Sáng sớm hôm sau, khi Phó Tùy Vân chầm chậm tỉnh dậy thì đã thấy cạnh mình trống không, Tiêu Ca đã rời giường.
Anh ra khỏi phòng ngủ tìm một vòng thì thấy Tiêu Ca đang đứng cạnh tủ lạnh cầm hai quả trứng gà đắp lên mắt, khóe mắt hồng hồng, nhìn như đã khóc rất lâu hồi tối.
Phó Tùy Vân:?!
Phó Tùy Vân vội vàng bước nhanh đến từ xa, giữ chặt lấy Tiêu Ca hỏi đầy quan tâm: “Tiêu Tiêu em sao vậy? Chẳng lẽ Quý Châu Ngọc tìm người đến bắt nạt em? Xảy ra chuyện gì? Nói tôi nghe, tôi sẽ đòi công bằng cho em!”
Tiêu Ca không nói gì, chỉ giương khóe mắt hồng nhìn anh, đôi mắt nằm cạnh quả trứng nhìn có vẻ rất yếu ớt, khó chịu và bất lực.
Phó tổng cảm thấy lòng mình nát bấy.
“Tiêu Tiêu?” Anh lại dò hỏi lần nữa.
“Đêm hôm qua,” Tiêu Ca lúc này mới chậm rãi trả lời, giọng hơi khàn, “Tôi mới biết được anh đáng thương thế nào.”
—— sau khi bắn xong hộp pháo hoa với bà Phó, Tiêu Ca khiếp sợ phát hiện rằng không chỉ một cây có dòng “Tiêu Tiêu tôi yêu em”, mà cả một hộp cũng chỉ có mỗi mấy chữ này, đến màu cũng không thay đổi!
Giây phút đó nước mắt Tiêu Ca rơi như mưa, thật là quá buồn, đường đường là bá tổng tập đoàn họ Phó mà lại quê mùa thế này, trách không được không bắt được thụ chính đến tay.
Nghe cậu nói xong, Phó Tùy Vân vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Ca cũng không giải thích, chỉ “xoẹt” một cái móc từ sau thắt lưng ra một cuốn sổ nhỏ.
“Phó tổng, anh nhìn đi.” Giọng cậu trầm, nghe rất khí thế, “Đây là cuốn bí tịch chiến lược yêu đương mà tôi dành suốt đêm để viết, trong đây có hết những tinh hoa về cách tán tỉnh mà tôi đã nghe từ nhỏ đến lớn, giờ đây tôi quyết định truyền lại nó cho anh.”
Tiêu Ca hy vọng từ tận đáy lòng rằng sau khi học xong cuốn tinh hoa yêu đương này anh sẽ sớm ngày hiểu được lòng người, mau chóng theo đuổi được người mình yêu rồi rời khỏi cậu.
Phó Tùy Vân:???
Phó Tùy Vân không hiểu gì cả, nhìn chẳng hiểu Tiêu Ca đang muốn làm gì, nhưng mà chẳng lẽ Tiêu Ca đang suy nghĩ lại, ghét bỏ phương pháp theo đuổi của anh quá thiếu lãng mạn nên bắt thang đi đường vòng để ám chỉ cho anh hiểu?
Nghĩ như vậy Phó Tùy Vân chợt nhận ra...!đây chính là điềm báo thắng lợi!
Tự cho là hoàn toàn hiểu được ý của Tiêu Ca, Phó Tùy Vân đưa tay ra sau lưng rồi nắm lại thật chặt, quyết tâm nỗ lực học tập.
“Được.” Vì thế Phó tổng trả lời đầy bình tĩnh và nghiêm túc, “Cảm ơn em, Tiêu Tiêu.”
Tiêu Ca rất vừa lòng.
Phó Tùy Vân cũng rất vừa lòng.
Việc này không nên chậm trễ, nên bắt đầu học tập thôi.
Tiêu Ca đặt cuốn sổ nhỏ lên bàn rồi mở ra cái “bộp”, sau đó uống một hớp sữa bò nóng rồi chỉ vào điều đầu tiên của cuốn sổ: “Phát huy ưu thế của bản thân” và điều thứ hai: “Đàn ông bảnh nhất là lúc làm việc.”
“Phó tổng,” Cậu nói nghiêm túc, “Anh làm rất tốt công việc của mình, một giây kiếm được mấy ngàn vạn, khí chất cũng rất mạnh, một người đàn ông như thế khi làm việc thì ai có thể từ chối? Ai lại có thể từ chối sự mỏi mệt và chút ỷ lại mà trong phút giây lơ đễnh anh vô tình thể hiện ra sau một hồi làm việc hả? Anh phải biết tận dụng tất cả những điều này.”
Phó Tùy Vân như suy tư.
“Là một bá tổng, anh không thể chỉ bá đạo thôi,” Tiêu Ca nói năng đầy khí phách, “ngẫu nhiên phải thể hiện mặt yếu đuối của mình để khơi dậy sự quan tâm của đối phương.”
Phó Tùy Vân bừng tỉnh đại ngộ.
“Tôi học xong rồi.” Phó Tùy Vân đứng thẳng eo với vẻ chắc chắn, trông còn kiêu ngạo nữa chứ.
Tiêu Ca vừa lòng vô cùng, Phó tổng học cái gì cũng mau.
“Được, chút nữa anh còn phải đi làm, hôm nay chúng ta tới đây thôi.” Tiêu Ca am hiểu đạo lý không thể dục tốc bất đạt.
Đường đường là một tổng tài không nhất thiết thích cảm giác bị người ta dạy dỗ, mỗi ngày dạy một chút cho anh từ từ hiểu là đủ rồi.
Quả nhiên điều cậu chỉ như gãi đúng chỗ ngứa, Phó Tùy Vân phấn chấn: “Được!”
Sau đó hai người tập trung ăn bữa sáng.
Điều khó thấy chính là Phó Tùy Vân không còn lải nhải với ý nhắc đến lòng mình cho Tiêu Ca nữa, mà anh liên tục chìm sâu vào suy nghĩ, có lẽ đang nhẩm lại những tri thức mới hấp thụ được.
Sau khi ăn uống no nê, thời gian đi đã đếm, Phó Tùy Vân cũng không quấn lấy Tiêu Ca chẳng muốn đi nữa.
Phó Tùy Vân quyết định nghe Tiêu Ca, dựa theo phương pháp của Tiêu Ca để theo đuổi cậu.
Tiêu Tiêu đã vì anh viết giáo trình như vậy rồi, nhất định là do cách