_ Có người nào kiên trì hơn tôi không? – Tống Kiêu lại hỏi.
_ Có rất nhiều. Tarz cũng không tính là nghiêm khắc với cậu.
Bởi vì hắn vẫn chưa muốn lấy mạng Tống Kiêu.
_ Không tính là nghiêm khắc sao... – Tống Kiêu cúi đầu cười bất đắc dĩ – Arthur ngoại trừ việc không có cảm giác đau khiến tôi vừa hâm mộ vừa ghen ghét, còn cả khả năng khống chế cảm xúc của các Arthur cấp cao. Các anh biết sợ hãi là gì không?
Tống Kiêu ngáp một cái nhưng không có ý tứ nhắm mắt lại.
_ Tính toán trên đám mây làm hao mòn bộ não của cậu rất nhiều.
_ Nhưng tôi không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi sẽ nhớ đến cảm giác đau này, …
_ Cậu vừa sợ đau vừa hoảng hốt, nhưng không có oán giận.
Giọng nói của Oz làm cậu không thể nhận ra rốt cuộc anh đang châm chọc hay khích lệ mình.
_ Oán giận? – Tống Kiêu vui vẻ – Anh có biết loại cảm xúc “oán giận” này bản thân phải từng trải qua và với cùng một người thì mới có ý nghĩa không? Mà dù Thiệu Trầm hay là anh, chắc chẳng có thứ gì khiến hai người phải sợ hãi.
_ Nhưng Tống Nhiên nói với tôi, sớm muộn gì cũng sẽ có một người khiến tôi hiểu được cảm giác “sợ hãi”.
Tống Kiêu sửng sốt.
_ Anh tôi đã nói vậy sao?
_ Ừ.
_ Vậy anh đã từng sợ hãi chưa?
Oz im lặng.
_ Thôi được rồi. Nếu anh may mắn, cả đời này sẽ không gặp phải người có thể khiến anh “sợ hãi” kia.
Trong đầu Tống Kiêu chợt hỗn loạn.
Cậu muốn ngủ, nhưng chỉ cần nhắm hai mắt lại nó sẽ lập tức hiện lên.
Cảm giác hai chân vỡ vụn, cảm giác nội tạng bị bóp nát, loại sợ hãi này, cậu vĩnh viễn không bao giờ quên.
_ Ngủ đi, Tarz đã chết.
Oz chậm rãi mở miệng, nói.
Suy nghĩ cuốn theo âm thanh của Oz, tựa như rơi xuống một vùng biển đen sâu thẳm.
Tống Kiêu chầm chậm ngã xuống một bên, một tiếng “phịch” vang lên.
Oz nghiêng mặt sang, nhìn đỉnh đầu cậu, đóng nhật ký lại, ngón tay chạm vào sợi tóc Tống Kiêu.
Anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên mi tâm cậu.
Mấy phút sau, Tống Kiêu trở mình, thời điểm sắp rơi xuống giường, Oz bỗng duỗi tay giữ bờ vai cậu lại, kéo Tống Kiêu trở về. Cậu không hề hay biết xoay người lại, cánh tay đánh “bộp” lên người Oz.
Người con trai lạnh lùng đẩy tay cậu ra, trở mình, dựa vào lưng cậu thiếp đi.
Tống Kiêu bị tiếng của Thiệu Trầm phát ra từ máy liên lạc đánh thức.
_ Cậu chủ nhỏ, em đang ở đâu vậy?
Tống Kiêu ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, phát hiện mình đang nằm một chỗ với Oz! Mà bản thân hai tay hai chân dang ra, chiếm nguyên giữa giường. Còn Oz thì nghiêng người nằm phía bên kia.
Tống Kiêu mở cửa, Thiệu Trầm bưng điểm tâm đi đến.
_ Cậu chủ nhỏ, sao em lại ngủ ở đây?
Tống Kiêu gãi đầu một cái, trong phút chốc cậu không biết nên trả lời thế nào.
_ Cậu ta nói vừa nhắm mắt sẽ nhớ đến Tarz. – Oz nghiêng người lành lạnh nói.
_ Cậu chủ nhỏ, nếu em sợ có thể nói cho tôi biết. Tôi sẽ ở bên cạnh em.
Tống Kiêu nghiêng mặt sang, mắt hung hăng trừng bờ lưng Oz, cố sức kéo chăn:
_ Này! Anh làm gì thế! Sao không chia cho tôi nửa cái chăn!
Oz đè chăn lại, hoàn toàn không cho Tống Kiêu cơ hội kéo qua.
Thiệu Trầm bất đắc dĩ đặt bàn ăn vào tay Tống Kiêu:
_ Thực sự, cậu chủ nhỏ… Oz không đá em xuống dưới đất, tôi đã rất cảm kích rồi.
