Cậu cảm giác được môi Oz dùng sức dán lên cổ mình, hàm răng đâm sâu vào da thịt, đau đớn cỡ này so ra vẫn kém tra tấn của Tarz. Nhưng nó xảy ra quá mức bất ngờ, Tống Kiêu mở to hai mắt, dây thần kinh giống như bị đứt mà không thể suy nghĩ.
Ngón tay của Oz vẫn giữ chặt cằm cậu, khiến Tống Kiêu không cách nào giãy dụa.
Thẳng đến khi răng anh rời khỏi da thịt cậu, Tống Kiêu có ảo giác, dường như môi Oz đang quyến luyến cổ mình.
Anh buông cậu ra.
Tống Kiêu rũ mắt, chống lại đôi con ngươi của Oz.
Sâu trong đó là lửa cháy đang ùn ùn kéo đến.
Tống Kiêu sinh ra cảm giác sợ hãi vô hình.
Cậu lúng túng bật người dậy, tức thì ngã lộn khỏi giường, vai chạm xuống đất cũng không cảm thấy đau đớn.
Lúc chạy vọt tới cửa, Tống Kiêu chợt nhớ ra điều gì.
Ôi chao!
Sao mình lại sợ tên kia chứ!
Đây là địa bàn của mình, anh ta dựa vào đâu mà cắn mình!
_ Hãy đợi đấy! Một ngày nào đó tôi sẽ cắn lại anh!
Tống Kiêu hung tợn nói.
Oz Fawn thản nhiên dựa vào đầu giường, lạnh lùng nhìn cậu.
Trong ánh mắt của anh có loại lực lượng như quấn chân Tống Kiêu lại, buộc chặt lấy, cướp đi toàn bộ tự do của cậu.
Tống Kiêu nuốt nước miếng, xoay người bước nhanh, rời khỏi phòng của Tống Nhiên.
May mà cổ áo đồng phục học sinh tương đối cao, vừa vặn che đi dấu vết bị cắn trên cổ, nếu không Thiệu Trầm mà nhìn thấy, nhất định sẽ dùng nét mặt dịu dàng cười nhạo cậu!
Lần đầu tiên, Tống Kiêu không ngủ gật trong lớp.
Bởi vì chỉ cần cậu nằm xuống, cổ áo sẽ dính lên nơi bị cắn. Loại cảm giác thần kinh bị chèn ép, da thịt bị chiếm đóng sẽ trở lại trong tâm trí cậu, cậu sẽ nhớ lại lúc môi Oz mang theo cảm xúc quyến luyến như có như không chậm rãi rời khỏi cổ mình.
Thật đáng ghét!
Chẳng để cho người ta có giấc ngủ yên ổn nữa!
Tống Kiêu giơ tay lên che chỗ đó, nhiệt độ ấm áp khiến cậu thở dài một hơi.
Chương trình học như cháo loãng hôm nay cứ kết thúc như vậy. (ý nói nhạt nhẽo)
Tống Kiêu vẫn ngồi đờ ra tại chỗ.
Thẳng đến khi có người dịch chuyển ngón tay của cậu, Tống Kiêu mới tỉnh lại.
Cevil không biết đã ngồi xuống bên người cậu từ lúc nào, kéo cổ áo đồng phục của cậu xuống, lạnh lẽo nhìn dấu vết trên cổ Tống Kiêu.
_ Xảy ra chuyện gì?
_ ... Bị người cắn... – Ngón tay của Cevil khiến Tống Kiêu vô thức rụt vai lại.
_ Không phải người cắn, chẳng lẽ do Tiểu Nhung Mao? – Cevil nhẹ nhàng nhíu mày.
_ Tôi và người hầu đánh nhau, đánh thua… Sau đó thì bị cắn…
Đây là nói thật.
Chẳng qua người cậu đánh nhau cùng là Oz Fawn mà thôi.
Cevil cười khẽ một tiếng:
_ Thật đúng là chuyện sẽ xảy ra trên người cậu. Cậu đã đánh nổi người nào chưa?
Tống Kiêu ngoẹo đầu, vô cùng cẩn thận suy nghĩ một chút:
_... Hình như chưa.
_ Đánh không thắng còn muốn đánh, thật ngốc.
Cevil đang muốn đứng dậy, Tống Kiêu lại giữ tay thiếu niên.
_ Này… Việc kia thế nào rồi?
_ Việc nào? – Cevil cúi người, dựa sát vào Tống Kiêu.
Mặt người ấy cách rất gần, lông mi tinh tế xẹt qua tóc cậu, thật muốn ôm Cevil hôn đắm đuối một trận quá.
