_ Tôi hỏi anh nhiều vấn đề như vậy, anh có thể chọn câu không nhàm chán nhất để trả lời tôi!
Tống Kiêu biết thời điểm Oz nói chuyện với cậu có nghĩa… Anh cũng đồng ý với phương pháp của mình, ngoài hệ thống mô phỏng, hai người cần một biện pháp để bồi đắp độ ăn ý.
Quả nhiên, Oz lên tiếng:
_ Nếu cậu còn nhét vào miệng tôi bất kỳ thứ gì, tôi sẽ bẻ gãy cổ tay cậu.
Tống Kiêu nhún vai:
_ Hm, đã biết. Hiện tại anh khỏe hơn tôi, tôi đã không còn khả năng nhét cơm đậu dẻo vào miệng anh.
_ Nếu tôi thắng cậu, khi tôi không cho phép cậu nói chuyện, mời giữ im lặng.
_ Ok! Ok! Điều kiện này cũng được! – Tống Kiêu mở to hai mắt, gật đầu.
Tống Kiêu còn tưởng rằng Oz sẽ nói một điều kiện nào đó có ý từ bỏ việc lái tàu con thoi cùng cậu chứ!
_ Vậy bắt đầu ha.
Đường nhìn của Oz vẫn ở trên sách điện tử, xem ra anh hoàn toàn không để Tống Kiêu vào mắt.
Tống Kiêu cũng không tức giận, đối phương không nhìn, phần thắng của cậu cũng lớn hơn mà?
Tống Kiêu lấy ra hộp cờ chiến cỡ một đầu ngón tay, ném nó ra không trung, chiếc hộp rơi xuống, tới độ cao ngang với tầm mắt Tống Kiêu thì dừng lại, phát tán ra, tạo thành bàn cờ ba chiều.
Tống Kiêu cầm quân đen, còn Oz cầm quân trắng.
Bàn cờ được điều khiển bằng âm thanh. Oz và Tống Kiêu chỉ cần phát ra mệnh lệnh, quân cờ sẽ tự di chuyển.
Lúc đầu, Tống Kiêu còn có thể mở rộng phạm vi quân đen, nhưng không bao lâu sau đã bị Oz sát phạt, ép Tống Kiêu không ngừng lui xuống. Dù ngang hay dọc, hay ở các thiết diện, quân cờ của Tống Kiêu đều bị chặn lại, các điểm có lợi trên bàn cờ cũng bị Oz chiếm hết.
Trán Tống Kiêu bắt đầu đổ mồ hôi, lưng cũng ướt. Ánh mắt cậu lướt về phía Oz, người này bình tĩnh vô cùng. Không biết đầu anh ta tạo nên từ cái gì, chẳng những nhớ kỹ hướng đi 1200 quân cờ của mình, mà còn nhớ rõ ràng mỗi nước bước của cậu.
Đương nhiên, Tống Kiêu không có khả năng chịu “im miệng” trước mặt Oz. Hiện tại đối với Tống Kiêu, niềm vui lớn nhất của cuộc sống là phiền chết Oz Fawn.
Tống Kiêu khẽ thở một hơi, nhanh chóng tia qua các con đường phương hướng trong bàn cờ.
_ Cậu nên bỏ qua việc này. – Oz nhắc nhở nói.
Thanh âm lạnh lẽo của anh kìm lại đầu óc Tống Kiêu đang vận động với công suất cao mà trở nên khó chịu, suy nghĩ của cậu cũng dần dần thông suốt hơn.
Bàn cờ này được tạo thành bởi vô số mặt phẳng, mà mọi mặt phẳng đều có thể thâm nhập lẫn nhau, vì vậy tạo ra rất nhiều khả năng.
Tuy đa số quân cờ của cậu đều bị bức đến sát biên giới, nhưng đây chưa phải lúc buông tha.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, đưa những tâm tư hỗn độn về chỗ cũ, bắt đầu điều động những quân cờ còn dư.
Nếu quy mô phản kích quá lớn sẽ bị Oz chặn đường nhanh chóng, đường cờ nước bước của người này quá lợi hại, hơn nữa luôn có thể thấy rõ ý nghĩ của cậu, ở trước mặt anh cậu giống như một đứa trẻ.
Cho nên cậu phải thay đổi cách nghĩ.
Tống Kiêu nghiêng đầu, đây không chỉ là một ván cờ, nó còn giống như một thùng cát. Hạt cát màu trắng và hạt cát màu đen trộn lẫn một chỗ, mặc dù bây giờ các hạt cát đen đã bị chèn ép và che kín đến sát mép thùng, nhưng ở trong cái thùng này, muốn chiếm được vị trí có lợi nhất, không phải dùng cách chèn ép lẫn nhau, mà cần thâm nhập qua nhau…
Oz không quấy rầy suy nghĩ của Tống Kiêu, chỉ im lặng nhìn sách điện tử.
