Cevil duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào người Dyan Case:
_ Hay là, dứt khoát biến mát đi.
Dyan mất đi trái tim, năng lực bị suy yếu rất nhiều.
Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tan ra trong không khí, dần dần biến mất.
Gió thổi phần phật, cuốn đi tất cả dấu vết thuộc về Dyan Case.
Tống Kiêu vẫn ngồi dưới đất, Cevil đứng dậy, thoải mái đỡ cậu lên.
_ Cậu… Cậu vừa giết Dyan Case…
Tống Kiêu hoàn toàn không dự đoán được kết quả này.
_ Vậy thì sao? – Cevil ngồi xuống giường, kéo cổ tay Tống Kiêu qua, lôi cậu đến trước mặt mình.
_ Gã là tài công của Tinh Vân! Sau khi gã đến nhà Haffris thì biến mất!
_ Cho nên?
_ Cho nên… – Tống Kiêu thiếu chút nữa nói ra tên của Phong vương Tulio.
Cevil ngửa đầu, thở một hơi dài.
_ Cậu ba giây để nói toàn bộ sự thật cho tôi. Quá ba giây, cậu đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa.
Tôi muốn tin tưởng cậu.
Nhưng tôi không tin được nhà Haffris.
_ Hôm qua, lĩnh chủ Sở Phong gọi Thiệu Trầm đến Phong Bảo…
Tống Kiêu cúi đầu, suy nghĩ nên nói cho Cevil mấy phần sự thật.
Cevil lại dùng ngón tay nâng cằm Tống Kiêu lên:
_ Khi cậu cúi đầu, tôi sẽ cảm thấy cậu đang nói dối.
Đáy lòng Tống Kiêu run lên, cố gắng hết mức ổn định nhịp tim của mình lại.
_ Sau khi Thiệu Trầm rời khỏi, bí thư Đới Bân và Tarz đến Tống gia. Tarz hỏi tôi, Oz Fawn có tới Tống gia hay không. Tôi nói không có. Hắn không tin, dạo quanh Tống gia một vòng rồi ép buộc tôi cho hắn xem phòng anh cả.
Cevil nhíu mày:
_ Sau đó thì sao?
_ Sau đó… Hắn không tìm được Oz Fawn, nên tiến hành tra tấn tôi.
Không biết có phải ảo giác hay không, ngón tay của Cevil đặt lên người Tống Kiêu hơi run rẩy.
_ Tra tấn như thế nào?
_ … Hắn vặn nát tay chân tôi, khiến nội tạng của tôi bị thương rất nặng, còn suýt phân giải hai chân tôi nữa…
Ngón tay giữ lấy Tống Kiêu của Cevil ngày càng dùng sức, khớp xương kêu răng rắc.
_ Này! Cậu bỏ tay ra! Đau quá!
_ Chỉ thế này mà bảo đau? Vậy chắc cậu ngất trước mặt Tarz luôn hả? Chắc là nước mắt nước mũi rơi đầy đất nhỉ?
Dù là sự thật cậu cũng đừng nói hẳn ra thế chứ!
_ Ai giết Tarz?
_ Thiệu Trầm.
_ Quả nhiên.
Chân mày của Cevil nhíu chặt hơn.
_ Đây là toàn bộ những điều cậu biết? – Cevil hỏi.
Ánh mắt người ấy có một loại lực lượng, khiến những bí mật giấu trong đáy lòng Tống Kiêu không chịu khống chế muốn chảy hết ra ngoài.
Tống Kiêu há miệng, cậu nhịn được.
Cevil nhắm hai mắt lại, lông mi của thiếu niên đẹp như bươm bướm nằm trong hổ phách.
_ Vậy cậu không tin tôi, vẫn không thể nói tiếp?
_ Không còn gì để nói nữa.
Lúc này, Tống Kiêu lực chọn tin tưởng Cevil. Nhưng dù cậu tin tưởng người ấy, thì những kẻ chung quanh Cevil, bao gồm cả cha thiếu niên, có đáng tin tưởng hay không?
_ Được rồi.
Cevil đứng dậy, bước về phía cửa.
_ Đợi một chút! Bây giờ Dyan Case đã biến mất! Nếu có người hỏi, cậu phải giải thích thế nào?
Cevil cười tự giễu:
_ Giải thích? Sở trường của thuyết khách chẳng phải là giải thích sao?
Nói xong, người ấy cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tống Kiêu một mình đứng tại chỗ, bỗng nhiên hiểu ra lúc này Cevil thực sự tức giận.
_ Mỗi người đều có bí mật, Cevil.
_ Rồi sao? – Cevil dừng một chút.
_ Giống như cậu cũng có một mặt không muốn để mọi người biết, dù hiện tại tôi đã chứng kiến nó, cũng không nói cho những người khác.
Một thiếu niên mười mấy tuổi, kinh nghiệm phân giải không chỉ phong phú mà còn là Arthur có năng lực cao siêu, dù ai nghe được cũng không thể tưởng tượng nổi. Năng lực của Cevil đã sớm vượt xa khỏi dự đoán của mọi người với thiếu niên. Năng lực như vậy cũng không phải xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi, nhưng trong cuộc sống hằng ngày, Cevil chưa bao giờ để lộ ra.
Đây nhất định có điều ẩn khuất.
_ Ha? Tôi có nên cảm ơn cậu không? – Cevil nghiêng mặt, đuôi mày nhướn lên.
_ Cậu không cần cảm ơn tôi, chỉ cần cậu cũng giữ im lặng với bí mật của tôi là được.
_ Tôi không có hứng thú với bí mật của cậu.
Cevil càng lúc càng xa.
Tống Kiêu che lấy mắt của mình, trừ lần đi xem Ruth Penna biểu diễn kia, đây có tính là lần thứ hai cậu lừa dối Cevil không?
Tiệc tối kết thúc, Tống Kiêu yên tĩnh ngồi trong phi hành khí.
_ Có chuyện gì xảy ra sao? – Thiệu Trầm hỏi.
_ Không có gì, chỉ là lại bị người cười nhạo một phen thôi.
Tống kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng giọng nói bình tĩnh để trả lời.
Mặc dù Thiệu Trầm là người cậu tin tưởng nhất, nhưng đã hứa với Cevil, cậu sẽ không để người thứ ba biết Dyan Case đã chết như thế nào. Mà quan trọng là, nếu Thiệu Trầm biết được chuyện của Dyan, sẽ trông coi cậu chặt chẽ hơn, cậu có thể không tìm được cơ hội cùng Oz Fawn đến viện nghiên cứu trung ương.
Tống Kiêu trở lại phòng Tống Nhiên, Oz yên tĩnh ngồi trên ghế dài lật xem các văn bản điện tử, giống như những chuyện xảy ra bên ngoài, bao gồm cả Dyan Case đều không liên quan đến anh.
_ Tôi nghĩ hai ta không còn bao nhiêu thời gian.
Tống Kiêu đứng ở chỗ cách Oz không xa nói.
_ Là Dyan Case sao? – Ánh mắt anh vẫn dừng lại trên số liệu điện tử, mặc dù đang ở góc vuông khác, khắp người anh vẫn toát ra sự tự tin tất cả đều nắm trong tay.
_ Đúng vậy.
_ Tôi đã lắp hỏa tiễn Tuệ tinh vào tàu con thoi.
_ Nhưng độ ăn ý của tôi và anh vẫn chưa đủ.
_ Nếu cậu sợ, có thể dừng ở đây.
Oz nói từ “dừng ở đây” rất nhẹ nhàng. Tống Kiêu hiểu, vì anh chưa bao giờ ôm hy vọng về mình.
_ Nếu nói “dừng ở đây”, tôi mãi mãi không có cơ hội biết được tàu con thoi của tôi có thể bay xa cỡ nào. Nhưng Oz này, trong lòng anh, đã bao giờ thừa nhận tôi chưa? – Tiếng nói
của Tống Kiêu chứa lực độ rõ ràng.
Oz rốt cục nghiêng mặt sang, nhìn ánh mắt của cậu.
Tống Kiêu biết người này không hiểu ý của mình.
_ Được rồi, tôi đổi cách nói khác vậy. Anh tin tưởng tôi không?
Oz chậm rãi hạ mi mắt, anh đang suy nghĩ về vấn đề này.
Tống Kiêu cười bất đắc dĩ:
_ Tuy rằng tôi không có năng lực giống Bars, Tarz hay Dyan cùng anh lái Tinh Vân xuyên qua nhiều góc vuông để tới đây… Thế nhưng chuyện quá đáng nhất tôi gây ra cho anh cũng chỉ là đút anh ăn cơm đậu dẻo bằng cái thìa tôi đã ngậm thôi.
_ Cậu có thể ý thức được điều này, khiến tôi rất kinh ngạc.
Thế nhưng biểu tình của Oz thì không kinh ngạc chút nào.