Nhưng loại chuyện này chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, nếu không sẽ bị đánh cho đần người mất.
_ Chính là… – Rõ ràng trong lớp không có ai, Tống Kiêu vẫn cố ý tới gần lỗ tai Cevil:
_ Dyan Case đó! Gã cứ biến mất như vậy, tại sao không có bất kỳ ai tìm kiếm tin tức của gã?
_ Dyan Case đến từ đâu? – Cevil cũng không có ý định tách khỏi Tống Kiêu, thậm chí còn bắt chước theo ghé sát vào lỗ tai cậu hỏi.
Nhìn từ xa, hai người giống như đang cắn tai nhau.
_ Từ Tinh Vân!
Cevil thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, dường như đang cảm thán trí thông minh của mình và tống kiêu quả thực không ở cùng một tần số.
_ Từ góc vuông thứ mười. Mà nhà Haffris bọn tôi cũng đến từ góc vuông thứ mười. Chúng tôi nói, Dyan Case giữa đường nhận được một tin tức rồi lái tàu con thoi rời khỏi thủ đô, vậy đây chính là “Sự thật”. Cậu hiểu chưa?
Tống Kiêu gật đầu.
Lúc này, một tràng vỗ tay truyền đến.
_ Chao, đôi tình nhân nhỏ đáng yêu làm sao. Ta nhìn cũng phải ghen tỵ.
Giọng nói kia, dù hóa thành tro Tống Kiêu cũng nhớ kỹ.
Cevil xoay người lại, vẻ kinh ngạc xẹt qua mắt thiếu niên, nhưng rất nhanh đã lộ ra một nụ cười.
_ Ngài Tulio, sao ngài lại tới đây vậy?
Lưng Tống Kiêu cứng ngắc.
Cậu còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra ở tiệc sinh nhật của Sở Phong.
Tulio hành sự không có nguyên tắc, toàn bộ đều theo cảm tính.
_ Tới thăm cậu một chút, Cevil nhà Haffris. Sinh nhật của cậu ta không có xuất hiện, cho nên ta định tặng riêng quà sinh nhật cho cậu.
Tulio khẽ cười bước tới, thoạt nhìn ôn hòa lễ độ, nhưng Tống Kiêu biết đây chỉ là bình yên trước bão tố.
_ Xin hỏi lễ vật là gì vậy?
Cevil biết rất rõ sự nguy hiểm của Tulio, nhưng vẫn vững vàng bình tĩnh đối diện ông ta.
Mà Tống Kiêu phát hiện, Cevil gần như chắn trước người mình, che đi đường nhìn của Tulio.
_ Là tinh hạm Tinh Vân đấy.
Tulio cười, đưa cho Cevil một quả tinh hạch.
Trạng thái tinh hạch bán trong suốt, bên trong là thủy tinh hội tụ thành dòng lưu chuyển, xung quanh tinh hạch khắc hoa văn gia huy của gia tộc Fawn, cảm giác rất tinh xảo và bí ẩn. Mà quả tinh hạch này chỉ lớn bằng một đốt của ngón cái thôi.
Năng lượng để nổ tung hơn mười hành tinh đều nằm trong vật này.
Cevil bất đắc dĩ cười:
_ Ngài Tulio, ngài đang trêu chọc tôi hay sao? Tinh Vân thuộc về Oz Fawn mà.
_ Lẽ nào cậu không muốn à?
Tulio nghiêng mặt, trong ánh
mắt có vài phần bí hiểm hứng thú.
_ Oz Fawn đã từng không thừa nhận năng lực của tôi. Ngài ấy không có khả năng giao tinh hạm của mình cho tôi. Mặt khác, tinh hạch của Tinh Vân sao lại ở trong tay ngài? Oz Fawn đâu?
Ngón tay của Tống Kiêu cứng ngắc.
Cậu lập tức hiểu ra, mục đích Tulio đến đây là thử xem Cevil có liên quan đến việc Dyan Case biến mất hay không.
May mắn biểu hiện của Cevil là không biết Tinh Vân đã rơi vào tay Tulio. Đương nhiên, mình cũng chưa nói với thiếu niên.
_ Sao ta biết được Oz Fawn ở đâu. – Tulio tung quả tinh hạch lên rồi hứng chúng rơi vào lòng bàn tay, nói – Nếu cậu không cần thứ này, ta đành mang đi vậy.
_ Ngài Tulio, nếu như tôi muốn tinh hạm đó, tôi sẽ lấy bằng chính năng lực của mình. Cảm ơn ý tốt của ngài.
