Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Phiên ngoại (4)


trước sau

"Bọn nhỏ đâu?" Sau khi Trương Vũ tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là tìm hai đứa con trai.

Khoa Nhĩ ấn vợ trở lại trên giường, ôn thanh nói: "Bọn nhỏ đều rất tốt, nhưng em mới lại khiến người khác lo đấy!" Lời vừa dứt, Khoa Nhĩ lại bưng ly nước đưa cho cậu, nhìn cậu uống, rồi mới lộ ra nụ cười vui sướng, mặc dù không quá đẹp, chỉ là cười nhạt, nhưng với cái mặt than dung mạo xuất sắc mà nói quả nhiên là như mộc xuân phong, anh đưa tay sờ bụng Trương Vũ, nói: "Mấy tháng này em phải chăm sóc tốt cho mình, chúng ta lại có cục cưng nữa rồi!"

"Hả, hở?!" Trương Vũ nghe thấy con trai không sao. thả lỏng nửa tâm, nhưng mà, là cậu nghe lầm đúng không? Hình như cậu nghe được tin gì bạo lắm nè? Mang thai?!

"Anh đoán có sai không đó?" Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ đang vui vô cùng, cảm thấy hơi không chân thật, sờ sờ bụng nhỏ bằng phẳng của mình, sao lại thấy giống mơ quá, không phải nói là bình thường đàn ông chỉ sinh một lần thôi à? Còn cậu lại lòi ra thêm một đứa nữa là sao? Có phải là kiểm tra sai rồi không?

"Không có đâu." Tất nhiên là Khoa Nhĩ biết Trương Vũ không tin, còn anh sao lại tin hả? Không chỉ là anh mà bác sĩ Ngõa Lạp cũng không tin, tưởng ổng kiểm tra sai rồi, kiểm tra lăn qua lộn lại nhiều lần mới chẩn đoán chính xác. Kiểm tra xong, Ngõa Lạp lại choáng váng đá Khoa Nhĩ đang lo lắng chờ đợi qua một bên, còn ông lại nằm úp sấp bên người Trương Vũ hạnh phúc trợn tròn mắt, nhưng nhìn Trương Vũ ngủ mê không tỉnh lại lo lắng, rồi kéo Ngõa Lạp Nhĩ xác nhận vợ bình thường, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà trông giữ Trương Vũ.

"Bác sĩ Ngõa Lạp Nhĩ kinh nghiệm phong phú, sẽ không kiểm tra sai." Khoa Nhĩ sờ sờ hai má Trương Vũ, nghĩ đến hôm nay thiếu chút nữa cậu gặp chuyện không may, lại tự trách nói: "Xin lỗi, anh không tới kịp lúc, thiếu chút nữa để em gặp nguy hiểm."

"Không phải lỗi của anh." Trương Vũ biết người đàn ông này có ý thức trách nhiệm, cậu đưa tay phủ lên tay Khoa Nhĩ: "Ai cũng không có cách đoán trước việc sắp xảy ra, Khoa Nhĩ, anh không phải thần, cho nên anh đừng có tự trách, hơn nữa bây giờ em tốt lắm không phải sao?" Trương Vũ cười cười an ủi.

"Anh hy vọng có thể để em tốt hơn." Khoa Nhĩ chuyển tay mà nắm chặt tay Trương Vũ, hôn lên mu bàn tay cậu, giọng nói mang theo mất mác, mắt xanh lộ ra ủy khuất và tự trách: "Nhưng mỗi một lần đều để em, giống như đều là chuyện xấu cả, còn hơn cả cha nữa, có phải anh là một người chồng không hợp cách không?"

"Hửm? Sao lại nghĩ thế?" Trương Vũ buồn cười nhìn Khoa Nhĩ, xoa xoa đầu anh, ánh mắt dịu dàng, "Khoa Nhĩ, em không phải phụ nữ, so với anh còn có mẹ cha, còn em rất yếu, thậm chí so với con trai, em cũng là là người đầu tiên cần phải bảo vệ, em là đàn ông, tuy rằng sức chiến đấu của em so với bọn anh chỉ coi như là con số không, nhưng em không giống như phụ nữ mà già mồm cãi láo, cần anh coi em như hoa mà nuông chiều."