_ Quên đi. – Tống Kiêu vỗ vỗ đầu mình, không biết làm sao kéo khóe môi:
_ Lúc Thiệu Trầm nói cho tôi biết anh là học trò của Tống Nhiên thì, tôi đã ôm hy vọng. Tôi nghĩ anh sẽ giống anh ấy cười ấm áp với tôi, giống như anh ấy kể cho tôi những điều anh từng trải qua, hai ta sẽ trở thành bạn thân. Nhưng tôi đã nhầm.. Trên thế giới này không có Tống nhiên thứ hai.
Oz vẫn trầm mặc.
_ Anh có thể không coi trọng tôi, cũng có thể không ủng hộ tôi. Dù sao anh là Arthur, mà tôi chỉ là đứa vô dụng. Anh có kinh nghiệm phong phú và sự phán đoán tốt hơn tôi rất nhiều, cho nên tôi không thể đuổi kịp suy nghĩ của anh trong thời gian ngắn. Nhưng trừ tôi ra, anh không còn tìm được ai nguyện cùng anh vào sinh ra tử đâu. Nếu anh thực sự muốn hai ta ăn ý hơn, vậy mong anh thích ứng với khả năng phi hành của tôi.
_ Về việc cậu không theo kịp tư duy của tôi, thật đáng tiếc. – Oz nhàn nhạt nói.
Nếu đây là ngày hôm qua, Tống Kiêu có lẽ sẽ tức giận xông lên cãi nhau với người này một trận, nhưng hiện tại cậu thấy nó không cần thiết.
_ Đứng lên, thử xem nếu trang bị thêm hỏa tiễn Tuệ tinh, chúng ta có khả năng tiến vào viện nghiên cứu trung ương hay không. – Tống Kiêu khởi động tàu con thoi.
Oz đóng sách điện tử lại, duỗi chân, ngồi lên vị trí xạ thủ.
Đêm nay, quỹ đạo bay của Tống Kiêu linh hoạt lưu loát bất ngờ, mỗi một đường bay vòng cung mỗi một lần xoắn đinh ốc nhìn mạo hiểm vô cùng, nhưng càng ngày càng tiến sát cửa viện nghiên cứu hơn.
Hạt cơ bản bay sát bên người bọn họ, Oz tựa như sớm biết trước đường bay của Tống Kiêu, mỗi lần bắn đều rất chuẩn sát.
Tống Kiêu thậm chí có ảo giác, không phải cậu đang đuổi theo Oz, mà anh đang theo luồng suy nghĩ của cậu.
Giữa hàng ngàn suy nghĩ rối rắm phức tạp, Tống Kiêu điên cuồng lao về phía trước, mà Oz nhanh chóng quấn lấy triền miên, thâm nhập tư tưởng của cậu, hợp hai làm một.
Cảm giác này với Tống Kiêu vô cùng mới mẻ, toàn bộ suy nghĩ tắc nghẽn bỗng nhiên thông suốt, anh băng vun vút trong đầu cậu.
Đương phút hai người chọc thủng thành lũy quanh viện nghiên cứu kia, thần kinh buộc chặt như sắp đứt của Tống Kiêu rốt cục giãn ra.
Loại vui sướng này, mỗi một tế bào trong cơ thể đều sôi trào.
Cậu rời khỏi hệ thống, xoay người nhìn về phía Oz.
_ Chúng ta... Chúng ta vừa làm được rồi?
Biểu tình Oz vẫn lạnh nhạt:
_ Chúng ta chỉ là làm được trong hệ thống mô phỏng.
_ Anh thật không có ý nghĩa! Chúng ta hay làm được rồi!
Tống Kiêu dùng giọng nói khăng khăng, lớn tiếng.
_ Đây mới là một lần thôi.
_ Đây không phải chỉ có một lần! Đây không phải là trùng hợp! Tôi có thể cảm giác được sự tồn tại của anh! Nếu thử một lần nữa chúng ta nhất định vẫn thành công!
Tống Kiêu xoay người sang chỗ khác, khởi động hệ thống mô phỏng lần nữa.
Cậu muốn chứng minh với Oz, lần thành công vừa nãy không phải là may mắn.
Chỉ là lúc này, bọn họ còn chưa phối hợp được bao lâu đã bị bắn trúng.
Toàn bộ buồng lái rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở kéo dài.
Sau mấy phút im lặng, Oz duỗi tay, ngón tay chạm vào đỉnh đầu Tống Kiêu.
Tống Kiêu không phản ứng chút nào.
Cậu đã ngủ trong quá trình xâm lấn viện nghiên cứu mô phỏng. Hệ thống này tiêu hao hết tinh lực của cậu, lúc này Tống Kiêu ngáy khe khẽ, mà lực độ của ngón tay anh khiến cậu nghiêng về một bên.