Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Tống Nhiên thức tỉnh


trước sau

Renna xoay người sang chỗ khác, mặt hướng vào tường.

_ Nếu như anh muốn đi, thì đi ngay bây giờ đi. Nếu huynh trưởng của tôi đến cảnh vệ cũng không giải quyết được những người đến tìm anh, anh ấy sẽ đích thân giải quyết. Đến lúc đó, mọi người không thể đi được đâu.

_ Cảm ơn em. – Tịch Thù nhìn bóng lưng Renna, không chút do dự nhảy ra ngoài cửa sổ.

Một chiếc tàu con thoi bay đến, Tịch Thù vừa lúc rơi trên nóc.

_ Tên này vẫn không thích đi đường bình thường như mọi khi! – Lăng Tụng cảm thán nói.

Tống Kiêu nhìn thoáng qua Renna, bả vai của nàng đang run rẩy, nàng đang gắng sức kìm nén.

Buông tay một người, cần rất nhiều quyết tâm.

_ Chúng ta đi thôi.

Tống Kiêu và Lăng Tụng tiến vào tàu con thoi, sóng vai cùng Tịch Thù.

_ Êu, Tịch Thù à, cậu nỡ bỏ vinh hoa phú quý ở Walsen sao? Nếu một ngày Renna thừa kế vị trí lĩnh chủ, cậu sẽ thành thân vương đấy!

_ Câm miệng. – Thanh âm lạnh như băng của Tịch Thù truyền đến từ hệ thống.

Bọn họ đang muốn xuyên qua tầng khí quyển của Walsen, nhóm tinh thuẫn đã khởi động.

Hàng trăm tàu con thoi trùng trùng điệp điệp tràn ra từ tháp Thông Thiên, nhằm về phía bọn họ.

_ Xem ra Andre II hạ quyết tâm muốn bắt cậu trở lại kìa Tịch Thù.

_ Băng Liệt ở đâu? – Tịch Thù hiển nhiên khôn có ý muốn đùa giỡn với Lăng Tụng.

Lăng Tụng cười cười: “Lo cái gì, mục tiêu của bọn họ là bắt cậu, không phải bắn rơi cậu. Ai bảo cậu là em rể Andre II coi trọng nhất chứ.

_ Huỳnh Hỏa trùng của Băng Liệt có thể bắn rơi toàn bộ bọn chúng. – Tịch Thù nói. (huỳnh hỏa trùng = đom đóm)

_ Tống Kiêu, không nghe thấy sao? Tịch Thù bảo cậu khởi động Huỳnh Hỏa trùng.

_ Tôi đang ở với các anh, làm sao khởi động được Băng Liệt hả!

Lăng Tụng cười khẽ một tiếng, linh mẫn tránh né từ lực của cảnh vệ: “Lúc cậu phiêu đãng trong vũ trụ, Băng Liệt tìm thấy cậu bằng cách gì?”

Tống Kiêu đột nhiên thông suốt, tinh hạch treo trên cổ cậu vẫn liên kết với hệ thống của Băng Liệt.

Cậu dùng lực nhấn vào tinh hạch, gen và mệnh lệnh của cậu trong nháy mắt được tiếp nhận, hệ thống điều khiển của Băng Liệt vậy mà thoát khỏi thân hạm, xuất hiện trong chiếc tàu con thoi này.

Tống Kiêu khởi động Huỳnh Hỏa trùng, Băng Liệt ẩn nấp ngoài tầng khí quyển Walsen khóa mục tiêu, nhắm vào những kẻ đang truy đuổi Tống Kiêu, phát động tấn công.

Vô số dây kim sắc nhìn qua rất tinh tế nhưng lại sắc bén vô cùng rơi thẳng xuống qua kẽ hở giữa các tinh thuẫn, nhóm tàu con thoi đang đuổi theo bọn họ lập tức bị đánh trúng, hệ thống động cơ bị vô hiệu hóa, rơi xuống hàng loạt.

Tống Kiêu choáng váng: “Ầu men! Có loại vũ khí này sao!”

