_ Ngủ, đọc sách, chơi cờ.
Tống Kiêu che hai mắt của mình:
_ Anh còn có thể nhàm chán hơn nữa không?
Oz không trả lời cậu.
Ánh sao chiếu lên gò má Oz, tuy rằng không sáng sủa, lại có vẻ đẹp u tối thần bí.
Tống Kiêu vô ý thức tiến lại gần anh.
Hai mắt Oz ở trong bóng đêm, Tống Kiêu không nhìn rõ.
_ Này, anh có hay cùng bạn bè ngồi chung một chỗ buôn chuyện như bây giờ không?
_ Tôi không có bạn.
_... Được rồi, tôi cũng không có.
Đầu Tống Kiêu nặng đi.
Thần kinh phấn chấn vì lái tàu con thoi lúc nãy giờ đây hoàn toàn thả lỏng, cảm giác buồn ngủ tràn ngập trong óc.
Tống Kiêu nghiêng đầu sang một bên, Sở Phong còn chưa tới, cậu muốn xem Sở Phong khi nhìn thấy Oz sẽ có phản ứng như thế nào mà!
_ … Vậy anh không có việc làm yêu thích nào sao?
_ Không có.
_ Thế chúng mình... Cùng nhau chơi game đi… Hai ta phối hợp ăn ý như vậy, không chừng có thể phá kỷ lục đó…
Ánh mắt Tống Kiêu díu lại.
Một bàn tay ấm áp đặt lên trán của cậu.
_ Nếu mệt rồi thì ngủ đi.
_ Đây không phải phòng của tôi…
Mắt cậu hoàn toàn không mở ra nổi.
_ Đây là phòng của tôi, cậu có thể ngủ.
Tống Kiêu nghĩ nhất định là mình quá mệt mỏi, mới cảm thấy giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai mình mang theo vẻ dịu dàng.
Tay Oz che trên trán Tống Kiêu điểm nhẹ một cái, cậu ngã xuống, tay kia của anh kéo lấy cổ tay cậu, chậm rãi dìu cậu, thẳng đến khi đầu Tống Kiêu đặt lên gối.
Oz điều chỉnh nhiệt độ phòng, đứng dậy vén chăn lên, trùm lên người Tống Kiêu.
Một giây anh cúi người xuống kia, nhìn thấy lông mày nhẹ nhàng rũ xuống của cậu, còn có đôi môi khẽ cong cong.
Tất cả đều yên tĩnh lại, giống như mỗi lần cậu nằm ngủ cạnh anh.
Toàn bộ thế giới đều mờ đi, chỉ có hô hấp của cậu vô cùng rõ ràng.
Tay của Oz đặt cạnh tai Tống Kiêu, anh chầm chậm cúi xuống, giống như muốn nghe tiếng cậu rõ hơn.
Cũng có thể… do kẽ hở giữa môi cậu dụ dỗ anh.
Ngón tay Oz chậm rãi thu lại, từng hạt bụi bay lên, ngay cả sợi tóc Tống Kiêu cũng theo dòng khí nhẹ nhàng phất phơ.
Môi Oz ghé lại, càng lúc càng sát cậu, mà ngón tay anh ngày càng dùng sức, khi anh hoàn toàn cúi xuống, đụng vào đầu lưỡi ấm áp của Tống Kiêu thì, giống như bị cám dỗ, lớp băng bên ngoài vỡ tan ra, dung nham điên cuồng phun lên.
Lần đầu tiên mút nó, loại cảm giác mềm mại này tưởng như làm trái tim anh rạn nứt.
Sau đó đầu lưỡi anh thâm nhập sâu hơn, mạnh mẽ cuốn lấy Tống Kiêu, dùng sức chiếm đoạt tất cả của cậu.
Oz gắt gao ép đầu Tống Kiêu lún xuống gối, nhưng dù làm vậy anh vẫn không thấy thỏa mãn.
Tống Kiêu đang ngủ say giãy dụa một chút, cậu mệt muốn chết, nhưng vật đang đè trên người khiến cậu không thể hít thở.
_ Ưm — – Tống Kiêu phát ra tiếng nỉ non hờn dỗi, quờ quạng giơ tay đẩy Oz ra.
Ngay sau đó, tay Oz nâng ót cậu lên, môi cậu bị anh ngậm lấy, dường như dồn hết lực lượng vào nụ hôn này. Mỗi lần đầu lưỡi Tống Kiêu vùng vẫy trốn đi, liền bị Oz càng dùng sức mút vào.
Ban đầu dè dặt cẩn trọng để bao vây hoàn toàn, rồi biến thành điên cuồng chiếm hữu, hết thảy chỉ trong phút chốc.
Thẳng đến khi Tống Kiêu vì quá mức khó chịu mà mở mắt ra, Oz chợt buông cậu.
_ … Anh làm gì vậy? Để cho tôi ngủ…
Tống Kiêu cau mày, mắt vẫn chưa mở hẳn, tâm trí cậu vẫn thả hồn vào mây.
Lưng Oz cứng lại, ánh mắt Tống Kiêu khép lại lần nữa, tiếng hít thở đều đặn tiếp tục vang lên.
Cậu trở mình, kéo chăn trùm lên người, chỉ chừa ra mấy sợi tóc trên đầu.
Một lúc sau, Oz kéo chăn xuống, trán và mũi Tống Kiêu lộ ra.
Anh như bị nghiện, ngón tay chậm rãi lướt qua chân mày Tống Kiêu, chạy lên tóc cậu, cọ nhẹ mấy lần.
Dường như không thể kiềm chế xúc động, Oz hơi hé môi, đầu lưỡi lướt qua lông mi cậu.
Sau đó hôn lên.
Lông mi Tống Kiêu không rung chút nào, cho Oz biết lực độ chừng nào sẽ khiến cậu tỉnh dậy.
Môi anh nhẹ nhàng chạm vào mũi Tống Kiêu, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ.
Tiếng hít thở của cậu vẫn đều đặn như trước, cậu quay mặt sang bên, cằm và cần cổ hoàn toàn lộ ra, giống như đang mời người âu yếm.
Oz ngậm lấy cằm Tống Kiêu, nhẹ nhàng mút, cậu vô ý thức ngẩng cằm, tránh đi.
Lúc này, hệ thống phát ra nhắc nhở, Sở Phong tới.
Oz cũng không có vội vã đứng dậy, vẫn ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn Tống Kiêu.
Mà lúc này Sở Phong đang bất an.
Cùng ông ta đến đây còn có bí thư Đới Bân, giáo quan phòng vệ và hơn mười quân phòng vệ tinh anh.
Nếu như có thể, ông ta thực sự rất muốn đem toàn bộ người của thủ đô tới, vì Tinh Vân là địa bàn của Oz.
Theo đạo lý, ông có thể mời Oz đến Phong Bảo, tổ chức một bữa tiệc tối, thể hiện Sở gia và gia tộc Fawn vẫn duy trì quan hệ hữu nghị, đồng thời giải thích với Oz những chuyện đã xảy ra. Bị Tulio lừa dối hay ép buộc cũng được, toàn bộ chỉ là cho nhà Fawn một lời giải thích mà thôi.
Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, Sở Phong tin Oz Fawn hiểu đạo lý này.
Chỉ là Sở Phong nghĩ nếu như ông thực sự mời Oz, cậu ta cũng chưa chắc sẽ đến, nói như vậy, không khác gì tự làm xấu mặt mình.
Hơn nữa ông biết rất rõ Tulio ra tay với Oz, ông đã không ngăn cản, thậm chí còn góp tay giúp đỡ. Nếu Oz tức giận tấn công thủ đô, thuộc hạ của Sở Phong không ai có khả năng ngăn chặn Tinh Vân!
Cho nên ông chỉ có thể tự mình đến đây, bày tỏ thành ý.
Thế nhưng khi ông ta tiến vào Tinh Vân, thì hoàn toàn ngây người.
Nó giống như một tòa thành chết, không có chút sinh khí nào. Để điều khiển một tinh hạm to
lớn như vậy, Sở Phong cho rằng ít nhất phải cần mấy trăm người, nhưng những người này đâu? Chẳng lẽ một mình Oz Fawn có thể thao tác tinh hạm này sao?
Điều này quá vô lý!
Sở Phong đột nhiên có cảm giác mình võ trang đầy đủ thế này thật buồn cười.
Ông ta được hệ thống tự động của Tinh Vân đưa tới một phòng khách.
Không có đồ ăn thức uống, ngay cả nhiệt độ cũng dừng ở mức không.
Lạnh lẽo như vậy khiến Sở Phong cảm thấy thấp thỏm.
Nhưng ông ta lập tức an ủi mình. Oz Fawn dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, cậu ta không có ai trợ giúp, không có đồng minh, trở mặt với ông ta cũng chẳng ích gì.
Lúc này, cửa phòng khách mở ra, Oz Fawn bước vào.
Trên mặt anh là vẻ lạnh lùng thờ ơ giống như khi ở tiệc tối của Sở Phong vậy.
Anh ngồi xuống trước mặt ông, lưng thẳng tắp, biểu tình đạm bạc, khiến Sở Phong hoàn toàn đoán không ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.
