Ôi chúa ơi!
Cevil tìm cái này ở đâu vậy?
Phiên bản này cậu tìm đã lâu mà không thấy, đây chính là giấc mơ của biết bao người hâm mộ đó!
_ Cevil, cậu thật tốt với tôi!
Tống Kiêu vừa tính ôm lấy thiếu niên, đã bị Cevil đẩy ra.
Cevil lành lạnh nói:
_ Gu thưởng thức của cậu thật quá khó hiểu.
Nói xong, hai người cùng nhau trở về đại sảnh.
Cevil bị cha gọi đi, rất nhanh đã có một đám phu nhân vây quanh thiếu niên. Lúc này, Tống Kiêu không tính đi cứu trợ Cevil nữa.
Tống Kiêu vô ý thức tìm kiếm bóng hình của Oz, cậu thấy anh đang đến chỗ Sở Phong.
Tống Kiêu sờ sờ cằm, bỗng nhiên thấy tò mò. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Sở Phong định tỏ vẻ hữu nghị trước mặt Oz thế nào?
_ Ồ! Oz! Cậu là diễn viên của đêm nay, ta còn lo lắng cậu không đến chứ!
Sở Phong dang tay với Oz, toàn thân Tống Kiêu lập tức nổi da gà.
Oz vẫn giống lần đầu tiên xuất hiện ở Phong Bảo, vô cùng tao nhã gật đầu, dễ dàng tránh được Sở Phong.
Dáng cười của Sở Phong vừa thành tâm vừa nhiệt tình, đưa Oz đến chỗ các nghị viên.
Bọn họ bắt đầu thảo luận thiết kế mở rộng tinh hạm, mong muốn góc vuông thứ mười có thể chia sẻ kỹ thuật chế tạo tinh hạm với góc vuông thứ sáu.
Ban đầu, Tống Kiêu nhìn gương mặt giả lả của Sở Phong, cảm thấy mức độ mặt dày của đối phương đã thăng lên một đẳng cấp mới, mình phải học tập ông ta. Nhưng nhìn lâu cũng chán, Tống Kiêu bắt đầu ngáp ngủ.
Oz im lặng ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối duy trì một tư thế.
Mặc dù các nghị viên ở đây thảo luận rất hăng hái, tưởng tượng đủ kiểu về tương lai tốt đẹp khi tinh hạm được chế tạo, Oz vẫn chưa nói lời nào.
Tống Kiêu bĩu môi, vừa định rời khỏi đây, Oz bỗng nhiên đứng dậy, thong thả đi về phía Tống Kiêu.
Sở Phong và các nghị viên nhìn sang, Tống Kiêu ngẩng đầu.
_ Cậu mệt?
Oz hiếm thấy mở lời.
_ Hử? Tàm tạm…
_ Thuộc hạ của cha tôi – Hi Nhĩ, lần này đến đây có mang theo bản nghiên cứu mới về luân hạm. Nó có thể kết nối với tám mươi tàu con thoi, và tác dụng gánh chịu công kích.
Luân hạm là chiến hạm cỡ trung, nó là cầu nối của tinh hạm và tàu con thoi trong chiến đấu, có thể dựa vào mệnh lệnh của tinh hạm mà đưa tàu con thoi đến phương hướng được chỉ định. Bình thường, nó còn làm nhiệm vụ vận chuyển vật liệu. Thoạt nhìn tuy tầm thường, nhưng một luân hạm có thể tiến hành công kích và tự vệ, xác suất vận tải tàu con thoi thành công của nó rất lớn, thậm chí còn có thể đảm nhận tác dụng chịu phản kích.
_ Gì cơ? Thật á? – Hai mắt Tống Kiêu mở to.
Ánh mắt của Sở Phong và các nghị viên gần như sắp phát ra ánh sáng.
_ Ừ, cậu có đói bụng không?
_ Có hơi hơi… Ây, anh hỏi tôi có đói bụng không làm gì?
Không phải đang nói về luân hạm sao? Vì sao trong chốc lát đã chuyển sang đề tài đói bụng rồi?
Oz đi tới bên người Tống Kiêu, cúi người, ghé vào tai cậu nói:
_ Ăn no rồi tôi dẫn cậu đến tinh hạm mẹ.
Tim Tống Kiêu sắp bay ra ngoài rồi.
_ Giờ tôi đi ăn liền!
Oz không nói gì thêm, chỉ là nhìn bóng lưng Tống Kiêu đi xa.
Điều này làm các nghị viên phía sau anh thảo luận ầm ĩ. Tống Kiêu vốn bị bọn họ ngó lơ, mà Oz lại rất coi trọng cậu.
Lúc này, Tống Phái Lưu đang nói chuyện cùng Bell Haffris gật đầu với Oz.
Oz hiểu ý, đi tới.
Tống Phái Lưu và anh đi đến một góc trong đại sảnh.
_ Bọn họ đều cho rằng gia tộc Fawn phô ra kỹ thuật khoa học cao siêu với góc vuông thứ sáu là để thúc đẩy liên minh. Nhưng tôi thấy, đây không phải dụng ý của các ngài. Chí ít không phải dụng ý của ngài.
Oz nghiêng mặt sang bên, nhìn về phía Tống Kiêu, cậu đang với tay bắt lấy một bàn ăn lơ lửng trên không trung. Khi cậu nhón chân lên, bàn ăn đã hạ xuống, cậu có thể thoải mái lấy hoa quả trên đó. Tống Kiêu nhìn bốn phía, tìm xem rốt cuộc là Arthur nào đã giúp cậu.
_ Vậy dụng ý của tôi là gì?
Tống Phái Lưu mỉm cười:
_ Toàn bộ đều là để tôi nhìn. Ngài muốn chứng minh với tôi, ngài có năng lực bảo vệ em ấy.
_ Như vậy ngài có nghĩ tôi có năng lực bảo vệ cậu ấy không?
_ Ngài không sợ sao? Thằng bé có thể giống như lúc nhỏ, bỗng nhiên phân giải ngài.
_ Ngày xưa đã qua rồi. Bởi vì thầy Tống Nhiên đã tiêm Tước Điểu vào người cậu ấy, ức chế khả năng của Tống Kiêu. Nhưng sử dụng quá nhiều thuốc dũ hợp sẽ trung hòa Tước Điểu. Năng lực của cậu ấy sắp không ức chế được nữa. Phải có người dẫn dắt, chỉ bảo Tống Kiêu. Thầy Tống Nhiên không thể làm điều này nữa, mà ngài thì phải ứng phó với các quý tộc kia và quân đoàn Ảnh Tử. Nếu một ngày những kẻ khác phát hiện thân phận thật của Tống Kiêu, bọn họ sẽ giết cậu ấy trước khi cậu học được cách điều khiển tinh hạm. Các Arthur, sẽ không dễ dàng tha thứ Tống Nhiên “thứ hai” tồn tại.
_ Vậy còn ngài? Ngài có thể dễ dàng tha thứ sao? – Tống Phái Lưu nghiêm túc nhìn gò má Oz.
_ Cậu ấy là Tống Kiêu. Cậu ấy vĩnh viễn không phải Tống Nhiên.
Tống Phái Lưu thở dài:
_ Từ khi thằng bé năm tuổi đã đến sao Song Tử ở, hai người sống cùng nhau ba năm, nó lại không hề nhớ ngài. Tôi biết ngài nhất định rất khó chịu.
_ Cậu ấy cùng tôi tìm được tinh hạch trong phế tích (đống hoang tàn) tinh hạm viễn cổ, lại không nhớ rõ nó tới từ đâu. – Ánh mắt Oz vẫn đuổi theo Tống Kiêu.
Tống Phái Lưu cười nhạt một tiếng.