Lăng Tụng cười khẽ: “Tống Nhiên mà biết cậu mù mờ về Băng Liệt như vậy, nhất định sẽ mếu máo.”

Hàng loạt tinh thuẫn Walsen lập tức xoay ngang, Tống Kiêu vốn đang lo lắng không biết phải phá lớp phòng ngự này thế nào, không nghĩ tới Băng Liệt trực tiếp đập vào Walsen, bởi vì quỹ tích của nó đang ẩn hình, va chạm như thế nhìn qua như không gian bị bóp méo.

Bọn họ thừa cơ vọt vào, Băng Liệt cấp tốc rời đi.

Tất cả mọi hành động vừa mạo hiểm vừa phức tạp, nhưng thực tế thời gian lại chưa đến một giây.

Rời khỏi tàu con thoi, đứng trong thông đạo, Tịch Thù ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.

Lăng Tụng ôm cánh tay đứng sau lưng hắn, “Vì sao không dẫn cả Renna theo?”

_ Nàng thuộc về gia tộc Lanselord, giống như tôi thuộc về Băng Liệt. – Tịch Thù xoay người lại nhìn Tống Kiêu, ánh mắt của hắn khiến cậu cảm thấy áp lực, “Cậu là Tống Kiêu. Tống Nhiên nói, Băng Liệt được thiết kế cho cậu, nhưng rõ ràng cậu không hề hiểu rõ chiếc tinh hạm này.

Vì vậy, trong ba tháng tới, Tịch Thù tiến hành cuộc huấn luyện địa ngục với Tống Kiêu. Hắn không chỉ làm người bồi luyện của Tống Kiêu, mà còn đưa cho cậu bản thống kê các trận chiến trước kia của Tống Nhiên với kẻ thù.

Oz đã đủ nghiêm nghị rồi, nhưng Tịch Thù còn hơn thế.

Ngày nào cậu cũng thấy mình như sắp chết đến nơi.

Đương nhiên không chỉ có Tống Kiêu bị dằn vặt, cả Ryan cũng vậy. Bởi vì Tống Kiêu đã hoàn thành hệ thống hỗ trợ điều khiển tinh hạm cho người thường, cũng kết nối thành công nó với Băng Liệt, Lăng Tụng bắt đầu hung hăng huấn luyện Ryan.

Mỗi khi nhìn dáng dấp tiều tụy của Ryan, Tống Kiêu cảm thấy mình vẫn còn tốt chán.

Khi Băng Liệt bay qua biên giới góc vuông thứ năm thì, nghe được một tin tức. Cevil thoát khỏi Warm Wind, về bên người ông ngoại Fernandy Simon. Fernandy chính thức thừa nhận thân phận của Cevil, đồng thời để thiếu niên bên cạnh mình.

_ Hóa ra Cevil là người của góc vuông thứ năm! Ông ngoại Cevil rất xem trọng cậu ta đây. – Ryan cảm thán.

Tống Kiêu nhìn Cevil trên màn ảnh, thiếu niên mặc lễ phục quý tộc góc vuông thứ năm, ánh mắt lạnh lùng, nhìn như vô tình, nhưng cậu có thể thấy được vô vàn cảm xúc trong đôi mắt kia.

Đoạt lại tất cả những thứ bị cướp đi, kẻ tổn thương người của cậu ta đều phải trả giá thật lớn.

_ Tống Kiêu, cậu nghĩ Cevil có thể kế thừa gia tộc Simon không?

_ Ai biết được? Fernandy Simon càng coi trọng Cevil, tình cảnh của cậu ấy càng nguy hiểm.

Cậu thà rằng Cevil vẫn là tiểu quý tộc ở thủ đô, lúc thì kiêu ngạo, lúc thì ưu nhã, sống cuộc sống của quý tộc.

Chỉ là thế giới đang thay đổi, không chỉ có Cevil, bản thân Tống Kiêu cũng vậy.

Bác sĩ Hoffman chế tạo thành công thuốc hấp phụ, mà phần huyết thanh Tống Kiêu nuôi dưỡng cũng tách được một lượng nhỏ phù hợp với Tống Nhiên.

Bọn họ trải qua vô số lần mô phỏng phân tích, tỉ lệ thành công lên đến tám mươi hai phần trăm, nhưng hầu hết hạm viên đều không muốn để cơ thể Tống Nhiên thử phương pháp nguy hiểm này.

_ Tống Kiêu, cậu nghĩ thế nào? – Tịch Thù hỏi.

_ Tất cả mọi người đều muốn nắm chắc trăm phần trăm mới áp dụng. Nhưng làm gì dễ tồn tại xác suất tuyệt đối như thế. Hơn nữa vận khí Tống Nhiên tốt mà, Tyler giấu đi tới tám năm tôi vẫn tìm được đó thôi? – Tay Tống Kiêu đặt lên khoang vô khuẩn, “Kỹ thuật của bác sĩ Hoffman là số một số hai trong tinh tế rồi. Nếu ông ấy có thể làm đến tỷ lệ tám mươi hai phần trăm, còn ai có thể làm được tám mươi ba phần trăm đây?

Tịch Thù gật đầu: “Vậy thử đi.”

Đối với Băng Liệt, hôm nay là một ngày rất quan trọng.

Căn cứ vào kế hoạch của bác sĩ Hoffman, Tống Kiêu sẽ truyền đồng thời hạt hấp phụ và huyết thanh vào cơ thể Tống Nhiên. Tống Kiêu vận dụng năng lực của mình, thúc đẩy các hạt hấp phụ di chuyển trong cơ thể Tống Nhiên. Đây là một quá trình vừa dài vừa phức tạp, cần phải điều khiển thật tinh tế.

Lăng Tụng ôm tay nhìn chằm chằm bảng số liệu, Tịch Thù tuy rằng nhìn qua khá trấn định, nhưng bàn tay cũng đã nắm chặt.

Màn hình thông báo hàm lượng Yellow pandora trong cơ thể Tống Nhiên đang dần giảm xuống.

Đầu óc Tống Kiêu căng thẳng, đối với cậu, quá trình này giống như thực hiện các bước nhảy tinh tế. Hạt hấp phụ là đoàn tàu con thoi yếu ớt, thân thể Tống Nhiên là wormhole biến đổi khó lường.

Một lúc lâu sau, lưng Tống Kiêu bắt đầu đổ mồ hôi, hàm lượng Yellow pandora dừng lại ở mức sáu phần trăm, không có dấu hiệu giảm xuống.

_ Có chuyện gì vậy? – Lăng Tụng không nhẫn nại được, nhỏ giọng hỏi bác sĩ Hoffman.

_ Hàm lượng Yellow pandora càng ít, càng khó bắt. Giống như cốc nước có vài viên đá thì rất dễ tìm thấy và vớt ra. Nhưng bây giờ giống như bắt cá nhỏ ở một vùng hồ lớn, độ khó đương nhiên sẽ tăng.

Ở đâu đây? Rốt cuộc là cậu bỏ sót chỗ nào?

Tâm tạng của Tống Nhiên, phổi rồi hệ tuần hoàn cậu đã kiểm tra qua, cậu xác định mình đã thanh lý sạch sẽ, còn ở chỗ nào chứ?

_ Ở đại não. – Bác sĩ Hoffman nhắc nhở.

Lời nhắc nhở này khiến tất cả mọi người cảm thấy khẩn trương. Đại não là bộ phận phức tạp nhất.

Tống Kiêu hít một hơi, tiến vào đại não. Nó giống như lạc vào một mê cung vậy, cậu phải cẩn thận không va phải thần kinh Tống Nhiên.

Một ngày sắp qua, hàm lượng Yellow pandora chỉ giảm xuống một phần trăm, nó giày vò tất cả những người ở đây.

Nội tâm Tống Kiêu cũng bắt đầu nôn nóng.

_ Bình tĩnh, Tống Kiêu. – Bác sĩ Hoffman trấn an – Oz từng nói, trên đời này những chuyện càng quan trọng, càng khó mà làm được.

Nghe tên Oz, bên tai cậu giống như phả qua hô hấp của anh, Tống Kiêu hoài niệm vô cùng giọng nói lãnh tĩnh và ung dung ấy.

Coi như khám phá bí mật đại não của Tống Nhiên đi!

Tống Kiêu buông lỏng áp lực giải cứu Tống Nhiên, tâm tình trở nên thanh thản hơn, ngay cả đầu óc đang mù mờ cũng trở nên rõ ràng.

Hết bảy ngày bảy đêm, Yellow pandora trong cơ thể Tống Nhiên bị cách ly hoàn toàn.

Khi Tống Kiêu rời khỏi hệ thống, Lăng Tụng xoa mạnh lên đầu cậu: “Không ngờ cậu có thể kiên trì bảy ngày không nhúc nhích! Tôi nhớ lúc còn bé cậu còn không nhịn nổi một phút!”

Tống Kiêu đẩy tay Lăng Tụng ra, gương mặt cũng không thả lỏng: “Bây giờ chúng ta phải tách được hạt hấp phụ ra ngoài. Đây mới là phần quan trọng nhất. Chúng ta phải tắt từ trường khoang vô khuẩn, làm cơ thể Tống Nhiên thoát khỏi trạng thái tĩnh”.

Nếu Tống Nhiên bài xích một phần nhỏ huyết thanh thôi, năng lực tự lành trong cơ thể Arthur không thể phục chế huyết tạo huyết thanh mới, tất cả nỗ lực trước đó sẽ hóa công cốc, Tống Nhiên cũng sẽ thật sự chết đi.

Bác sĩ Hoffman khẩn trương vô cùng, chậm chạp không dám ra quyết định, bởi vì nó có thể trở thành lần trị liệu khiến ông hối hận cả đời.

_ Đó là Tống Nhiên… – Bác sĩ Hoffman nuốt nước bọt – Nếu như tôi không đề xuất phương án trị liệu này, ngài ấy vẫn có thể sống trong trạng thái tĩnh… Nhưng nếu tôi…

_ Bác sĩ, cháu hiểu anh ấy, trạng thái tĩnh cũng không thể tính là “sống”. Hơn nữa, chúng ta không có khả năng thất bại.

Nói xong, Tống Kiêu thay bác sĩ Hoffman tắt khoang vô khuẩn.

Tất cả mọi người thót tim, khẩn trương đến nghẹt thở, giống như dòng huyết dịch đang lưu động cũng ngừng lại ở giây phút này.

Huyết thanh trong cơ thể Tống Nhiên điên cuồng phân chia rồi phục chế, không ngừng trào khắp các hướng trong thân thể anh, cơ thể vốn trống rỗng trong nháy mắt được đổ đầy.

_ Ngài ấy cần năng lượng và chất dinh dưỡng! – Hoffman tiêm dịch dinh dưỡng cho Tống Nhiên.

Quá trình sao chép huyết thanh càng ngày nhanh hơn, giống như một hồi bạo tạc trong thân thể, các chỉ số của Tống Nhiên bắt đầu tăng lên với tốc độ khó tin.

Từ sức sống của huyết quản đến chức năng của các hệ cơ quan rồi chỉ số hoạt động của đại não, tăng nhanh như gió, bác sĩ Hoffman thậm chí không theo kịp được tốc độ phục hồi của anh.

_ Để cháu! – Tống Kiêu thay thế Hoffman, bắt đầu kiểm tra và điều hòa các phản ứng trong cơ thể Tống Nhiên.

Cơ thể Tống Nhiên rung động, trôi lơ lửng trong khoang vô khuẩn, Lăng Tụng và Tịch Thù không hẹn mà cùng phóng xuất năng lực của mình, ổn định khoang vô khuẩn gần như hỏng mất.

Không gian vốn ầm ĩ sôi trào đột nhiên tĩnh lặng.

Cơ thể Tống Nhiên lơ lửng trên không trung chợt hạ xuống.

_ Tống Kiêu! Tình huống thế nào rồi!

_ Sóng não của anh ấy đạt đến đỉnh rồi! Nhất định sẽ tỉnh. – Tống Kiêu hô lên.

_ Cái gì?