_ Ôi, Oz… Thấy cậu bình yên vô sự là ta an tâm rồi. Phải biết rằng bọn người Tarz và Dyan một mực tìm cậu đó. Cậu đã đi đâu? Tất cả mọi người rất lo lắng cho cậu! Nếu hai ngày sau cậu vẫn không xuất hiện, ta đã tính báo tin cho cha cậu rồi.
Oz thậm chí ngay cả cái gật đầu cũng không cho ông, toàn thân là khí tức xa cách người khác.
Sở Phong đợi thật lâu, Oz vẫn im lặng như trước. Tính kiên nhẫn của Sở Phong cũng nhanh chóng mất hết.
Dáng vẻ lạnh lùng như vậy, khiến Sở Phong cảm thấy cực kỳ không vui. Thật ra Sở Phong cũng không trực tiếp ra tay với Oz, cho nên dù thế nào, việc Oz tấn công viện nghiên cứu trung ương là sự thật, không tuân thủ quy định của góc vuông là Oz, hành vi của anh đang khiêu khích góc vuông thứ sáu.
_ Oz, tuy rằng quan hệ của ta và gia tộc Fawn rất tốt, nhưng cậu đã xâm nhập trái phép viện nghiên cứu trung ương, ta cần một lời giải thích.
Sở Phong nhìn vào mắt Oz.
Nếu là người thường sẽ bị khí chất lạnh băng của anh áp đảo, nhưng ông ta là Sở Phong.
Môi Oz vẫn đóng như trước, dường như quyết định im lặng đến cùng,
_ Con trai, cậu khiến cả thủ đô nhìn thấy hành vi xâm nhập của cậu. Ta không muốn ra tay, nhưng cậu lại không muốn chừa cho mình con đường sống.
_ Tôi đang tính toán, nếu như tôi phá hủy Phong Bảo, liệu có còn đủ năng lượng di chuyển tới các góc vuông khác không.
Giọng nói của Oz nhàn nhạt, Sở Phong hoàn toàn bất ngờ.
_ … Cậu… Cậu nói cái gì?
Sở Phong khó tin nhìn người trước mặt.
Mà quân phòng vệ sau lưng Sở Phong đứng thẳng lên, trong không gian tràn đầy không khí giương cung bạt kiếm.
Oz chậm rãi nói:
_ Khơi mào cuộc chiến này là ngài, không phải tôi. Không muốn chừa cho mình con đường sống là ngài, không phải tôi. Nếu có bất kỳ góc vuông nào biết ngài và Phong vương Tulio liên kết với nhau, tôi nghĩ, chờ đến khi hạm đội của góc vuông thứ mười đến đây, sẽ có góc vuông nào ra tay hỗ trợ ngài sao?
Ngón tay Sở Phong khẽ run lên, vẻ mặt lạnh đi:
_ Cậu muốn phát phát động chiến tranh với góc vuông thứ sáu sao?
_ Gia tộc Fawn chúng tôi, khinh thường nhất những kẻ tiểu nhân hai mặt.
Đương Oz dùng ngữ điệu không cảm xúc nói ra những lời này, ý tứ châm chọc như dao cắt trong đó khiến máu mặt Sở Phong như sắp phun ra.
_ Tulio muốn Tinh Vân của tôi, không ngoài lý do hệ thống chế động và hệ thống tuần hoàn năng lượng của tinh hạm hiện tại là tiên tiến nhất. Nếu Băng Liệt không tồn tại, bản thân ông ta giải mã được cấu trúc và hệ thống của Tinh Vân, có thể khiến thực lực của Tulio tăng lên trong nháy mắt. Vậy ngài thì sao? Ngài vẫn ôm ảo tưởng nhờ Tulio tìm Băng Liệt sao? Chuyện Tống Phái Lưu không làm được, ngài xác định Tulio có thể làm được?
Oz mở miệng hỏi.
Sở Phong cười lạnh một tiếng, nghiêng về hướng Oz, nhìn vào hai mắt anh, nói:
_ Tống Phái Lưu? Có lẽ hắn ta biết tất cả. Vị trí của Băng Liệt, bí mật của hệ thống, thế nhưng hắn sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai! Bởi vì bản thân hắn sẽ giữ lại! Hắn khống chế thằng nhóc quỷ Tống Kiêu kia, danh chính ngôn thuận khiến toàn bộ thuộc hạ cũ của Tống gia nghe lệnh mình! Dựa vào hắn? Ta thà tin tưởng Tulio!
= Hết chương 38 =
Chương sau hai về =v= Anh ra mắt tía vợ.