Mười mấy phút đồng hồ sau, Tống Kiêu lại di chuyển quân cờ, trận chém giết trong bàn cờ lại mở ra.
Quân cờ của Tống Kiêu phân tán khắp phía, xâm nhập vào các quân trắng của Oz.
Dần dần, sắc đen của Tống Kiêu đã từng đặt ở chỗ sai lầm giờ lấy lại khí thế, mà sách điện tử trong tay Oz tới giờ vẫn không được lật sang trang mới, thể hiện toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt ở trận chiến này.
Tống Kiêu chậm rãi nhếch khóe môi: “Xem anh còn coi thường tôi không!”
Oz quả thực rất thông minh, không mất nhiều thời gian đã át chế lại Tống Kiêu, ổn định cục diện.
Tống Kiêu tuy vẫn bị vây ở hoàn cảnh xấu, thế nhưng nó đã không còn rõ ràng như lúc trước.
Hai người đánh cờ như đang đấu đá tư duy.
Bàn cờ này tựa như một hành tinh nho nhỏ, không có phương hướng, bọn họ có thể dùng bất cứ phía nào để xử lý biến hóa trong đó.
Ván cờ không ngừng khai triển, ý nghĩ Tống Kiêu cũng càng sinh động, tất cả không gian hiện lên trong đầu cậu được kết nối với nhau. Cậu cẩn thận né tránh công kích của Oz, trong kẽ hở tìm đường sống, lội ngược dòng từ bất lợi đến ưu thế, trải qua một quá trình gian nan và tàn khốc.
Trận chém giết trên bàn cờ cứ như là hiện thực, Tống Kiêu có thể cảm nhận toàn bộ quân trắng của Oz. Anh lạnh lùng, quyết đoán, thậm chí trước tình thế đảo ngược vẫn không nao lòng chèn ép cậu.
Có đối thủ như Oz, Tống Kiêu thấy suy nghĩ của mình được mở mang.
Cậu không ngừng tiếp thu kinh nghiệm, mỗi một lần sống sót sau tai nạn, đường cờ nước bước lại càng thêm tài tình.
Trận triến tiếp tục phát triển không ngừng, Tống Kiêu bắt đầu phản kích. Cậu không ngừng loại bỏ các quân cờ Oz chèn ép mình, từng bước từng bước thắt cổ đối phương. Dần dần, Tống Kiêu học được cách đoán ý nghĩ của Oz, phản kháng lại, bắt đầu vây lấy anh.
Tống Kiêu cũng không bị ưu thế nhất thời làm mờ đầu óc, cậu cẩn thận tránh được bẫy rập Oz bày ra, giống lưỡi kiếm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, bộc lộ tài năng. Cuối cùng, cậu xông vào hậu phương Oz, hủy diệt toàn bộ lực lượng của anh.
Nhìn trận cờ rốt cục cũng lấy được thắng lợi gian nan này, Tống Kiêu không cảm thấy vui sướng khi thành công, mà ngược lại cậu cảm thấy đáng sợ.
Qua trận đấu này, khiến cậu thấy rõ chiều sâu và chiều rộng tư duy của Arthur.
Cậu có thể thắng được Oz, là nhờ may mắn.
Từ đầu Oz đã không diệt sạch quân của cậu, cho cậu thời gian thuần thục, thậm chí để cậu kham khảo ý kiến của mình, lúc này cậu mới miễn
cưỡng thắng được.
_ Vì sao ban đầu anh không giải quyết tôi luôn?
Tống Kiêu nhìn về phía Oz.
_ Cậu không bị chiến thắng làm lu mờ đầu óc, thực sự hiếm thấy. – Thanh âm của Oz rất bình tĩnh, thua Tống Kiêu không khiến lòng tự trọng của anh bị tổn thương chút nào.
Tống Kiêu bỗng nhiên có cảm giác Oz cố ý dùng bàn cờ để dẫn dắt cậu.
Tại sao?
Tống Kiêu vẫn cho là Oz sẽ khinh thường việc cùng người thường như cậu phát sinh bất cứ loại trợ giúp nào, nhưng tất cả hình như không giống với tưởng tượng của cậu.
Thế nhưng Tống Kiêu biết, cậu không thể nhận được câu trả lời nào từ Oz.
Đúng là… Bàn cờ này giống như không gian để cậu lái tàu con thoi phi hành, khu vực bay của cậu rộng lớn như vậy, nó không đơn thuần là quỹ đạo không bị giới hạn, mà đây là một không gian nghiêm chỉnh, bất kể nhìn từ góc độ nào.
Từ đầu đến cuối, mình vẫn nằm trong tầm khống chế của Oz, cho dù về sau có thắng anh.
Oz hao tổn nhiều trí tuệ như vậy, lẽ nào vì để cậu tiếp thu suy nghĩ của anh?
_ Mặc kệ đi, anh thua là thua!
Tống Kiêu hơi ngửa cằm, dựa về phía Oz.
Mà Oz thì đóng sách điện tử, nhìn ánh mắt của Tống Kiêu:
_ Tôi sẽ trả lời vấn đề chiếm nhiều nội dung nhất.
_ Được đó! Anh dự định trả lời cái nào?
Tống Kiêu chống lên đầu gối, cậu cảm thấy rất hứng thú nếu nhìn thấy nàng Ruth Penna nóng bỏng, người anh em của Oz có phản ứng hay không.
_ Cậu hỏi tôi có nhớ cảm giác ở lần bị ôm gần nhất không.
_ Ôi… Vấn đề này sao... – Tống Kiêu lộ ra biểu tình vô cùng thất vọng.
Đó cũng không phải vấn đề quan trọng mà! Đáp án chỉ có “nhớ” hoặc “không nhớ” mà thôi, vốn không có chút tính bất ngờ nào!
Tống Kiêu cảm giác mình đã hoàn toàn lãng phí cơ hội tốt này.
_ Tôi nhớ.- Oz nói xong.
Tống Kiêu thấy tẻ ngắt.
Đầu óc cậu đã hao phí rất nhiều tinh thần và công sức, mà kết quả có được lại thế này đây.
Tống Kiêu nằm xuống, cuốn mình trong chăn, thuận miệng hỏi một câu:
_ Ừm, cảm giác như thế nào?
Cậu nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời của Oz.
_ Thời điểm cậu ta dựa vào tôi, tôi có thể cảm giác được nhiệt độ mà mỗi một tế bào trong cơ thể cậu ấy giải phóng ra. Cảm xúc khi ngọn tóc cậu lướt qua mặt tôi, hô hấp của cậu khiến hơi nước bám vào da tôi, mùi thức ăn vặt nhàn nhạt trên người cậu, lực độ cánh tay cậu ấy, tôi đều nhớ.
Thanh âm của Oz vẫn không chứa chút tình cảm, thế nhưng Tống Kiêu có thể cảm nhận người này nhớ cái ôm kia cỡ nào.
_ Đó là lúc nào vậy?
_ Chín năm trước.
_ Hử? Lúc anh bảy tuổi á? Sự việc lúc anh bảy tuổi anh vẫn còn nhớ rõ à?
Tống Kiêu kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
_ Trí nhớ của tôi tốt hơn cậu rất nhiều.
_ Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh luôn có bộ dáng lạnh lùng này! Lần ôm người khác gần nhất của anh thế mà lại tận chín năm trước! Mọi người là không yêu thích anh cỡ nào nha!
Tống Kiêu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thông cảm với Oz. Tống Kiêu tuy rằng mất đi cha mẹ, mất đi anh trai yêu thương mình nhất, nhưng ít ra vẫn còn Thiệu Trầm luôn theo sau cậu, thường xuyên động viên cậu, thỉnh thoảng sẽ xoa đầu cậu một cái. Tống Kiêu phát hiện mình vẫn còn cơ thể và tinh thần khỏe mạnh là việc may mắn cỡ nào.
_ Nếu cậu được một người dùng cả tấm lòng để ôm, thì cái ôm của những người khác sẽ không còn quan trọng nữa.
Oz cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Tâm tạng của Tống Kiêu lại được kích thích, cậu dùng vai đẩy đẩy Oz:
_ Này… thật ra anh cố ý nói những điều này để làm yếu lòng tôi, đúng không?
Oz giơ tay lên, đặt lên vai Tống Kiêu, đẩy cậu cách xa mình.
Tống Kiêu lại trực tiếp thay đổi tư thế, tiếp tục hỏi:
_ Nếu không phải anh cố ý làm tôi yếu lòng, vậy anh cho tôi biết, cậu kia là ai thế?
_ Một đứa trẻ tôi gặp ở tinh hạm “Chòm Song Tử”.
_ Đứa trẻ? Đứa trẻ như thế nào?
_ Một đứa trẻ đáng ghét.
_ Đáng ghét? – Tống Kiêu đẩy Oz một chút – Sao mà ghét được, nếu anh ghét cậu ta, anh sẽ không nhớ kỹ cái ôm của cậu ta đến bây giờ, đúng không? Cậu ta là Arthur à?
_ Trong tương lai cậu ấy nhất định sẽ trở thành Hỏa chủng cực kỳ xuất sắc.
Thì ra là Arthur! Anh không thể nói chuyện tốt hơn một chút sao?
_ So với anh còn xuất sắc hơn? – Mặt Tống Kiêu tiến đến càng gần.
_ Tôi tin tưởng cậu ấy.
Tống Kiêu thừa nhận bản thân mình rất kinh ngạc. Với hiểu biết của cậu về Oz, tên này sao có thể khen ngợi người khác trừ chính mình?