Lúc này, Tống Kiêu chạy tới:
_ Này! Tôi ăn no rồi! Chúng ta đi trạm vũ trụ đi!
Cậu khẽ đẩy Oz một cái, Oz tiến lên phía trước một bước, lá gan Tống Kiêu lập tức co lại.
Xong xong, Oz sẽ không tức giận chứ.
_ Đi thôi. – Oz nghiêng người, ngón tay nắm lấy cổ áo Tống Kiêu, xách cậu đi ra ngoài.
_ Ngài không có nhiều thời gian suy nghĩ, Tống tiên sinh. – Lúc Oz đi ngang qua Tống Phái Lưu, anh nói.
Hai người rời khỏi bữa tiệc.
Tống Kiêu mở miệng hỏi:
_ Suy nghĩ gì thế? Anh muốn bán luân hạm cho Tống Phái Lưu à?
Oz không trả lời, chỉ đưa Tống Kiêu lên phi hành khí, hai người cách Phong Bảo ngày càng xa.
Đương lúc Tống Kiêu thấy luân hạm hình vòng, cậu hoàn toàn quên mất vấn đề mình vừa hỏi.
_ Wao! Thật tuyệt vời!
Khi phi hành khí bay qua đại bác của luân hạm, máu trong người Tống Kiêu bắt đầu sôi sục.
Chỉ có Oz và Tống Kiêu đi vào luân hạm. Khoang điều khiển của nó không phức tạp như tinh hạm, chỉ có hai vị trí.
Tống Kiêu đang định ngồi lên ghế phụ, Oz đã ngồi xuống.
_ Hm… Anh để tôi lái hả?
_ Ừ. – Ngón tay Oz điểm lên không khí, ảnh đa chiều xuất hiện. – Nếu trong 5 phút 42 giây nữa chúng ta có thể đến được sao Lỗ Nhĩ, thì sẽ nhìn thấy mưa ánh sáng. Tầng khí quyển của sao Lỗ Nhĩ và thủ đô khác nhau, mưa ánh sáng ở đó có màu vàng.
_ Chúng ta đi nhanh thôi! – Tống Kiêu ngồi trên ghế lái, suy nghĩ một chút rồi nói, – Tôi điều khiển thế nào đây?
_ Giống như lái tàu con thoi, khởi động hệ thống, chỉ định phương hướng, điều chỉnh tốc độ.
Tống Kiêu từng bước từng bước thao tác theo, sau đó phát hiện độ phù hợp của luân hạm và mình rất cao.
_ Này! Anh tạo ra hệ thống này như thế nào?
Trong thời gian ngắn như vậy, dù Oz là Arthur cũng không có khả năng phục chế lại toàn bộ hệ thống cậu thiết kế.
_ Tôi tháo hệ thống tàu con thoi của cậu ra.
_ Cái gì — – Tống Kiêu giương mày.
_ Cậu còn muốn đi sao Lỗ Nhĩ không? Không đi thì thôi. – Oz nhìn về phía trước, hoàn toàn không ngó ngàng đến Tống Kiêu.
_ Nó đã bị anh phá hoại! Tất nhiên phải đi!
Tống Kiêu tiến nhập hệ thống của mình, khởi động trạm vũ trụ, bay đến sao Lỗ Nhĩ.
Đây là một loại cảm thụ mới lạ, rõ ràng tốc độ của luân hạm rất nhanh, nhưng các chấm nhỏ xung quanh lại như đứng yên không nhúc nhích. Tống Kiêu biết đó là do chúng nó cách cậu quá xa.
Luân hạm tăng tốc, hai người giống như tiến vào đường hầm thời gian, tất cả vụt qua người bọn họ.
Cách hai người không xa là một thiên thạch, Tống Kiêu vốn nghĩ mình sẽ bị nó đụng vào, thế nhưng Oz ngồi ở ghế phụ khởi động hệ thống điều khiển lửa, bắn nát nó.
Khi Tống Kiêu bay qua những mảnh đá vỡ vụn, cậu có cảm giác thích thú khi va vào chúng.
_ Thật tuyệt vời!
Tống Kiêu la hét ầm ĩ.
Sau bốn phút, hai người bay đến sao Lỗ Nhĩ.
Đây là một ngôi sao không lớn, vì kết cấu ở thể khí nên không bị góc vuông thứ sáu cải tạo lại.
Tống Kiêu vững vàng điều khiển luân hạm hạ xuống bề mặt nham thạch của nó, rời khỏi hệ thống.
Cậu ngửa mặt nhìn bầu trời yên ả.
Bầu trời của ngôi sao này có màu đen, đang bị nén xuống, cứ như sắp nổi lên gì đó.
_ Sao vẫn chưa bắt đầu nhỉ?
_ Vẫn còn một phút.
Tống Kiêu âm thầm đếm ngược một phút.
Rốt cục, vô số mảnh kim loại phi thẳng lên bầu trời màu đen, cảnh tượng này khiến Tống Kiêu trợn to hai mắt.
Chúng nó cứ như muốn xé tan màn đen, thậm chí tầng khí quyển còn dần hiện ra ánh sáng rực rỡ, như bị nổ tung vậy.
_ Cái này còn đẹp hơn mưa sao nổ ấy!
Toàn bộ ánh sáng xẹt qua như rơi vào trong mắt cậu.
_ Mưa sao nổ là do người tạo ra. – Oz nhàn nhạt trả lời.
Tống Kiêu nghiêng mặt sang, ánh sáng phát ra từ cơn mưa khiến gương mặt Oz càng thêm rõ ràng, các đường nét ngũ quan rơi vào tầm nhìn của Tống Kiêu, tựa như một hồi gặp gỡ ngoài ý muốn.
_ Trận mưa ánh sáng này khiến sao Lỗ Nhĩ trở nên chói lòa, theo lời anh nói, nó không do bàn tay của bất cứ ai can thiệp. Đó là tự nhiên.
Tống Kiêu cảm thấy mình vô cùng lãng mạn.
Tuy rằng lãng mạn cũng không phải điều cậu mong muốn.
Mưa ánh sáng cũng không kéo dài quá lâu, bầu trời đen kia vẫn giống như bị nổ tung.
Tống Kiêu phát hiện mình vẫn không dời đường nhìn khỏi gương mặt Oz, đến khi cậu lấy lại tinh thần, mưa ánh sáng đã kết thúc.
_ Bữa tiệc vẫn đang tiếp tục nhỉ? Thật chẳng muốn trở về... – Tống Kiêu ôm đầu, nhấc chân lên.
_ Cậu không quay về, làm sao nói chuyện với Cevil Haffris?
_ Còn nói gì nữa chứ, tại anh mà Cevil nổi giận với tôi…
Nhắc tới Cevil, Tống Kiêu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Cậu lôi từ trong túi ra bản đặc biệt của Ruth Penna, rời khỏi ghế lái, đi tới trước mặt Oz.
_ Này! Chúng ta xem cái này đi! Đảm bảo rất hay! Ngắm Ruth Penna còn vui hơn việc đi xung quanh đại sảnh chào hỏi mấy người kia nha!
Trong lòng Tống Kiêu hớn hở, Cevil đã từng thất thần vì giọng ca của nàng Ruth, vậy Oz Fawn thì sao?
Nói không chừng sau khi xem phản ứng của anh ta còn kịch liệt hơn Cevil nữa?
Tống Kiêu lập tức mong chờ. Sau đó cậu sẽ có lý do để cười nhạo Oz!
Oz ngồi ở chỗ kia, không từ chối, cũng không gật đầu đồng ý.
Thế nhưng đối với Tống Kiêu, im lặng chính là đồng ý!
Cậu ngồi trên tay ghế của Oz, đặt hình không gian lớn bằng ngón tay cái ở trước mặt cả hai, thả tay ra.
Hình không gian tự động chuyển thành Ruth Penna trông hệt như người thật.
_ Ồ… Chế tạo với kĩ thuật cao… Chẳng trách lại trở thành bản đặc biệt, đến da thịt cũng trông như thật!
Đầu Tống Kiêu hướng về phía nàng Ruth, ngay lúc đó, Ruth Penna làm động tác nâng cằm Tống Kiêu lên. Khi cậu suýt té khỏi tay ghế, Oz một tay lôi Tống Kiêu lại.
_ Đó không phải là thật.
_ Tôi biết, tôi chỉ muốn nhìn rõ hơn.
Oz thoạt nhìn chưa có bất kỳ dấu hiệu động tình nào, điều này làm Tống Kiêu có chút thất vọng.
Nhưng không sao, khi nàng Ruth cất tiếng ca sẽ khác!
Cevil bình thường là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, chẳng phải nghe xong tiếng hát của Ruth cũng ngây dại sao?
Trong lòng Tống Kiêu đang mong đợi: Bắt đầu hát đi! Hát đi mà!
Rốt cục, Ruth Penna hơi động đầu vai, bắt đầu hát.
Tiếng ca du dương mềm mại truyền đến, mang theo mị lực thiếu nữ làm cả người Tống Kiêu cảm thấy lâng lâng.
Cậu nhịn xuống, ghé mắt nhìn về phía Oz.
Oz chỉ lạnh nhạt nhìn hình không gian, nhưng Tống Kiêu lại cảm thấy đường nhìn của anh đang bay xa.
Cậu quơ quơ bàn tay trước mặt Oz, nhẹ giọng hỏi:
_ Này? Này? Anh có khỏe không?
Oz không trả lời.
Tống Kiêu nhếch miệng, đưa tay nhéo nhéo gò má Oz, đối phương vẫn không cử động.
Chậc! Cậu hối hận vì không mang theo ít nước hoa quả! Có thể hất nước lên mặt tên này!
Tống Kiêu định rời khỏi tay ghế, tìm xem liệu có thứ gì đó… có thể nghịch không, ai ngờ chân còn chưa chạm đất, đã bị một cánh tay lôi qua.
Mũi Tống Kiêu đánh vào cằm đối phương, đau đến chảy nước mắt.
Sau ót của cậu bị đối phương đè lại, cưỡng bách ngửa lên.
Chuyện xảy ra ngay sau đó hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Tống Kiêu.
Môi
của cậu bị ngậm lấy, đầu lưỡi nóng bỏng thừa dịp cậu còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, chèn vào kẽ môi cậu.
Hai mắt Tống Kiêu trợn to, khi cậu hiểu được chuyện đang phát sinh, cậu dùng sức đè lại bả vai của đối phương, nỗ lực rời ra.
Nhưng Oz thậm chí không động tay, Tống Kiêu phát hiện cánh tay của mình đã bị khống chế khoác lên bả vai đối phương, đầu ngửa ra sau, thậm chí còn mở miệng.
Lưỡi Oz đảo quanh khoang miệng của cậu, anh dùng lực mút lấy khiến tim Tống Kiêu nhảy lên, nụ hôn tràn ngập dục vọng khống chế. Đầu lưỡi anh rất có kỹ xảo lướt qua hàm trên Tống Kiêu, ý tứ trêu ghẹo nồng đậm khiến tim cậu đập nhanh hơn. Khi anh ngậm lấy môi cậu lại cực kỳ độc tài, mạnh mẽ ập tới như một cơn lốc, trong đầu Tống Kiêu như bị điện giật, máu trong người dồn hết xuống phía dưới. Tay của Oz đang đặt trên vai cậu di chuyển xuống lưng, dùng sức đè ép, Tống Kiêu đụng vào người Oz, cảm giác kia tựa như nếu cậu không dựa vào Oz thì tự anh sẽ tiến lên vậy.
Hai tai Tống Kiêu đỏ rực, máu trong người như sắp thiêu cháy cậu.
Cậu dùng sức đẩy đối phương ra, thậm chí là giãy giụa, thế nhưng càng giãy, Oz lại càng suồng sã mút lấy khiêu khích cậu.
Tống Kiêu thề, thời điểm cậu kích động nhất trong cuộc đời là lúc này đây.
Oz nghiêng mặt, dùng sức hôn và mút, Tống Kiêu không chịu nổi ngả về sau, Oz lại tiếp tục tiến tới truy đuổi, Tống Kiêu sợ ngã đành phải níu lấy cổ áo Oz, cậu vô cùng lúng túng, chỉ có thể để Oz tùy ý ngấu nghiến môi mình.
Tôi không chơi!
Tôi không chơi nữa!
Anh mau bỏ ra!
Vai Tống Kiêu co lại, cậu có thể cảm giác được Oz nâng hai chân mình lên, trực tiếp đặt cậu trên người anh.
Nụ hôn trong tiếng hát của nàng Ruth càng ngày càng mất khống chế, Oz cứ như muốn khảm cậu vào xương của anh vậy.
Tống Kiêu nỗ lực nghiêng mặt đi, rời khỏi môi Oz, thế nhưng anh và cậu lại như hình với bóng, dù Tống Kiêu giãy dụa thế nào cũng vẫn nằm trong phạm vi khống chế của Oz.
Loại cảm giác mình thuộc về người này khiến Tống Kiêu sợ hãi.
Trong vô hình, nụ hôn vốn không hề tiết chế bất giác trở nên dịu dàng. Oz không dùng sức mút mạnh nữa, mà rất có kiên nhẫn cọ xát hàm trên cậu lần này sang lần khác, nhưng mỗi khi Tống Kiêu mong đợi được lấp đầy, anh lại rời khỏi đó.
Đầu lưỡi Tống Kiêu vô ý thức đuổi theo, khi cậu nhận ra, mình đã mút lấy môi trên của Oz.
Cậu ngẩn ngơ nhìn đôi mắt bình tĩnh ấy, bị hành động vừa rồi của mình dọa sợ.
Cậu vừa làm gì?
Cậu vừa làm gì thế!
Tống Kiêu nỗ lực trượt khỏi người Oz, lại phát hiện cánh tay anh đang ôm lấy mình, cậu vừa di chuyển, tay của anh đã đè xuống phần xương cụt, Tống Kiêu lập tức cứng người.
_ Chơi vui không? – Giọng nói của Oz lành lạnh.
Tống Kiêu lắc đầu kịch liệt.
Cảm giác được lực lượng ở sau lưng biến mất, là Oz buông lỏng tay, Tống Kiêu trối chết nhảy xuống, vừa lúc chạm vào hình chiếu nàng Ruth.
Oz bình tĩnh đứng dậy, đóng hình không gian lại, nhẹ nhàng nắm nó trong tay, trả lại cho Tống Kiêu.
Tống Kiêu nhanh chóng lấy nó khỏi tay Oz, nhét vào trong túi.
Cậu tính quay lại chửi Oz một trận, có lẽ nên đập cho anh ta một trận.
Nếu cậu chửi bậy, Oz phần lớn cũng chỉ lạnh lùng nhìn cậu. Dù sao người khiến Oz xem Ruth biểu diễn lại không khống chế được bản thân là cậu. Suy cho cùng cũng là cậu tự chuốc lấy phiền phức.
Còn phần đập đối phương một trận… Đây chính là ảo tưởng sức mạnh. Lúc Oz trúng Pandora vàng, mình cũng không đánh anh ta, bây giờ có muốn cũng không còn cơ hội!
Không khí yên tĩnh trong buồng lái khiến người ta xấu hổ, Tống Kiêu cúi đầu, trên mặt giống như sắp bùng cháy.
Một lúc sau, cậu mới mở miệng nói:
_... Chúng ta... Chúng ta trở về đi...
Luân hạm trở về thủ đô, trên đường đi Tống Kiêu yên tĩnh đột xuất.
Cậu nghĩ cuộc sống của mình đã bị sụp đổ.
Vì sao cậu lại bị Oz Fawn hôn? Chẳng phải tên này rất ghét cậu sao? Vì sao lại tiến đến bước hôn chứ! Dù nàng Ruth khiến anh ta thất thần, khiến anh ta coi cậu là Ruth… Thế nhưng nụ hôn kia chắc chắn kéo dài hơn mười giây! Dù Oz mất khống chế cũng không có khả năng bị lâu như vậy chứ? Năng lực kiềm chế của anh ta nhất định mạnh hơn Cevil!
Tống Kiêu dùng sức gãi đầu.
Thân luân hạm vừa xẹt qua một hành tinh nhỏ, thời điểm Tống Kiêu cho là hai người sẽ đụng vào nó, luân hạm lại thay đổi phương hướng.
Tống Kiêu sợ đến toát mồ hôi lạnh.
_ Tập trung.
Thanh âm lạnh như băng của Oz vang lên bên tai cậu. Giống như việc xảy ra lúc nãy vốn không tồn tại.
Tống Kiêu điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, điều khiển luân hạm bay về vùng lân cận thủ đô. Hai người cùng nhau ngồi phi hành khí, trở về Phong Bảo.
Nhìn thủ đô càng ngày càng gần mình, Tống Kiêu bỗng nhiên lưu luyến luân hạm.
Không biết chờ sau khi Oz trở về góc vuông thứ mười, mình có thể xin Tống Phái Lưu một luân hạm tái chế không?
_ Này Oz, thủ đô của góc vuông thứ mười như thế nào vậy? Tôi nhớ nó gọi là Warm Wind nhỉ! – Tống Kiêu dán mặt lên cửa kính, nhìn Phong Bảo giống như thạch anh trong bóng tối, ánh sáng tỏa ra các phương hướng khác nhau.
Đúng vậy, có nghĩa là “ngọn gió ấm áp”.
_ Ngọn gió ấm áp là như thế nào? – Tống Kiêu nghiêng mặt sang bên, thuận miệng hỏi. Cậu hy vọng không khí xấu hổ giữa hai người mau chóng qua đi.
_ Giống như khoảnh khắc trước khi hôn ấy.
Thanh âm và ngữ điệu của Oz không có chút biến hóa nào, thần kinh trong đầu Tống Kiêu lại như bị khiêu khích, không thể bình tĩnh.
Cái gì vậy!
“Khoảnh khắc trước khi hôn” cũng không phải phong cách nói chuyện của Oz Fawn!
Thế nhưng sau đó, Tống Kiêu nhớ ra, thời điểm Tống Nhiên mô tả cho cậu về “ngọn gió ấm áp” cũng nói vậy, không biết có phải Tống Nhiên cũng nói vậy với Oz không.
_ Này, trong ấn tượng của anh, anh cả tôi là người như thế nào?
_ Thời điểm cậu cho rằng người đó chỉ làm được đến thế là hết mức, thì người đó lại luôn vượt khỏi dự đoán của cậu.
Đây là lời tán thưởng lớn nhất dành cho anh ấy mà Tống Kiêu nghe được từ Oz.
Chỉ là ngoài dự đoán... Biến mất ở wormhole cũng là ngoài dự đoán sao?
_ Cậu phải tin tưởng Tống Nhiên, thầy đã chuẩn bị xong tất cả cho cậu.
_ Gì cơ? – Tống Kiêu nhìn ánh mắt của Oz, vừa lúc anh bị vây trong chỗ ánh sáng khúc xạ từ Phong Bảo không chiếu đến được.
Trong bóng đêm, vừa thần bí lại xa xôi.
_ Cuộc sống của chúng ta giống như một hồi khảo cổ dò tìm bí mật. – Oz nói.
_ Khi chúng ta đi giữa đống hoang tàn, thời gian luôn mang đến cho chúng ta kinh hỉ (kinh ngạc đáng mừng)- Tống Kiêu nối tiếp nửa câu sau của Oz – Đó là điều Tống Nhiên nói… Mọi người chỉ nhớ rõ câu “Hùng tâm vô giới, tư vực vô cương”, nhưng câu này thì rất ít ai nhớ.
Một giây kia, Tống Kiêu đột nhiên có cảm giác mình và Oz đã quen biết từ rất lâu.
Phi hành khí đáp xuống Phong Bảo, thời điểm Tống Nhiên bước vào đại sảnh lần nữa, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt những quý tộc kia nhìn cậu không còn như trước nữa.
_ A, Tống Kiêu, cậu đã trở về! – Nghị viên Lục Khắc luôn châm chọc khiêu khích Tống Kiêu vậy mà tiến lên đón cậu, vẻ mặt hòa ái dễ gần vỗ vỗ bờ vai cậu – Thế nào? Cảm giác ngồi luân hạm gia tộc Fawn mới chế tạo ra sao?
Tống Kiêu cuối cùng cũng hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Những nghị viên này muốn mua luân hạm nhà Fawn, bọn họ nhìn ra Oz thân thiết với Tống Kiêu hơn những người khác, nên có ý định lợi dụng cậu để tạo quan hệ.
Tống Kiêu gật đầu cười nói:
_ Thích lắm! Chỉ một cái chớp mắt đã bay tới một hành tinh nhỏ rồi.
Thế nhưng luân hạm “tối tân” này không thích hợp với các người đâu.
_ Xem ra tính năng thực sự rất xuất sắc. Tống Kiêu, thủ đô của chúng ta rất cần một luân hạm có tính năng cao như vậy.
_ Hm, đã biết! – Tống Kiêu rất không muốn bị những nghị viên này quấn lấy, mãi đến khi có người đem cánh tay khoát lên vai cậu.
_ Tống Kiêu, đi thôi, cha tôi có việc cần nhờ cậu.
Là Cevil. Người ấy lễ độ cười cười với Lục Khắc, đưa Tống Kiêu thoát khỏi vòng vây của các nghị viên.
_ Này, cậu cũng khá nhỉ, được Oz mời lên luân hạm nhà Fawn. – Giọng nói của Cevil nghe không ra vui buồn.
_ … Cũng tàm tạm thôi… – Tống Kiêu hơi thấp thỏm, hôm nay tâm tình của Cevil thật không ổn định tí nào.
_ Cũng tàm tạm? Cậu học cách nói chuyện của những nghị viên kia khi nào thế?
_ Không có mà… – Tống Kiêu cảm thấy cánh tay Cevil càng ngày càng nặng.
_ Quên nói cho cậu biết, bản đặc biệt của Ruth tôi đưa cho cậu, đã được xử lý các bước sóng âm thanh rồi.
_ Hả? – Tống Kiêu lộ ra biểu tình kinh ngạc.
_ Vẻ mặt kinh ngạc này của cậu là ý gì thế? Lẽ nào cậu không biết bước sóng âm dao động quá nhiều sẽ phá hỏng đầu óc của cậu sao?
_ Tôi rất biết ơn việc cậu xử lý nó giúp tôi!
_ Cậu biết cảm kích là tốt.
Có lầm hay không vậy! Nếu như sóng âm của hình chiếu không gian đó đã được xử lý, thì sao Oz lại hôn cậu?
= Hết chương 42 =
( ̄▿ ̄) Mọi người thấy nên để là “luân hạm” hay “tàu vận tải”?
Máy bay vận tải tàu con thoi hiện tại của Nasa: NASA 905
============================================
Anh Oz, thầy với chả u:v