Cevil từ chối rất rõ ràng, nhưng giọng nói của thiếu niên vẫn mang theo sự nhẹ nhàng rất đặc biết.
_ Nếu cậu thật sự cảm ơn ta, có thể cho phép ta nói vài câu với người đang đứng đằng sau cậu không?
Cevil nở nụ cười:
_ Đương nhiên là được.
Thiếu niên nghiêng người, giơ tay ôm lấy vai Tống Kiêu, ý tứ bảo vệ rất rõ ràng.
Mặc dù trong lòng Tống Kiêu khác sợ Tulio, nhưng cậu càng không muốn Cevil lâm vào nguy hiểm.
Tulio đánh mặt sang bên, dùng ánh mắt tỏ vẻ kỳ quái nhìn về phía Tống Kiêu:
_ Cậu có biết mình may mắn thế nào không? Ta yêu em ấy, nhưng dù xuyên qua mấy tỷ năm ánh sáng, vượt qua nhiều góc vuông, cũng không thể tìm được một tia tung tích của người đó.
Tống Kiêu hiểu Tulio đang nói đến lĩnh chủ Nhật Ảnh của góc vuông thứ chín. Nhật Ảnh là lĩnh chủ thần bí nhất trong tinh tế. Không ai biết tuổi tác, ngoại hình, năng lực của ngài, thậm chí không biết ngài đến từ đâu.
Nghe đồn, Tulio chỉ từng thấy qua gương mặt của ngài một lần mà thôi, đã si mê ngài điên cuồng.
_ Tống Kiêu, cậu phải quý trọng khoảng thời gian còn ở cùng với Cevil.
Tống Kiêu không nói gì, trái tim của cậu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi, hô hấp cậu nghẹn nơi cổ họng.
Ý tứ trong lời nói của Tulio, nếu cậu không khai ra sự thật, ông ta sẽ động tay với Cevil.
Không khí dưới chân người ấy đang di chuyển theo vòng tròn, ngàn hạt bụi li ti lơ lửng theo luồng xoay. Không khí ngày càng lưu động to hơn, quấn lấy hai chân Cevil.
_ Tống Kiêu, cậu biết Bard đang ở đâu không? – Tulio cười hỏi.
_ Bard… Bard là ai? – Biểu tình Tống Kiêu hoàn toàn không hiểu gì cả.
Bard là thuộc hạ bị phân giải đầu tiên của Oz Fawn ở trong rừng.
_ À —— ta nói nhầm. – Tulio nhếch môi, tiến về phía trước – Cậu đã gặp Dyan Case chưa?
Tống Kiêu có thể cảm giác được cảm giác áp bách của Tulio.
Cậu chỉ có thể ngửa đầu, nửa câu cũng nói không nên lời.
Nếu cậu có nói sai cái gì, liệu Tulio có thật sự phân giải Cevil trước mặt cậu?
_ Cậu ấy đương nhiên gặp qua Dyan Case. Tại tiệc sinh nhật của tôi. Nhưng tôi khá tò mò, tại sao ngài lại cảm thấy hứng thú với thuộc hạ của Oz Fawn như vậy? – Cevil cũng không bị khí thế của Tulio áp đảo, thậm chí còn vượt qua một bước.
Khí lưu dưới chân thiếu niên từ từ ổn định lại. Tống Kiêu mơ hồ cảm lấy hai cỗ lực lượng đang đối kháng nhau.
Ngay lúc đó, một giọng nói ôn hòa vang lên.
_ Cậu chủ nhỏ, có chuyện gì xảy ra sao?
Thiệu Trầm duỗi chân, từng bước tiến đến cạnh Tống Kiêu.
Tống Kiêu ngay lập tức có cảm giác được cứu mạng.
Thiệu Trầm liên thủ với Cevil, có thể nắm nhiều phần thắng khi đối phó với Phong vương Tulio!
_ Thiệu Trầm, đây chính là điên… Ngài Tulio. Ông ấy đang định tặng quà sinh nhật cho Cevil thôi.
_ Ồ, là quà sinh nhật sao.
Thanh âm của Thiệu Trầm kéo dài, ánh mắt hắn xẹt qua Tulio, dường như không đặt ông ta vào mắt.
Tulio chậm rãi nâng cằm, lực lượng vừa đặt lên người Cevil càng phát ra mạnh hơn, im lặng đánh úp về phía Thiệu Trầm.
Thiệu Trầm chỉ ôm lấy Tống Kiêu, dễ dàng quay đầu sang chỗ khác, trên mặt tường của phòng học hiện lên vết tích dữ tợn không biết từ đâu.