"Ưm, hãy nghe em nói hết." Trương Vũ che miệng Khoa Nhĩ, nhẹ nhàng nói: "Chuyện may mắn nhất đời em anh biết là gì không?" Cậu nhìn chằm chằm Khoa Nhĩ, mỉm cười: "Gặp anh, gặp anh là chuyện may mắn nhất đời em."

Lần đầu tiên gặp anh là bất đắc dĩ, lần thứ hai gặp nhau là cậu bị Lý Nhĩ Lai Đức bắt cóc, sau khi bọn họ bắt đầu ở chung với nhau, không phải là không có rối rắm đa cảm gì, bởi vì liên hệ giữa họ chính là đứa con trong bụng. Cũng có lẽ là vì cậu rất thực tế, cậu biết cậu bên thế yếu, vì con mà cậu cũng chỉ có thể tiếp tục ở chung với Khoa Nhĩ, nhưng ai có thể ngờ tình cảm là một thứ kì lạ đâu chứ? Tưởng khó có thể đè nén ở chung, ngờ đâu giờ lại ngọt ngào và hạnh phúc.

Mỗi một ngày đều sẽ rời giường ăn cơm chung với người mình thích, cùng nhau đọc sách, hoặc là mình bận việc mình, nhưng vô luận là ai về nhà chậm đều sẽ thấy có một ngọn đèn vẫn sáng vì mình, cái loại cảm giác này thật sự là rất hạnh phúc.

Tình yêu chân chính không phải là sống chết gắn bó, cũng không phải thề non hẹn biển, mà là tương cứu trong lúc hoạn nạn. Cuộc sống càng bình thường thì ngược lại tình yêu càng sẽ được khảo nghiệm, đến già đầu bạc tóc có thể có mấy ai? Trương Vũ nhìn người đàn ông trước mắt, cậu tin người đàn ông này sẽ cùng cậu tới tóc trắng xoá, cũng sẽ im lặng nhìn cậu với ánh mắt chan chứa tình yêu, cho dù không nhiều lời, chỉ cần vẫn ở cạnh cậu là tốt rồi.

"Khoa Nhĩ, thật ra hẳn phải là em xin lỗi anh." Trương Vũ thành khẩn nhìn Khoa Nhĩ: "Là em không bảo vệ tốt chính mình, cũng không bảo vệ tốt hai con trai, là em vô dụng mới phải."

"Sao lại vậy!" Khoa Nhĩ nắm lấy tay Trương Vũ, phản bác: "Đại Bảo Tiểu Bảo bảo vệ em mới đúng, em không có có dị năng đương nhiên không có năng lực tự vệ!"

"Hì~" Thật lâu sau, Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ, bật cười, sờ sờ đầu Khoa Nhĩ: "Được rồi được rồi, mặc kệ nói thế nào bây giờ chúng ta đều tốt, đúng không? Vậy nên chúng ta đều không nên tự trách!"

"Ừ." Khoa Nhĩ biết là Trương Vũ không muốn anh nghĩ nhiều rồi tự trách mới nói như thế, tuy rằng bên ngoài không nói gì nữa, nhưng Khoa Nhĩ yên lặng hạ quyết tâm, anh nhất định phải bắt hung thủ, nhất định không thể buông tha cho hắn đơn giản như vậy!

"Ây da, Khoa Nhĩ." Trương Vũ sờ bụng một cái, nháy mắt ra hiệu: "Con trai anh bảo nó đói bụng, muốn ăn cơm!"

"Được, vậy anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em!" Khoa Nhĩ vừa nghĩ đến Trương Vũ tỉnh lại vẫn chưa ăn gì, lập tức đứng lên, hôn trán Trương Vũ một cái: "Có muốn đặc biệt ăn món nào không? Anh bảo nhà ăn chuẩn bị."

"Không có món gì muốn ăn cả." Trương Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu, nhưng lập tức có chút ngượng ngùng: "Có thể lấy quả sữa cho em không? Em muốn uống."

"Được." Khoa Nhĩ mỉm cười, lại đắp chăn kín cho Trương Vũ, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Hai anh em sinh đôi nhìn thấy cha rời đi khỏi đó, mau chóng lén mở cửa phòng ngủ của cha, chui vào. Nhớ tới ba ba ngủ, không ngờ lại đối diện với ánh mắt trợn trắng nhàm chán của Trương Vũ, Trương Vũ nhìn thấy là hai đứa con của cậu, tinh thần tỉnh táo lập tức, cậu ngồi dậy, ngoắc tay với hai đứa con trai: "Đại Bảo Tiểu Bảo lại đây, để ba ba coi các con có bị thương không."