_ Haizz! Tống Kiêu buồn buồn cúi đầu, phát hiện đây là cơm đậu dẻo liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
_ Tôi đi chuẩn bị đồng phục học sinh và quà tặng cho em.
_ Quà tặng… Nào cơ… – Tống Kiêu mở to hai mắt, lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật Cevil!
_ Bạch mai khôi lần trước cậu ấy lại không thích thú như dự đoán. Cho nên tôi chuẩn bị cho em thứ khác.
_ Là gì thế?
_ Hổ phách.
_ A… Hổ phách có gì hiếm lạ chăng? – Tống Kiêu lộ ra biểu tình không hào hứng.
_ Vật bên trong hổ phách rất tinh xảo.
Thiệu Trầm cúi người, ngón tay thon dài đưa một viên hổ phách đến trước mặt Tống Kiêu.
Cậu híp mắt, nhìn kỹ thứ bên trong, lập tức nở nụ cười:
_ Nó thực sự rất đặc biệt.
_ Bây giờ tôi sẽ gói nó lại.
_ Cảm ơn anh! Thiệu Trầm!
Thiệu Trầm cười mỉm, rời khỏi căn phòng.
Mà tâm tình Tống Kiêu khó hơn hẳn, vừa ăn bữa sáng vừa nhẹ nhàng ngâm nga.
Cậu dùng đầu ngón chân chạm vào lưng Oz:
_ Này! Anh có đói bụng không?
Oz không đáp lại cậu.
Tống Kiêu trực tiếp múc một thìa cơm đậu dẻo, nằm sấp lên lưng Oz, đưa thìa đến bên miệng anh:
_ Tôi đút anh ăn ha!
Cậu cười híp mắt, nghĩ thầm hôm nay thú cưng nhà mình kiêu ngạo một chút cũng không vấn đề gì sất! Hôm nay tâm tình chủ nhân tốt! Chủ nhân sẽ nuông chiều cưng!
Ai biết Oz lại không nể tình đẩy tay Tống Kiêu ra.
_ Này! Có nhớ tôi nói anh phải tôn trọng tôi không! Tôi có lòng tốt cho anh ăn, dù anh không muốn ăn chí ít cũng hãy nói cảm ơn!
Tống Kiêu nhìn bộ dáng lạnh băng của Oz thì càng muốn trêu đùa anh.
Cậu biết người này là ghét bỏ nước bọt của mình, nghĩ đến việc tên này độc chiếm chăn đến một góc cũng không chừa cho mình, trong lòng Tống Kiêu tức khắc tràn đầy ý xấu.
_ Đến đây! Đến đây! Ăn đi mà! Nếu không tôi bảo Thiệu Trầm đút anh đó!
Tống Kiêu cố ý dí thìa vào miệng Oz, anh nghiêng mặt đi, giữ lấy cổ tay Tống Kiêu.
_ Bỏ ra.
Tống Kiêu không từ bỏ ý định cố gắng đẩy thìa vào kẽ môi Oz.
_ Không bỏ!
Lần trước đã thuận lợi nhét cơm vào miệng người này, cậu không tin lần này không làm được!
Thế nhưng Tống Kiêu quên mất, lần trước Oz vẫn còn rất yếu. Hiện tại dù Oz không có năng lực của Arthur, nhưng thể lực vẫn hơn cậu nhiều.
Ngay lúc Tống Kiêu cố sức di chuyển cổ tay của mình, Oz bõng nhiên xoay người lại, đè Tống Kiêu xuống, thìa cơm đậu dẻo rơi hết lên mặt cậu.
_ Này! – Tống Kiêu không vừa lòng trừng mắt.
Cậu chống lại cặp mắt lam nhạt kia của Oz.
Đôi mắt bình tĩnh và hờ hững.
Dường như dù có gì rơi vào đó, sẽ bị đóng băng hết.
Bao gồm ánh mắt Tống Kiêu.
Mà
hiện tại Oz đè lên người Tống Kiêu, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ chân trái anh đang dính sát vào đùi phải mình.
Cổ tay Tống Kiêu bị Oz giữ lại, đặt hai bên tai, cậu thử giãy dụa nhưng người ở trên mình không dịch chuyển chút nào.
_ Để tôi đứng lên! – Tống Kiêu la hét.
_ Không có lần sau.
Oz buông lỏng ngón tay, cổ tay cậu rốt cục có được tự do. Thế nhưng Oz vẫn đè trên Tống Kiêu, không có ý định đứng dậy.
_ Đứng lên đi!
Tống Kiêu nổi giận!
Ở trước mặt cậu khoe khoang thể lực của Arthur, anh có ý gì? Có giỏi anh một thân một mình lái tàu con thoi xông vào viện nghiên cứu thử xem!
_ Câu trả lời của cậu?
Biểu tình Oz vẫn lạnh băng.