Ngay lúc này, thân thể Tống Nhiên run lên bần bật, hai đầu gối anh co lại, cằm hướng về phía trước, giống như vừa trải
qua một hồi giãy dụa khốn khổ, đôi mắt hổ phách kia rốt cục mở.

_ Tống Nhiên!

Tịch Thù và Lăng Tụng mở cửa khoang vô khuẩn, họ muốn đụng vào anh nhưng không biết nên đặt tay ở đâu.

_ Tôi… đang ở đâu…

Giọng nói quen thuộc làm nước mắt Tống Kiêu rơi xuống.

Lưng cậu cứng ngắc, bước đến trước mặt anh, duỗi tay ra, giống như khi còn bé những lúc Tống Nhiên ở bên giường vỗ về cậu, đầu ngón tay Tống Kiêu chạm vào mái tóc mềm mại của anh, nhẹ nhàng xoa xoa.

_ Đây là Băng Liệt.

Tống Nhiên nhìn thiếu niên ở trước mắt một lúc lâu, mi tâm của anh không kìm chế được rung động.

_ Cậu nhìn qua rất giống em trai tôi… Nhưng cũng không hoàn toàn…

_ Em chính là Tống Kiêu.

Tống Nhiên cười, nghiêng đầu, nước mắt của anh thấm đẫm khóe mi, “Không thể nào… Thằng nhóc kia không cao như cậu, lời nói cũng không chững chạc thế… Quan trọng là, cậu đẹp trai hơn nó nhiều.”

Tống Nhiên không hổ là Tống Nhiên, vẫn là phong cách nói chuyện này.

_ Bởi vì em trưởng thành. Đã chín năm rồi, anh trai.

Tống Nhiên nhắm hai mắt lại, siết chặt ngón tay Tống Kiêu, lúc này, cậu như cảm nhận được những đau đớn mà anh phải trải qua.

_ Cho nên đây không phải là mơ. Katerina chết thật rồi… Đúng không?

_ Vạn vật trong vũ trụ, không có gì là mãi mãi. Anh đã nói với em như thế.

Có lẽ đối với những người khác, chuyện Katerina đã mất đã qua chín năm rồi, dù là Tịch Thù hay Lăng Tụng, họ đã tiếp nhận sự thật ấy.

Nhưng thời gian của Tống Nhiên thì ngừng lại.

Katerina chết, với anh nó như chuyện xảy ra một khắc trước thôi.

_ Vậy mà đã chín năm rồi… Ha ha… – Tống Nhiên chán nản lấy tay che khuất hai mắt của mình.

_ Đúng vậy, tinh tế đang thay đổi. Trong lúc anh ngủ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng dù sao đi nữa, em đã tìm được Băng Liệt, Lăng Tụng và Tịch Thù cũng đã trở về.

_ Phái Lưu đâu? Nó vẫn bình an vô sự chứ?

_ Chín năm nay, anh hai vẫn luôn chăm sóc em, anh ấy trách nhiệm hơn anh nhiều.

Tống Nhiên nhìn Tống Kiêu, lộ ra nụ cười bất đắt dĩ, anh đưa tay chạm vào má Tống Kiêu, “Em chưa bao giờ gọi Phái Lưu là “anh hai” cả, toàn gọi thẳng tên người ta, không có tí lễ phép nào.

_ Nhưng bây giờ, trừ anh ra, anh ấy là người em tôn trọng nhất.

_ Sao mọi người lại để tôi tỉnh lại? Em nhìn qua sống thật tốt, em đã trưởng thành, bên cạnh đã có những người đáng tin cậy, vũ trụ này là của em, không phải của anh, em nên để anh đi cùng Katerina…

Vẻ mặt vui sướng của Tống Kiêu phút chốc lắng xuống, cậu chống tay bên tai Tống Nhiên, dùng sức nhìn vào đôi mắt của đối phương.

_ Tống Nhiên, em hỏi anh, anh hai có quan trọng với anh không?

Tống Nhiên cũng không tránh ánh mắt của Tống Kiêu, anh thản nhiên nhìn lại.

_ Đương nhiên rất quan trọng.

_ Anh nghĩ đẩy anh ấy ra khỏi wormhole là tận tình tận nghĩa? Anh có bao giờ nghĩ đến những gì anh hai phải chịu đựng bấy năm nay? Anh có thấy lạ không khi thời điểm quan trọng như lúc này, anh ấy lại không có ở đây?

Tống Nhiên như bị kim đâm, đôi mắt mất sức sống kia chấn động: “Phái Lưu làm sao?”

_ Anh ấy ở trong tay Nhật Ảnh.

_ Chuyện này xảy ra khi nào! – Tống Nhiên mạnh mẽ chống người lên, một tay kéo lấy cổ áo Tống Kiêu.

_ Là sáu tháng trước. Anh, anh rất hiểu Nhật Ảnh đúng không? Không bằng đoán một chút, hiện tại anh hai còn sống hay đã chết? Hay là Nhật Ảnh đã nghĩ ra phương pháp mới lạ nào dằn vặt anh ấy?

Khóe môi Tống Nhiên chậm rãi nhếch lên, bỏ cổ áo Tống Kiêu ra, cậu ngã ngồi trên mặt đất. Không ngờ Tống Nhiên vừa mới thức tỉnh đã có sức lực lớn như vậy. Tống Nhiên chống tay lên thành khoang vô khuẩn, ngồi dậy, khóe môi vẽ một nụ cười khó đoán: “Em đang khích anh à?”

Tống Kiêu đứng dậy, nhàn nhạt trả lời: “Sau khi Katerina mất đi, anh cần một lý do để sống tiếp.”

_ Nhật Ảnh sẽ không ra tay với Phái Lưu.

Tống Nhiên chậm rãi bước ra khoang vô khuẩn, từng bước tiến đến.

Tầm mắt của anh đảo qua Lăng Tụng và Tịch Thù, dường như muốn nói lâu như vậy không gặp, các chú già rồi, nhưng nhìn qua vẫn còn trẻ lắm.

_ Nhưng không có nghĩa anh sẽ khoan nhượng chuyện y bắt Phái Lưu đâu.

Tống Nhiên điều động hệ thống Băng Liệt, thuần thục xem xét một loạt thông tin, dáng vẻ bất cần biến mất, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

_ Ừm, tất cả các khâu đều đã được vận hành.

_ Anh cũng nên “vận hành” đi, nhỉ? Rồi nghĩ cách đưa anh hai về. – Tống Kiêu ngoẹo đầu.

Tống Nhiên tiện tay cầm một cốc nước ném về phía Tống Kiêu: “Mới lớn hơn một tí đã nói với anh bằng thái độ này rồi! Em của ngày xưa đáng yêu hơn nhiều!”

Cốc nước vẽ một đường cung trong không khí, Tống Kiêu thoải mái mà thu dòng nước về trong cốc, đặt nó trở lại vị trí cũ.

Đường nhìn của Tống Nhiên dừng lại ở chiếc cốc hai giây, cười cười: “Tước Điểu trong cơ thể em đâu rồi?”

_ Bị bài xuất hết rồi nha.

_ Ồ, ai dạy em cách điều khiển lực lượng Arthur thế?

_ Dù sao cũng không phải là anh.

_ Bây giờ anh vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được cơ thể của mình thôi, mày có tin anh sẽ đánh mày không?

_ Thì tin.

Tống Kiêu lạnh nhạt xoay người đi về phía cửa phòng y tế, dừng bước một chút: –­_Dạy em sử dụng năng lực Arthur là Oz. Giúp em cướp anh từ tay Tyler về cũng là Oz. Bây giờ cả gia tộc Fawn đã trở thành con tin của Tyler, gã dùng họ ép em đưa anh về. Tống Nhiên, chúng ta có thể đứng trên Băng Liệt như bây giờ, cần sự hy sinh của rất nhiều người. Có lẽ với anh chỉ có Katerina là độc nhất vô nhị, nhưng với em, dù là anh hay anh hai, còn có Oz, đều vô cùng quan trọng. Em sẽ không vì mất đi một trong số ba người mà đi tìm cái chết, vì em phải giữ thật chặt những người còn lại.

Nói xong, Tống Kiêu bước ra ngoài.

Khi cậu thông báo tin Tống Nhiên tỉnh lại cho các hạm viên, tiếng hoan hô vang lên không dứt.

_ Hình như tôi bị thằng nhóc ấy khinh bỉ thì phải? – Tống Nhiên mở miệng hỏi.

_ Đúng rồi. – Lăng Tụng ngồi xuống trước mặt Tống Nhiên.

_ Nó trưởng thành thật rồi. Biết được mục tiêu của mình, cũng biết cách hoàn thành nó. Tôi cảm thấy, việc các cậu đánh thức tôi thật dư thừa.

_ Cậu là niềm tin của cậu ấy. Tôi còn chưa nói cho cậu, thằng nhóc này quá thông minh. Chỉ mới mấy tháng thôi, tôi và Tịch Thù đã không còn gì để dạy cậu ta cả. Nhưng chúng ta đều biết, tiềm thức cậu ta vẫn còn những phần rất rộng chưa được khai phá. Có lẽ chỉ có cậu, mới có thể giúp cậu ấy thật sự nắm vững năng lực của mình.

Nội bộ Băng Liệt đang tổ chức tiệc chúc mừng, Tống Kiêu lại một thân một mình đi đến một căn phòng, trong phòng chính là di thể của Katerina.

Cậu ngồi xuống một bên, đạm nhiên ngắm cô một lúc lâu, thẳng đến khi có người ngồi xuống cạnh cậu.

_ Anh nghĩ rằng người nên ngắm Katerina là anh chứ không phải em. – Thanh âm của Tống Nhiên vang lên.

_ Anh à, trước kia em vẫn không hiểu tấm lòng của anh hai, đã từng rất hận anh ấy, tại sao lại là anh ấy rời khỏi wormhole mà không phải anh?

Tống Nhiên cười cười: “Đó là vì em không hiểu rõ Phái Lưu.”

Tống Kiêu lắc đầu: “Em quả thật không hiểu anh hai, thế nhưng anh đã thấu hiểu tường tận mình sao? Oz vì bảo vệ em rời khỏi Warm Wind an toàn, đã nói dù xảy ra chuyện gì em cũng không được quay đầu lại. Em biết Tinh Vân của Oz bị nổ tung ngay sau lưng em, em rất đau lòng. Khoảnh khắc ấy, chuyện em muốn làm kỳ thực cũng không phải mang anh chạy trốn. Tìm được anh là chín năm mộng tưởng kéo dài. Nhưng nếu có thể ở cùng với Oz, giấc mộng này có bị hủy diệt, với em không có vấn đề gì hết. Nếu em thích một người, nhất định sẽ dứt khoát hơn đại ca”.

Tống Nhiên nhìn gò má của cậu, hắc ám đến từ vực sâu cũng đập vào mắt anh. Rõ ràng nhỏ bé, lại có thể hút lấy tất cả.

_ Anh à, dù Katerina đã chết, anh vẫn liều lĩnh đẩy anh hai ra khỏi wormhole, không phải vì anh cần anh hai chăm sóc em, mà bởi vì ngoài Katerina, anh ấy là người quan trọng nhất. Nếu không phải vì thế, thì sao anh không đẩy cả Tịch Thù hay Lăng Tụng đi? Vì một phút kia, anh chỉ nghĩ đến mỗi anh hai. Gì mà cần anh ấy chăm sóc em, tất cả đều là cái cớ để anh ấy có thể sống thật tốt thôi.

_ Em thật khiến người ta chán ghét mà. Nếu biết em bây giờ sẽ lớn thành dạng này, anh đã bóp chết em từ lúc bé rồi.

_ Trước khi anh bóp chết em, em sẽ mạnh mẽ hơn. Không phải của em, em không cần. Nhưng là của em, thì dù Warm Wind có bị hủy diệt, em cũng phải đoạt về!

Tống Kiêu nghiêng mặt, cắn răng nghiến lợi nhìn Tống Nhiên.

= Hết chương 82 =

Thêm một couple tiềm năng:v

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện