắn đã tìm được đáp án mình muốn.
Hắn hồi tưởng lại chút ký ức mơ hồ cuối cùng về cái tên Tấn Tỏa Dương này, cuối cùng vẻ mặt hắn từ từ trở nên tỏ tường, chàng thanh niên tóc trắng ung dung nhìn cậu ta rồi bảo:
“Cậu còn nhớ thuở bé ông ngoại từng hỏi ba chúng ta rằng, khi ta đói bụng, thì ăn thứ gì mới khiến ta cảm thấy hạnh phúc không?”
“……Có nhớ, nhưng cái đó thì liên quan gì đến chuyện này?”
“Liên quan tới việc câu trả lời chính xác cho câu hỏi này thực ra là không xác định, bởi vì thứ mà mỗi người thực lòng yêu thích và theo đuổi suốt đời là hoàn toàn khác nhau.”
“Cho nên lúc đó Trần Gia Tường nói, nhất định bữa nào cũng phải ăn thịt thì mới thấy hạnh phúc, cậu thì lại nói, tuy không nhất thiết phải có thịt, nhưng mỗi bữa phải có rau có canh thì mới thấy hạnh phúc.”
“Mà lúc đó câu trả lời của tôi là, lúc mà bụng đói cồn cào, chỉ cần một bát cơm trắng giản đơn thôi là tôi đã rất hạnh phúc rồi.”
“……”
“Con người sinh ra đã cần ăn cơm, bởi cơm chính là phương thức cơ bản để duy trì sinh mệnh.”
“Thứ tôi khao khát cho tới nay cũng có ý nghĩa giống như cơm trắng đối với con người vậy, trong mắt người khác nó có lẽ chẳng mấy hấp dẫn, nhưng đối với tôi, nó lại là thứ duy nhất có thể khiến tôi cảm thấy con đường phía trước có hướng đi rõ ràng.”
“Người khác có lẽ không tin, nhưng thứ tôi mong muốn kỳ thực rất đơn giản thôi, có lẽ chỉ là một đóa hoa đông hồng âm thầm nở rộ trên nền tuyết, có lẽ chỉ là một câu hỏi thăm đêm khuya vừa ấm áp mà lại đủ khiến tôi xúc động, có lẽ…… chỉ vỏn vẹn là một bóng lưng mơ hồ, nhưng lại đáng để tôi ở lại suốt đời vì anh ấy.”
“Trong hai mươi năm đầu của sinh mệnh, tôi thực sự quá thiếu những thứ ấy, cũng quá khát khao nó, tôi thậm chí liên tục mơ thấy những thứ mà dường như chỉ trong kiếp trước tôi mới từng may mắn nắm giữ, mong mỏi một ngày nào đó cảm giác quen thuộc ấy sẽ quay trở lại bên tôi, mà hiện tại, tôi rốt cuộc cũng xác định rằng…… mình đã chờ được rồi.”
Tấn Tỏa Dương vẫn luôn cúi đầu, khi nói đến câu sau cùng, hắn chợt dừng lại, ánh mắt hắn rất kiên định và cũng rất sáng tỏ, không còn tràn ngập sự sự hoang mang xao động đối với hiện thực và mộng cảnh nữa, chỉ có một cảm giác kỳ diệu như thể một linh hồn khác trong cơ thể rốt cuộc cũng thức tỉnh, dung hợp với hắn của bây giờ.
Hồi lâu sau, dưới ánh trăng, chàng thanh niên tóc trắng điển trai ngắm nhìn người thương của mình đang sốt ruột đứng ở bên kia tường chờ đợi mình, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, rồi nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ:
“Con người từ lúc chào đời đã cần ăn cơm, tôi cũng có thứ mà bản thân nhất định phải gắn kết sinh mệnh với nó thì mới có thể tiếp tục sống được.”
“Người khác có lẽ sẽ không hiểu anh ấy quan trọng với tôi đến nhường nào, nhưng hết thảy hỉ nộ ai lạc của tôi đều vì anh ấy mà sinh ra, cũng vì anh ấy mà kết thúc.”
“Cho nên chỉ cần ai tốt bụng dành tặng nó cho tôi, thì người ấy chính là hạnh phúc mà tôi theo đuổi suốt cuộc đời.”
“Niềm hạnh phúc mả cả đời sẽ không chán ghét hay vứt bỏ.”
……
Đêm nay, cuộc đối thoại về vận mệnh sau này của mỗi người rốt cuộc cũng triệt để kết thúc.
Sau hừng đông, kỳ hạn ba ngày cuối cùng liên quan đến vận mệnh giữa thôn Khổng Lồ và người La Sát đã sắp đến, và dường như mỗi người cũng đã đưa ra lựa chọn cho bản thân mình trong câu chuyện kỳ diệu này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nước đen sẽ chuẩn bị rút đi nhờ sự can thiệp của Tần Giao, những kẻ ngoại lai xâm nhập cũng sẽ rời đi theo lỗ thủng sắp sửa được lấp lại.
Đến lúc ấy thôn Khổng Lồ nhất định sẽ có một cuộc chiến sinh tử với người La Sát, quanh đi quẩn lại, vận mệnh liên quan đến bảo vật “Niên” thần bí kia dường như lại lần nữa ập xuống đầu một vài người.
Song dẫu con đường phía trước có tối tăm hung hiểm khó lường đến nhường nào đi nữa, lần này vị Tấn tính sư nào đó đã quyết tâm trói chặt tên mình với nơi này, vẫn sẽ tay nắm tay đi cùng vị Long Quân nhà hắn đang chờ hắn cả buổi đến mức sốt hết cả ruột gan.
Bầu không khí giữa hai người vẫn cứ lạ lùng như thế, họ kéo nhau đi thật xa, cậu em họ bò cảm thấy bất đắc dĩ, đành ôm đầu ngồi xổm dưới đất, lẩm bà lẩm bẩm:
“Được rồi, được rồi, người có tình rồi sẽ thành thân thuộc, kỳ thực cũng là chuyện tốt…… Còn hơn là quay trở lại để rồi đau khổ suốt đời, dù sao, dù sao em cũng chẳng xen vào chuyện của hai người được……”
“……”
“Nhưng…… Nhưng hai người có thể nói rõ việc này cho em biết được không, Tấn Tỏa Dương…… Tần…… Tần Long Quân…… Đời này…… rốt cuộc em có thể an toàn sống đến tám mươi tuổi không vậy? Xin hai người đấy, dù có gấp gáp muốn làm chuyện gì…… kể cả vội đi đẻ con đi chăng nữa…… thì cũng quan tâm đến cảm nhận của người khác một tí được không…… Điên quá đi mất…… Nói bỏ lửng giữa chừng như vậy là có ý gì hả……”
Trần Gia Nhạc chán chường không để đâu cho hết, đã nói đến nước này rồi mà hiển nhiên vẫn chẳng ai thay cậu ta giải đáp nỗi ưu sầu ảo não ấy.
Mà hai con người mà cậu ta vừa bảo là vội như đi đẻ con kia thì đã đi được một quãng đường kha khá, rảo bước một trước một sau dưới ánh trăng, cuối cùng đi tới dưới cây Chu Xương cao vút chân mây, nơi có một đầm nước trong vắt, bấy giờ cả hai mới thở hổn hển dừng lại.
Tấn Tỏa Dương xác định chắc chắn rằng lần này, bên dưới cây khổng lồ thấp thoáng, nơi mặt nước phản chiếu những dải màu ngọc bích thần bí sâu thẳm, tạm thời sẽ không có ai tới quấy rầy khoảng thời gian tiếp sau đây của bọn họ nữa.
Từ đầu chí cuối Tấn Tỏa Dương không nói lời nào, bấy giờ tâm tình hắn mới hơi bình tĩnh lại một chút, bèn quay người, chuẩn bị buông bàn tay nong nóng mà mình nắm theo suốt dọc đường ra.
Bởi bàn tay hắn buông lỏng ra trong một thoáng ngắn ngủi, Tần Giao liền theo bản năng kéo ống tay áo hắn lại.
Tấn Tỏa Dương luôn chú ý nhất cử nhất động của y, nhận thấy điều ấy, hắn liền dừng động tác lại.
Suốt quãng đường vừa rồi Tần Long Quân nhà hắn còn cố gắng đè nén thận trọng được một chút, mà giờ hắn còn chưa kịp mở lời nói gì chính thức với y thì y đã cầm lòng chẳng đặng, vội vã nghiêng người ôm lấy cổ hắn, khiến thân thể kề sát lấy nhau chẳng chừa lại một khe hở, thậm chí đến mức nóng ngột khó chịu.
Tấn Tỏa Dương cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Tần