Vốn Đại Bảo Tiểu Bảo có chút thấp thỏm, dù sao đã dọa ba ba sợ, hai nhóc rất là tự trách, nhìn ba ba lại bình thường
trở lại, lòng bọn nó thả lỏng được một ít.

"Ba ba, nghe nói ba lại có mang em bé nhỏ nữa à?" Đại Bảo nhanh mồm, liền trực tiếp hỏi, Đại Bảo không ngừng tò mò thì Tiểu Bảo cũng thay đổi mặt than nhỏ như thường ngày mà cũng tò mò nhìn ba ba...bụng.

Phẳng ghê, thực sự là em trai hay em gái ở trong bụng ba ba sao? Hai nhóc hoang mang.

Trương Vũ lúng túng, dù sao con cũng đã mười tuổi rồi, cậu lại có thai, đến lúc đó cậu ôm bụng, khụ, thật sự là xấu hổ cực luôn!

"Ba ba, trong bụng ba là em trai hay là em gái ạ?" Đại Bảo tò mò nằm úp sấp bên người ba ba, hỏi.

"Ưm,"Trương Vũ sửng sốt một chút, cười cười, ngược lại nhìn về phía hai đứa con trai, "Vậy tụi con muốn là em trai hay là em gái?"

"Muốn em gái!" Đại Bảo dẫn đầu nói: "Con đã có em trai rồi, không cần em trai nữa, cần em gái cơ!"

Tiểu Bảo nhìn anh trai, cũng gật gật đầu, mình đã có ông anh trai thoát tuyến như thế rồi, thêm một đứa nữa nhóc sẽ chịu không nổi đâu, cho nên vẫn là em gái tốt, em gái rất ngoan ngoãn.

"Ha ha ha." Trương Vũ nở nụ cười, cậu sờ hai đứa con trai, trêu nói: "Điều này không do ba ba quyết định, cho nên, nếu quả thật là sinh em trai, các con cũng phải chăm sóc tốt em trai đó, biết không?"

"À!" Đại Bảo hơi thất vọng, nhưng rồi hỏi tiếp: "Vậy là do ai quyết định ạ? Là cha sao, con có thể nói với cha là con chỉ cần em gái không cần em trai không?"

"Hả?" Trương Vũ vừa nghe "Phụt" một cái rồi bật cười, con lớn của cậu thú vị ghê, sức tưởng tượng thật sự là phong phú, cậu cố ý nói: "Vậy con đi hỏi cha con đi, chịu con trai hay con gái!"

Tiểu Bảo đen mặt, anh trai chỉ trừ sách quân sự không đọc, cho nên "thường thức" không quá hiểu, nhưng lại nói chuyện này cũng phải là cha có thể làm chủ?! Ba ba cũng quan trọng luôn đấy?! Nhiễm sắc thể cũng không phải là do hai người làm chủ đâu! Hơn nữa, bây giờ đã mang thai cục cưng, có thể thay đổi giới tính à? Anh trai của em ới!

Đại Bảo không biết mình bị em trai khinh bỉ, bây giờ nhóc một lòng nhào tới trên người em gái sắp chào đời, cứ thế mà Khoa Nhĩ mới vừa bưng đồ ăn, đã bị mắt lấp lánh của Đại Bảo làm hoảng hốt, cái thằng này bị gì đây? Khoa Nhĩ nhíu mày một cái, lại nhìn vẻ mặt nghiền ngẫm của vợ, Khoa Nhĩ thả đồ ăn xuống, cũng đưa quả sữa cho Trương Vũ: "Nhân lúc nóng uống đi, cẩn thận lạnh sẽ không tốt."

"Được rồi được rồi!" Trương Vũ bưng ly lên liền "ừng ực" uống vào, Khoa Nhĩ tuyệt đối là cố ý! Trương Vũ tức giận bất bình, trước mặt con còn đưa quả sữa cho cậu đây không phải là để cậu mất mặt trước mặt con trai mình sao! Hừ hừ! Khoa Nhĩ, món nợ này tôi ghim!

Tất nhiên là Khoa Nhĩ nhận được ánh mắt dao bay của vợ, nhưng lại vô cùng ân cần dọn đồ ăn cho Trương Vũ, đũa và chén dĩa đã mang ra, đồ ăn Trung Quốc và cơm Tây lẫn lộn, tiện cho Trương Vũ ăn.

"Cha ơi, trong bụng ba ba là em gái hay em trai ạ?" Vì em gái, Đại Bảo cố lấy dũng khí, nghiêm túc hỏi cha.

"Hửm?" Khoa Nhĩ quay đầu nhìn Đại Bảo, lại suy nghĩ một chút: "Con thấy sao?"

Là con trai hay con gái, Khoa Nhĩ vẫn chưa hề nghĩ tới, đối với anh mà nói, bất kể là con trai hay con gái đều là bảo vật trong lòng anh, bất quá, có cô con gái cũng không tệ, gia tộc Bái Đức Lỗ họ vẫn chưa từng sinh con gái bao giờ! Không biết có phải là gen gia tộc Bái Đức Lỗ chỉ thích hợp sinh con trai không, dù sao mấy vạn năm nay, chỉ sinh nam, không sinh nữ.

"Con thấy là em gái!" Đại Bảo nói như đinh đóng cột, đồng thời thật cẩn thận quan sát sắc mặt của cha, phát hiện cha không hề bất mãn, lập tức mi phi sắc vũ, vỗ ngực cam đoan: "Em gái rất tốt ạ, mềm mại, sẽ gọi con là anh trai, con sẽ mua búp bê tốt cho em, bảo vệ em!"

"Tiểu Bảo cũng muốn em gái à?" Khoa Nhĩ lại nhìn con thứ mặt than.

"Đúng ạ cha!" Tiểu Bảo có nề nếp hồi đáp.

Trương Vũ một bên vừa ăn cơm, một bên nhìn cha con ba người hỏi đáp, thấy thú vị vô cùng, một bên cười, một bên ăn cơm.

Khoa Nhĩ quay đầu lại nhìn Trương Vũ, vừa cười vừa ăn không tốt cho cơ thể, Trương Vũ lập tức nhận được trách cứ từ anh, lập tức nhấc tay ý bảo nhất định sẽ ăn cơm thật ngon.

Nhìn Trương Vũ thành thành thật thật ăn cơm, Khoa Nhĩ lại nghiêm túc nói với hai đứa con trai: "Cho dù là em gái hay em trai, các con phải bảo vệ tốt, biết không?"

"Đã biết!" Hai anh em ủ rũ bị cha "đuổi" ra ngoài.

Lan Tư quản gia sớm đã vui tìm không thấy đông tây nam bắc, ai nha, Thiếu phu nhân nhà mình thật là không ai bằng, chậc chậc, nhìn một cái đi nhìn một cái, lúc các đại quý tộc còn tìm bầu bạn sinh con, Thiếu phu nhân nhà của ông cũng bắt đầu mang thai lần hai! Đây là khái niệm gì? Nghĩa là Phủ Bái Đức Lỗ sẽ nhiều thêm một nhóc tì trắng nõn nà mềm mại núc ních gọi mình là "Ông Lan Tư"! Ôi chao, nhất định là tổ tiên phù hộ, phải mau báo cáo tin tốt cho tổ tiên!

Tin Trương Vũ mang thai nhất định chính là một cơn gió xoáy cho cả giới quý tộc và tinh tế.

Các đại quý tộc cho dù có giáo dục tốt và tu dưỡng thì giờ phút này cũng không khỏi không hâm mộ và ghen ghét! Đều là người như nhau, sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như thế!

Các thường dân thì khá lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là không có thay đổi, ngành dục anh sư bùng nổ!

Bạn muổn hỏi tại sao ư? Chậc chậc, không thấy thượng tướng phu nhân sinh hai thai chính là dục anh sư à? Nói không chừng là vì người ta là dục anh sư nên t*ng trùng của các đại quý tộc mới chọn cái ngành có cảm giác an toàn này đó!

Ờ rồi kệ mẹ nó cái đáp án có bao nhiêu vô lý, nhưng ngành này đúng là bùng nổ, nhất là khu đại học Cáp Bổn, cũng chính là trường học mà Trương Vũ học, là hot không ngừng!

Lúc tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, thì Mạc Lí trưởng lão lại vui chết, còn lo lắng nữa.

Trên tay là một phần báo cáo, trước mắt đã có hơn ngàn người bị nhiễm vi rút, không thể cứu chữa, nhiễm bệnh với tốc độc cực nhanh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện