Tuy là đã xuất ngũ, nhưng liên lạc thì vẫn phải có, người quan tâm vẫn có cách lấy được tin tức. Đương nhiên chuyện trùng dị hình cơ mật như vậy Triệu Thân sẽ không biết, bất quá tin tức Nghiêm Sí trọng thương trở về sau năm tháng mất tích đương nhiên là biết, vẫn luôn lo lắng cho đệ tử hiện tại đã là trưởng quan này.
Hôm nay nhìn thấy khí sắc tốt như vậy, Triệu Thân mới yên lòng. Cũng liền mặc kệ những học sinh đội 4 kia, vỗ vai Nghiêm Sí đem người kéo về hướng ký túc xá của mình, sau đó kéo không kéo động, Nghiêm Sí vững như bàn thạch, đứng bất động phía dưới cửa sổ số 1107.
Triệu Thân: “……”
Lúc này rốt cuộc đội trưởng cũng bò dậy, nói với Triệu Thân: “Lão sư, quản lý viên ký túc xá nói, người này tối qua đã lảng vảng dưới tòa nhà số 5 không chịu đi, sáng nay càng đứng yên một chỗ không nhúc nhích tới bây giờ. Ta cũng có khuyên y trình ra chứng minh thân phận, nhưng y hoàn toàn không để ý tới ta.”
“Cái này…… trước kia y là học sinh của ta, là tới thăm ta, không cần giấy tờ tùy thân.” Triệu Thân gian nan lấp liếm giúp Nghiêm Sí, đồng thời lại dùng sức kéo một phen.
Nghiêm Sí nhìn lên cửa sổ thấy không có ý tứ mở ra nữa, liền theo lực kéo của Triệu Thân bị túm đi. Để lại mấy học sinh an bảo xã ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vỗ vỗ bụi đất trên người đứng lên. Dù sao, dù sao mặc kệ thế nào bọn họ cũng đã đem người đuổi đi, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Theo Triệu sâm vào ký túc xá của hắn, môi trường ký túc xá của lão sư so với học sinh tốt hơn nhiều, đại học Saint Tevez không thiếu chỗ, khu ký túc xá của giáo viên đều là các tòa nhà nhỏ hai tầng, tầng hầm ký túc xá của giáo viên thể năng đều có thiết bị trọng lực, tuy rằng điều kiện so ra vẫn kém nhà của Nghiêm Sí, nhưng cũng xem như tốt. Hơn nữa đại học Saint Tevez còn có phòng huấn luyện đặt biệt, nơi đó đều là thiết bị chuyên nghiệp, cũng chỉ kém hơn một chút so với quân đoàn số 1 mà thôi.
Ôn chuyện giữa các võ tướng tựa hồ đều là đánh một trận, kéo Nghiêm Sí đến phòng huấn luyện, đặt ở chế độ không gian, hai người thống khoái mà đánh một hồi, đương nhiên là Nghiêm Sí thắng.
“Đúng là giáo hội đồ đệ áp đảo sư phụ, một khoảng thời gian công phu của ngươi đã bỏ xa ta đây.” Dù sao Triệu Thân đã hơn 200 tuổi, chịu không nổi vận động quá mạnh, lúc này mồ hôi đầy đầu ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hắn nhìn Nghiêm Sí, trong lòng tràn đầy vui mừng.
“Ngươi lại trở về chiến trường, sẽ mạnh như vậy.” Nghiêm Sí không có mệt như Triệu Thân, bất quá cũng có chút mồ hôi, ngồi song song trên ghế cùng lão sư, nhẹ giọng an ủi.
Biết tính cách đồ đệ mình chính là như vậy, Triệu Thân vỗ vỗ vai y nói: “Ngươi ăn vạ dưới ký túc xá học viện Nghệ Thuật làm gì? Có người coi trọng?”
Nói nghệ thuật hiện tại không nổi tiếng kỳ thật cũng không phải, suy cho cùng cuộc sống vật chất phong phú, con người cũng có yêu cầu cao hơn đối với đời sống tinh thần. Học giả và nghệ thuật gia ở đế quốc vẫn rất được tôn trọng, mà minh tinh điện ảnh không hỏa được như minh tinh quân bộ là vì quan hệ tương tác, nhưng fans cũng rất nhiều, nghệ thuật mặc kệ ở thời đại nào cũng sẽ không bị mất.
Nhưng vấn đề là, đại học St. Tevez là trường quân đội, viện văn học trường quân đội còn có thể nói là nhân viên văn chức, viện y học là quân y, viện toán học và học viện bách khoa khác là nhân viên nghiên cứu, lịch sử, học viện địa lý là nhân viên hậu cần dựa vào nghiên cứu lịch sử và địa vực phục vụ cho chiến tranh, ngay cả những người trong lĩnh vực chính trị cũng có thể phục vụ như các vị trí giám sát viên và ủy viên chính trị v.v…, quản lý sinh hoạt của chiến sĩ, mà …… viện nghệ thuật trường quân đội sẽ làm cái gì?
Ân, trên cơ bản chính là một loại chức vụ công đoàn, biểu diễn chia sẻ cùng các chiến sĩ, tăng phần màu sắc trong cuộc sống cực khổ của các chiến sĩ, đồng thời phát sinh một hai đoạn tình cảm đẹp đẽ vân vân mây mây. Vì thế dần dà, đa phần học sinh học viện Nghệ Thuật ở rất nhiều trường đã bị định ra, 80% học sinh tốt nghiệp liền gả chồng. Không có biện pháp, các chiến sĩ đóng giữ biên cảnh trên cơ bản không có nhiều cơ hội yêu đương, một khi có học sinh học viện Nghệ Thuật tới biểu diễn, đám sói ba năm không ăn được thịt đó xuống tay rất nhanh, trong vòng vài ngày liền đem người định ra, tốt nghiệp xong lập tức kết hôn!
Mà các đoàn nghệ thuật thường đến biểu diễn ở mỗi đội quân trên cơ bản đều là nghệ thuật sinh được đào tạo ở các trường đại học khác nhau, cho nên…… có chỗ nào là đang bồi dưỡng nghệ thuật sinh, ý nghĩa tồn tại của các học viện này chính là bồi dưỡng toàn diện đức trí thể mỹ cho lão bà tương lai của các chiến sĩ a!
Cái tên học viện tân nương chính là vì vậy mà có, không chỉ đại học St. Tevez, các học viện Nghệ Thuật của trường quân đội khác cơ bản đều là học viện tân nương. Bất quá đại học St. Tevez là học phủ đệ nhất đế quốc, mỗi một học viện đều là ưu tú nhất, nghệ thuật sinh cũng là người xuất sắc trong các trường đại học, ngoại hình tố chất khí chất còn có bằng cấp học phủ đệ nhất…… nói thật, chiến sĩ muốn cưới nghệ thuật sinh đại học St. Tevez, không nỗ lực một chút đều cưới không được đâu!
Vì thế có người hỏi, sao hệ nghệ thuật không tuyển tất cả đều là nữ sinh đi? Như thế nào nam lại đi làm tân nương, lại không có khả năng tất cả đều là giảo cơ (79).
(79) Giảo cơ: Đồng luyến nam.Không sai, đương nhiên không có khả năng tất cả đều là giảo cơ, nhưng mà a, nữ nhân có thể ở trong quân đội, phần lớn đều là nữ hán tử cân quắc bất nhượng tu mi(80), như Thẩm Uyển Như vậy, đừng nói nghệ thuật sinh, cho dù là sĩ quan trong quân đội, muốn làm bạn lữ cùng Thẩm Uyển Như, đều sẽ giống như bị gả đi, huống chi là tiểu nam sinh phấn nộn hệ nghệ thuật kia, trên cơ bản đều bị lão ngưu quân đội gặm mất.
(80) Cân quắc bất nhượng tu mi: Bậc đàn bà có khí phách không kém gì đàn ông.Mà phụ thân Lý Hâm đã kỳ vọng quá cao với Lý Hâm, căn bản khinh thường những nam nhân ở học viện Nghệ Thuật đó, vừa nghe Lý Hâm cư nhiên thi chả đậu viện y học hay viện văn học, mà đậu cái học viện nhất định phải gả chồng, đương nhiên không kiềm nỗi cơn giận. Vốn người cha này đã tương đối tra, tức giận mắng chửi lại tay đấm chân đá với nhi tử, Lý Hâm hàng năm luôn có dấu hiệu tự tử dưới hành vi bạo lực gia đình của cha mình, đại học St. Tevez là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu, lại đổi lấy kết cục ân đoạn nghĩa tuyệt của phụ tử, tính cách cậu yếu đuối không thể thừa nhận được kết cục này, liền tự sát.
Bất quá đối với Lê Hân mà nói, học viện Nghệ Thuật này càng tốt hơn những học viện khác, không yêu cầu cao về thể năng, đồng học trong trường cũng đều bảo vệ, không cần chờ quá lâu, chỉ cần biểu hiện ưu tú, thì dù là năm nhất cũng có thể theo đoàn nghệ thuật đến các quân khu biểu diễn, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ cách khống chế một hai người như vậy, hỏi tên các dị năng hệ hỏa trong quân đội, sau đó đi tìm từng người một, không tin tìm không thấy A Mộc.
Cho nên Nghiêm Sí coi trọng học sinh học viện Nghệ Thuật nào đó, quanh quẩn dưới ký túc xá không chịu đi, thành viên an bảo xã thấy lão bà tương lai của mình (có khả năng) bị người mơ ước, chạy tới ngăn lại, những việc này đối với Triệu Thân mà nói đều quá hợp lý! Nghiêm Sí có người yêu thích hắn vui còn không kịp, đứa nhỏ này từ lúc tòng quân cho đến nay đã mười mấy năm, cự tuyệt biết bao mỹ nhân của đoàn nghệ thuật …… Không đúng, không phải cự tuyệt, nhân gia căn bản là không nhìn tới a!
Năm đó, Hệ Hoa của hệ vũ đạo đại học St. Tevez cũng xem như là hoa hậu giảng đường từng thừa dịp dùng bữa trong một buổi tiệc mà thẹn thùng mời Nghiêm Sí nhảy một điệu, kết quả tên đầu gỗ này nói cái gì? Đừng cản trở thời gian rèn luyện của ta.
Lúc ấy tất cả các sĩ quan cao cấp của quân đoàn số 1 đã đặt cược, tiểu tử Nghiêm Sí này rốt cuộc bao nhiêu tuổi sẽ kết hôn? Có cược 80, có cược 100, Triệu Thân là người hiểu Nghiêm Sí nhất, hắn cược Nghiêm Sí 200 tuổi xuất ngũ cũng còn độc thân =_=
Nhưng mà hiện tại Nghiêm Sí, mới 30 tuổi đã có người nhìn trúng sao? Ngẫm lại số
tiền trợ cấp của mình bị ghim trong trò đánh cược, Triệu Thân yên lặng tâm tắc trong chốc lát, nhưng vẫn vui cho đồ đệ dường như không có cảm xúc này của mình. Cuộc đời một người quá gian nan, vẫn nên tìm một người bạn cùng chung sống với mình. Nghiêm Sí các phương diện khác đều không kém, dựa vào cái gì phải cô độc sống quãng đời còn lại. Chọn học sinh hệ nghệ thuật cũng không tồi, ôn nhu lại săn sóc, tuy rằng không có tiếng nói chung như chiến hữu, nhưng lão bà tri kỷ sẽ làm cho cuộc sống tươi sáng hơn.
Kết quả Triệu Thân bên này còn chưa mừng xong, đã nghe Nghiêm Sí nói: “Không phải, ta không thích cậu ấy.”
“…… Vậy ngươi đứng dưới ký túc xá làm gì?” Triệu Thân suýt phun hết nước đang uống.
“Nhìn cậu ấy” Nghiêm Sí nghĩ nghĩ “Tìm ra chỗ không đáng để ta thích.”
“Phốc ——” Một họng nước nói thế nào cũng nuốt không trôi, đồ đệ ngươi đây là thích a! Vấn đề ngươi thích liền truy a, ngươi liều mạng theo dõi tìm khuyết điểm người ta để làm gì! Có ai thích mà như ngươi không? Triệu Thân yên lặng tâm tắc vì EQ của Nghiêm thiếu tướng, thiếu chút nữa bị nhồi máu cơ tim luôn.
Nói về vấn đề tình cảm với gia hỏa EQ thấp này quá tâm tắc, Triệu Thân quyết định đổi đề tài: “Khoảng thời gian trước ngươi bị thương, hiện tại hồi phục thế nào rồi, vẫn không thoải mái sao? Nhiều năm như vậy cũng chưa thấy ngươi rời khỏi tiền tuyến, cho dù bị thương cũng ở lại căn cứ dưỡng thương, thế nào mà hôm nay lại gặp ngươi đi xung quanh trường cũ a?”
“Thương tích không trở ngại” đối mặt với lão sư, chiến hữu của mình, Nghiêm Sí vẫn là nói thật “Ta bị người cự tuyệt, hơn nữa trong khoảng thời gian này tinh thần luôn thấy có chút mỏi mệt, trước tiên dùng hết tất cả thời gian nghỉ đông đã tích lũy, nghỉ ngơi một thời gian.”
“Từ từ!” Triệu Thân lập tức bắt được trọng điểm “Câu ‘ta bị người cự tuyệt’ kia của ngươi là chuyện thế nào?”
Nghiêm Sí bình tĩnh nói: “Ý trên mặt chữ.”
Y thích một người, người kia đã có bạn lữ, hơn nữa hoàn toàn không muốn bản thân nghĩ tới y. Y muốn theo mong muốn của người kia mà quên đi, lại ngoài ý muốn gặp được một người khác làm y động tâm ở chỗ này. Nhưng Nghiêm Sí cho rằng, tình yêu chính là một đời một kiếp, nhanh như vậy đã di tình biệt luyến…… Được rồi, so với di tình biệt luyến càng quá phận hơn, bản thân tam tâm nhị ý khiến y vô pháp chấp nhận, y đi theo Lý Hâm, một là không thể khống chế muốn thấy hắn, hai là hy vọng dùng sự thật chứng minh cảm xúc của mình chỉ là ảo giác.
“Vì sao nàng lại cự tuyệt ngươi? Ngươi đối với người ta quá kém?” Trong mắt Triệu Thân, đồ đệ trừ bỏ EQ thấp một chút thì đúng là mọi thứ đều ưu tú, người có thể cự tuyệt Nghiêm Sí hẳn là không tồn tại. Trừ phi Nghiêm Sí quá ngốc, ở chung với người ta lại quá lạnh lùng, mới có thể bị cự tuyệt.
Triệu Thân dò hỏi tới cùng, Nghiêm Sí không có biện pháp với sự quan tâm của lão sư, chỉ đành nhíu mày giải thích: “Cậu ta đã có bạn lữ.”
“Phụ nữ có chồng a……” Triệu Thân thở dài, này thì không có cách nào, cũng không thể chia rẽ tình cảm phu thê người ta, liền an ủi “Không có duyên phận thôi, nàng không gặp được ngươi trước là nàng bất hạnh. Bất quá tính cách cũng kiên định, sẽ không phản bội bạn lữ mình, ngươi không nhìn lầm người. Nếu như vậy, không phải ngươi nhìn trúng học sinh hệ nghệ thuật kia sao? Cái này cũng tốt, nhân tài được trường chúng ta tự bồi dưỡng, có thể thi đậu đại học Saint Tevez nhân phẩm và học thức khẳng định không kém, nếu coi trọng liền theo đuổi đi. Hiếm khi ngươi có ngày nghỉ, không thừa cơ hội này đem người định ra nói không chừng sẽ bị đám tiểu mao đầu của trường này đoạt đi mất.”
Nghiêm Sí trầm mặc, EQ thấp y căn bản không biết muốn theo đuổi hay không.
“Ta không biết mình có phải thích cậu ta không” Vừa mới bị cự tuyệt liền quay đầu thích người khác, Nghiêm Sí cho rằng bản thân không phải người như vậy, y không xác định được tình cảm của mình, chỉ là dựa vào bản năng muốn gặp Lý Hâm.
“Vậy thử xem a!” Triệu Thân nói “Ngươi quá trẻ nên không biết, thứ tình cảm nhất kiến chung tình này đều thường không đáng tin, cho dù có tình cảm thì thế nào, tính cách hai người không hợp cũng là một hồi bi kịch. Hiện tại ngươi nhất định có hảo cảm với người này, bằng không sẽ không chạy đến dưới lầu người ta. Trước tiếp xúc thử xem, mặc kệ có phải thích hay không, cũng phải tiếp xúc xác định tâm ý của mình đi.”
Nghiêm Sí trầm mặc một lát, khẽ gật đầu: “Lão sư, đại học Saint Tevez còn thiếu giáo viên không?”
“Ngô…… kỳ nghỉ của ngươi dài bao lâu? Ngắn thì đến an bảo xã ngồi ghế lão sư thỉnh giảng, bảo đảm được nhiều học sinh hoan nghênh, bất quá như vậy cơ hội tiếp xúc với cậu ta không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều ở cùng đám tiểu mao đầu kia. Nếu là kỳ nghỉ dài, làm một giảng viên công cộng gì đó, liền tính hệ nghệ thuật cũng sẽ học thể dục và lý luận quân sự, nếu lúc đó ngươi làm giảng sư, cơ hội tiếp xúc sẽ nhiều hơn.”
“Gần đây trùng vũ trụ đang nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu …… không có phát hiện gì mới, kỳ nghỉ của ta có thể trong hơn nửa năm.” Tích lũy kỳ nghỉ mười mấy năm là chuyện tương đương kinh người, mấy năm nay Nghiêm Sí đừng nói là nghỉ đông, ngay cả ngày nghỉ bình thường cũng làm việc, cơ hồ chưa từng nghỉ ngơi, cứ như vậy mà tích lũy, đừng nói nửa năm, chỉ cần không có chiến sự, cho dù một năm cũng chưa đủ bù vào kỳ nghỉ của
y.
“Kia vừa lúc, coi như một giảng sư khóa công cộng đi. Ngươi nói cho ta tên học sinh kia, ta giúp ngươi hỏi chuyên môn và chương trình học của cậu ta, đến lúc đó ngươi làm giảng sư, hưu giả làm trò lão sư, thật tốt. Hơn nữa ngươi là minh tinh sĩ quan, học sinh sùng bái ngươi đặc biệt nhiều. Đến lúc đó nói không chừng không cần ngươi theo đuổi, cậu ta đã động tâm với ngươi trước a.” Người già sẽ nhiệt tâm với chuyện của tiểu bối, Triệu Thân năm đó ở quân đội cũng là một hán tử nhiệt tình, hiện tại lại yêu thích với sự nghiệp bà mối. Bất quá hắn nhiệt tình như vậy cũng vì lo cho Nghiêm Sí, tiểu tử này thật sự quá đầu gỗ, có cơ hội động tâm như vậy thật không dễ dàng, cần phải nắm chắc.
Nghiêm Sí nghĩ nghĩ, trong đầu không ngừng quanh quẩn nhạc khúc cùng nụ cười hôm qua của Lý Hâm, rốt cục cũng gật đầu.
–
Tuy Lê Hân sốt ruột tìm A Mộc, nhưng hắn cũng rõ ràng có một số việc gấp gáp sẽ không được. Sau vài ngày đến trường, trước tiên hắn một bên nỗ lực hát rong một bên hỏi thăm hệ nào của đại học Saint Tevez dễ tiếp cận với quân đội nhất, kết quả phát hiện, nguyên lai học viện hắn thi đậu này là cơ hội tốt nhất a! Nếu như may mắn, năm nhất đã có thể đến quân đồn biên cảnh biểu diễn góp vui, nói không chừng đến lúc đó sẽ thu được fans, cũng tìm được tình báo, nói không chừng chưa đến một năm đã có thể tìm thấy A Mộc, còn nói không chừng sẽ được A Mộc nhìn trúng trước định ra tới, tốt nghiệp xong liền kết hôn a!
Sau khi biết được tin này, Lê Hân có chút kích động, tràn ngập hy vọng với cuộc sống, cũng không cảm thấy biệt nữu với biệt danh học viện tân nương của học viện Nghệ Thuật này. Nếu là cùng A Mộc mà nói, tân nương thì tân nương đi, dù trên mặt A Mộc vốn chính là có cái gì, hắn cũng nguyện ý trở thành bạn lữ A Mộc.
Lập tức Lê Hân càng thêm hứng thú với việc học ở trường, hắn nghe nói sẽ có một buổi dạ tiệc đón tân sinh lúc vừa khai giảng, đến lúc chương trình sẽ được đồng tổ chức bởi học viện Nghệ Thuật và học viện Chiến Lược. Học viện Chiến Lược sẽ thể hiện lực lượng ‘mạnh mẽ’ trong buổi tiệc, mà học viện Nghệ Thuật sẽ triển lãm mỹ sắc của tân sinh. Lê Hân mạc danh cảm thấy tiệc đón tân sinh này chính là nói cho các tân sinh biết, nỗ lực học tập đi, đến lúc đó, thực lực cũng có lão bà cũng ôm, tốt đẹp cỡ nào!
Đúng là hoàn toàn phù hợp thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc đích nội hàm.(81)
(81) Thư trung tự hữu hoàng kim ốc; thư trung tự hữu nhan như ngọc đích nội hàm: Trong sách tự có nhà lầu vàng; Trong sách tự có người tâm như ngọc.Phần lớn các tiết mục của tiệc đón tân sinh đều được học sinh năm trên chuẩn bị, bất quá nếu có tân sinh xung phong nhận việc, sau khi được tổ tiết mục đồng ý cho thông qua liền có thể lên đài. Lê Hân vốn định hành sự thấp điệu, nhưng khi phát hiện bản thân càng ưu tú càng có thể sớm tìm thấy A Mộc, liền không muốn thấp điệu nữa, bản chất nghệ thuật chính là một loại triển thị, chỉ có bày ra mới có thể khiến người hiểu được cái đẹp nghệ thuật, hắn lại vì cái gì mà muốn thấp điệu. Về việc có người điều tra…… Chỉ cần hắn không để lộ tinh thần lực, ai lại đi điều tra một thiếu niên bình thường a! Liền tính hắn là người xuất sắc hệ nghệ thuật, cũng không có ai đi điều tra tân nương dự bị a.
Hơn nữa dù có điều tra hắn cũng có rất nhiều cớ, sau khi thoát ly quan hệ phụ tử không có biện pháp, chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền, vừa lơ đãng đã…… hát rong ╮(╯▽╰)╭
Ngay cả trong kỳ nghỉ hè, đại học St. Tevez cũng có rất nhiều học sinh ở lại trường, học sinh hệ nghệ thuật cũng vậy, có rất nhiều tiết mục đón tân sinh được chuẩn bị trước vào nghỉ hè. Sau khi Lê Hân hỏi thăm không sai biệt lắm, liền trực tiếp đến hội học sinh viện nghệ thuật, trực tiếp tìm hội trưởng yêu cầu tiết mục trong tiệc đón tân sinh.
Hội trưởng là một nữ nhân rất xinh đẹp, thân cao gầy, dáng người ma quỷ, tóc đỏ như lửa, vừa thấy chính là một muội tử nhiệt tình, tên Selena. Đôi mắt xinh đẹp của nàng đánh giá Lê Hân một phen, hỏi: “Tân sinh? Có sở trường đặc biệt gì?”
“Ca hát.” Lê Hân chỉ có thể nói như vậy, ống tiêu sao…… thật ra có thể biểu diễn, bất quá hắn vẫn cảm thấy ca hát tương đối tốt, không giống mấy ngày nay rất ít người đến nghe hắn diễn tấu, tiệc đón tân sinh sẽ có rất nhiều nhân vật lớn của quân bộ, thứ đồ kỳ lạ như ống tiêu, vẫn là không cần lộ ra. Chờ hắn học ở hệ nghệ thuật một thời gian, sau đó chậm rãi làm mọi người tiếp thu ống tiêu. Trước đem danh tiếng nổi lên, lại mang nó ra trong các buổi biểu diễn công khai, sẽ không quá đột ngột.
“Ca hát?” Selena nhíu mày, hệ nghệ thuật không phải không thích ca hát, chính là hiện nay thị trường âm nhạc đình trệ, không có bài nào hay, so với ca hát, vũ đạo nổi tiếng hơn. Âm nhạc quang não thật sự rất đơn điệu, không có cảm giác gì.
“Chọn ca khúc tốt chưa?” Selena hỏi “Nếu có thể hát tốt thì cũng không sao, chỉ là hiện tại ca hát không phổ biến lắm, nhạc quang tử cũng khiến người nghe phiền lòng, không phối nhạc tốt thì ca cũng giảm sút. Tiết mục đều cần qua bỏ phiếu mới được thành lập, chưa chắc tổ tiết mục sẽ thông qua.”
Những chuyện này Lê Hân đều rõ ràng, hắn gật gật đầu nói: “Ta có bài, là ca khúc nguyên bản, nhưng không muốn dùng quang não phối nhạc, ta muốn tự hát.”
Selena là người cẩn thận, tuy nàng không xem trọng tiết mục của Lê Hân, nhưng là tân sinh tới trường đầu tiên, lại có tính tích cực như vậy, thân là tiền bối làm mất tính tích cực của hậu bối cũng không tốt. Hơn nữa từ trước đến nay nghệ thuật đều là tự do tự tại, không cần bị hạn chế.
“Trước khai giảng một tuần, tổ tiết mục sẽ bắt đầu sàng lọc tiết mục. Như vậy, cậu báo tên cùng tiết mục trước, lúc ấy sẽ có người báo cho cậu tình hình tuyển tiết mục. Muốn tham gia tiệc đón tân sinh, cũng phải dựa vào thực lực của chính mình.” Selena cười đến thật khả ái, này không có nghĩa là nàng đang câu dẫn Lê Hân, mà đại khái nàng cười rộ lên sẽ như vậy, vô cùng diễm lệ.
Quả nhiên mỗi một người của học viện Nghệ Thuật đều là tân nương chất lượng tốt, Lê Hân âm thầm tán thưởng.
Sau khi đăng ký tên họ cùng bài hát, cảm tạ Selena, chạy đến vườn trường tiếp tục tìm hiểu trường học này, đồng thời cũng tìm hiểu tình huống Thủ Đô Tinh. Sau khi hắn vào đại học Saint Tevez, buổi sáng mỗi ngày cơ bản đều di chuyển quanh trường học và phụ cận trường, nhìn xem có thể tìm được việc làm không. Cứ tiếp tục ca hát lấy tiền như vậy cũng không phải kế lâu dài, nếu có thể tìm một công việc về ca hát thì tốt. Buổi tối còn lại thì tiếp tục đến quảng trường hát, thổi tiêu, không có thiết bị khuếch đại âm thanh làm giọng hát Lê Hân không thể truyền ra xa, quảng trường học viện Nghệ Thuật cũng không náo nhiệt lắm, nửa tháng cũng chỉ hấp dẫn được 100 fans. Mỗi đêm khi đến quảng trường, nam nhân kính râm ngày đầu tiên kia nhất định có mặt, hơn nữa chắc chắn sẽ để lại vài vạn nguyên tiền, không đến mấy ngày Lê Hân đã tích cóp đủ học phí bốn năm, hắn nhận tiền liền có chút nương tay.
Chờ sau khi 200 ngàn học phí tới tay, Lê Hân liền cất cái hộp. Hôm nay nam nhân kính râm không thấy được cái hộp thì có chút kinh ngạc, muốn lấy tiền đưa cho Lê Hân, nhưng lại cảm thấy trực tiếp đem tiền đưa người có chút thất lễ, liền cầm tiền cứng đờ một chỗ.
Lê Hân khẽ mỉm cười, đi đến trước mặt nam nhân kính râm vươn tay: “Anh hảo, ta là Lý Hâm.”
Nghiêm Sí nhìn chằm chằm bàn tay trước mặt một lát, trong đầu nhớ đến bàn tay vươn ra của Lê Hân khi lần đầu thấy hắn ở nguyên thủy tinh, phảng phất giống như cách một thế hệ. Lúc này y không cự tuyệt, mà cầm lấy tay Lê Hân, bình tĩnh phun ra hai chữ: “Nghiêm Sí.”
“Nghiêm Sí, Nghiêm thiếu tướng?” Hai mắt Lê Hân dạo qua một vòng trên mặt nam nhân kính râm, cảm thấy không có khả năng lập tức đã gặp được thần tượng nhân khí, hơn nữa đối phương cũng không có ý tứ thừa nhận hay phủ nhận, ngược lại thập phần thản nhiên.
Nếu thật sự Nghiêm thiếu tướng kia, mang kính chính là không muốn để người khác phát hiện thân phận của y, vì vậy sẽ cực lực phản đối hoặc tỏ vẻ giấu giếm đi? Đối phương quá thản nhiên ngược lại làm Lê Hân cảm thấy y chỉ là người cùng tên, đế quốc hơn 90 tỷ dân người trùng tên quả thực quá phổ biến. Liền lấy tổ chức Emir tới nói, tổ chức nho nhỏ 100 ngàn người, tên Tom đã có mấy chục cái, sinh mệnh đầu tiên của hắn cũng là ăn táo Tom bán a. Tên Nghiêm Sí này tuy không tính là đại chúng, nhưng cũng không đặc thù, khả năng trùng tên là rất cao.
Đáng thương cho Nghiêm thiếu tướng, hai lần thổ lộ với Lê Hân, lại chưa lần nào kịp báo tên mình cho người thương, lần này rốt cuộc nói ra, Lê Hân lại không đem nam nhân kính râm trước mắt cùng sĩ quan cứu mình còn thổ lộ với mình liên hệ với nhau.
“Cái kia……” Lê Hân có chút ngượng ngùng, trên mặt lộ ra một tia hồng nhạt “Ta bởi vì quan hệ gia đình nên không xu dính túi, mấy ngày nay dựa vào tiền anh đưa mà có thể ở lại ký túc xá và nộp học phí. Ta vốn định ca hát, có thể quyên được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, chính là anh đưa quá nhiều…… Hơn 200 ngàn này là ta thiếu anh, về sau nhất định sẽ trả.”
Nghiêm Sí lại lắc đầu nói: “Hát rất hay, vì sao lại mượn? Cậu không nợ ta.”
Kỳ thật Lê Hân cũng không thấy đây là mượn, nếu là tổ chức buổi hòa nhạc chỉ sợ tiền sẽ nhiều hơn nữa. Chỉ là ở trường học này, mọi người có thể cho bất quá chỉ mấy chục đồng, Nghiêm Sí lại đưa quá nhiều. Hơn nữa mang tiếng học viện tân nương, hắn có loại cảm giác bản thân giống như bị bao dưỡng. Bị bao dưỡng Lê Hân cũng không thèm để ý, nhưng hắn chỉ muốn được một mình A Mộc bao dưỡng, người khác thì thôi.
Nhưng nếu đối phương nói không cần trả, Lê Hân cũng không khăng khăng mình thiếu nợ. Dù sao hiện tại cũng nhận thức, về sau sẽ có cơ hội trả ân tình này.
Kết thúc buổi biểu diễn hôm nay, Lê Hân thu sạp trở về. Lần này nam nhân kính râm yên lặng theo hắn trên xe, yên lặng bồi hắn xuống xe dưới tòa nhà số 5. Vẫn luôn đi theo sau lưng hắn, Lê Hân lúng túng đi thẳng vào, luôn cảm thấy loại không khí này muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị. Hắn quay đầu nhìn nam nhân kính râm một lúc, người này không định nói gì, cũng không giống muốn theo hắn lên lầu, cái gì cũng không nói Lê Hân cũng không thể đuổi người, lại còn nhận nhiều tiền của người ta như vậy……
Không có biện pháp, Lê Hân đành phải nói: “Ta đến ký túc xá, tái kiến?”
Nam nhân kính râm nhìn chằm chằm Lê Hân một hồi, gật gật đầu.
Y đây là có ý tứ gì a! Lê Hân có chút phát điên, mặc kệ, dù sao mình nói tái kiến y cũng gật đầu! Hắn hạ quyết tâm chạy vào ký túc xá, ngày mai còn phải đi sàng lọc tiết mục, đêm nay cần phải hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng giọng, không có thời gian nghiền ngẫm cùng nam nhân kính râm này.
Sau khi Lê Hân lên lầu, Nghiêm Sí tiếp tục yên lặng đứng dưới lầu. Lần này có Triệu Thân hỗ trợ, không ai đuổi y đi, dù sao y cũng không quấy rầy người khác, thích đứng thì để y đứng đến địa lão thiên hoang đi.
“Đội trưởng, tên biến thái kia lại tới nữa!” Đội viên đội 4 của an bảo xã đã nhìn chằm chằm Nghiêm Sí từ sau khi chịu thiệt.
“Coi trọng Lý Hâm, cậu ấy lớn lên rất đáng yêu, ca hát hay, thổi cây gậy kỳ quái kia cũng thổi dễ nghe đến lạ, không kỳ quái.” Mặt đội trưởng có chút hồng.
Đội viên: “……”
Vấn đề đội trưởng ngươi rõ ràng đánh không lại tên biến thái kia a, ngươi như thế nào cùng y đoạt người a!