Người kia có đúng hay không dù ở tình trạng nào, mình cũng không thể xâm phạm?
_ Đã biết! Không có lần sau! Dù anh có quỳ trên mặt đất cầu tôi cho anh mấy thứ này cũng không có!
Oz rốt cục đứng dậy, rời khỏi giường.
Đương nhiên... Mặt giường đã văng đầy cơm đậu dẻo, với tính cách của Oz, chắc chắn sẽ không tiếp tục đè trên cậu nữa.
Lúc Thiệu Trầm tiến vào đã nhìn Tống Kiêu mặt mày u ám ôm bát ngồi xếp bằng trên giường ăn cơm.
Còn Oz ưu nhã ngồi trên ghế bên lưng phòng xem nhật ký của Tống Nhiên.
Thiệu Trầm thở dài một hơi:
_ Cậu chủ nhỏ, tôi chỉ đi có một chút, tại sao em lại làm rớt đồ ăn trên giường rồi?
_ Vậy anh đừng để tôi ăn trên giường nữa!
_ Vậy em nguyện ý ngồi trên bàn bơm như một quý tộc có giáo dưỡng à?
_ Không muốn! – Tống Kiêu dùng sức nhai cơm đậu dẻo, hầm hừ liếc mắt trừng Oz.
Bữa sáng cuối cùng cũng ăn xong rồi.
Ngồi trong phi hành khí, Tống Kiêu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
_ Cậu chủ nhỏ, hôm nay em rất an tĩnh.
_ Tôi đang suy nghĩ.
_ Nghĩ gì vậy?
_ Thiệu Trầm… Tôi quyết định phải rèn luyện thể lực và học cách cận chiến!
Bị Oz đè cũng không có gì mất mặt, dù sao đối phương là phát động tấn công bất chợt.
Thế nhưng không thể nào phản kháng lại mới là điều làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
_ Vì trong trường học có Arthur không tôn trọng em sao?
Thiệu Trầm không dùng “bắt nạt” mà dùng “không tôn trọng”, nghệ thuật dùng từ của hắn đã đạt đến trình độ sâu sắc.
_ … Ờm, đúng vậy.
Cũng không thể nói bị thú cưng mình nuôi đè ngã nhỉ?
_ Tôi rất ủng hộ em việc rèn luyện thể lực và những thứ khác, chỉ là cận chiến… Nó rất gian khổ, hơn nữa trong quá trình học rất dễ bị thương. Xem ra tôi cần chuẩn bị cho em nhiều thuốc dũ hợp hơn rồi.
_ Phiền vậy hả? Hay thôi quên đi.
Tống Kiêu một bộ biểu tình “Xem tôi thông cảm cho anh chưa”.
Lúc Tống Kiêu tiến vào phòng học, đã nhìn thấy Cevil đang bị các học sinh khác vây quanh.
Nhà Haffris đã chuẩn bị xong tiệc sinh nhật cho Cevil, chỉ tiếc Tống Kiêu không nhận được thư mời.
Cevil cười đáp lại mỗi một học sinh chúc người ấy sinh nhật vui vẻ, tri thức và lễ độ, chỉ là ánh mắt thiếu niên cũng không rơi vào người Tống Kiêu dù chỉ một thoáng.
Đương nhiên, đây là kết quả Tống Kiêu đã sớm đoán được. Dù sao ngày hôm đó, Cevil thực sự rất tức giận.
Toàn bộ các tiết học, Tống Kiêu đều ngủ.
Hôm nay là sinh nhật Cevil, cậu không muốn tầm mắt của mình khiến người ấy mất hứng trog ngày sinh nhật.
Chỉ là cậu ngủ không bao lâu, đã cảm giác được không khí trở nên nặng nề, thậm chí còn chèn ép bờ vai cậu, làm cậu khó thở, thậm chí còn nghĩ nôn ra.
Rốt cuộc là tên Arthur nào? Luôn giở thủ đoạn bịp bợm như vậy! So với người bình thường cậu còn ấu trĩ hơn!
Tống Kiêu quyết định không thèm để ý đối phương, làm bộ ngủ. Chỉ cần mình không trả lời đối phương, đối phương tự nhiên sẽ thấy không còn hứng thú chơi tiếp.
Chỉ là ý tưởng của Tống Kiêu sai lầm rồi.
Mấy phút sau, lực lượng trên bả vai cậu biến mất, điều này khiến cậu thở phào một hơi. Mà một giây sau, cậu cảm giác dường như có một ngó tay vô hình, miết cằm cậu, chậm rãi luồn xuống phía dưới, lúc dùng sức đè cổ của cậu xuống, chậm rãi vuốt ve.
Yết hầu bị buộc chặt, giống như sắp bóp nát cổ cậu, máu cậu lập tức xông lên ót.