Bởi vì ngoài ý muốn chọc đến Nhậm Phi Dương nên kế bắt Quý Châu Ngọc nhằm khiến Quý Châu Ngọc mất tích giả đã thất bại.
Thật ra Tiêu Ca vẫn luôn cho người giám sát Quý Châu Ngọc, tránh cho cậu ta tìm cơ hội gọi điện xin Nhậm Phi Dương giúp đỡ nhưng không ngờ Quý Châu Ngọc vẫn nắm được cơ hội, có thể là giấu tay trong túi thao tác nhanh.
Việc đã đến nước này thì chỉ có thể thi đấu thôi.
Tiêu Ca vừa nghĩ vậy vừa đi vào phòng bếp thì thấy có điều không ổn.
Mặt Nhậm Phi Dương xanh mét đưa tay bóp nát hết số dâu tây, đến nỗi trong nước một màu đỏ au.
Tiêu Ca kinh ngạc mở miệng hỏi: “Cậu Nhậm, cuộc thi này anh muốn thua à?”
Lòng Nhậm Phi Dương cũng sầu vô cùng, khi lấy lại tinh thần thì mớ dâu đã nát bấy cả rồi, rốt cuộc anh và dâu tây có thù oán, nhắm mắt làm luôn thì còn được, chứ gần ngay mặt thế này không tự chủ nỗi.
“Đúng.” Nhậm Phi Dương đành phải trả lời đúng lý hợp tình, “Cuộc thi còn lại tôi sẽ thắng, ván này không so thì sao?”
Được thôi, Tiêu Ca ước gì anh tìm đường chết nữa kìa, nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, thua rồi thì đừng chơi xấu dùng cách nào đó trả thù tôi và Phó tổng là được.”
Nhậm Phi Dương đảo mắt, “Tất nhiên không có chuyện đó, ông đây có hàm dưỡng lắm nha.”
Tiêu Ca lười phản bác,“Vậy mười phút sau bắt đầu thi.” Nói xong thì ra khỏi phòng bếp, móc điện thoại ra, mở video trò chuyện rồi tìm một góc thích hợp để đặt.
Đây là yêu cầu của Hạ Thời Côi, Hạ Thời Côi nói không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc xấu hổ nào của Nhậm Phi Dương.
Vừa đặt điện thoại xong thì Phó Tùy Vân cũng bước ra từ phòng ngủ, trông tinh thần phấn chấn hăng hái rõ, xem ra bị yêu cầu gỡ hết ảnh chụp và giấy khen cũng không khiến anh bị đả kích gì.
Tiêu Ca ngạc nhiên nhìn anh mà hỏi.
Phó Tùy Vân giải thích một cách vui vẻ: “Vốn tôi cũng không cảm thấy quà mình chọn sẽ khiến em thích, rốt cuộc tôi còn chưa hiểu rõ em, cứ từ từ rồi tính, em thích cờ thưởng là tốt rồi!”
Tiêu Ca: “…”
Trời xanh làm chứng, cậu để cái cờ thưởng kia lại là vì nếu từ chối hết thì Phó tổng sẽ bị tổn thương lòng tự trọng, mà cũng do trên cờ kia không có tên Tiêu Ca, cũng không có mặt cậu luôn được chưa?
Tiêu Ca chẳng còn hơi mà nói móc nữa nên đành nói sang chuyện khác, giải thích một chút về tình trạng dâu tây chết thảm sau đó nhắc nhở Phó Tùy Vân: “Đi đổi bộ nào tiện cho trò hai người ba chân, chuẩn bị chút đi.”
Phó Tùy Vân như chơi Ngôi Sao Thời Trang, anh gấp không chờ nổi mà đi luôn.
Gần như ngay lúc đó Hạ Thời Côi cũng nhấn nghe, một làn sóng âm thanh vọt vào thiếu chút nữa xốc lên não Tiêu Ca, âm thanh đó là: “Tôi đang ngẩng mặt! Nhìn lên ánh trăng! Bao nhiêu ước mơ được tự do bay lượn ——!!”
Ngay cả Phó Tùy Vân đang chuẩn bị cởi áo vest cũng bị sốc đến cạn lời.
Mà may thay Hạ Thời Côi lập tức vẫy tay, ý bảo người xung quanh tắt âm thanh.
“Hạ tổng, anh đang hát K phải không?” Tiêu Ca hỏi thăm.
Hạ Thời Côi gật đầu: “Tan làm rồi, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, tôi thích Karaoke.”
Hiển nhiên rồi.
Tiêu Ca bỏ qua việc tâm sự mà vào thẳng vấn đề: “Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, thi dâu tây bị hủy, mục còn lại là trò hai người ba chân chút nữa liền bắt đầu.”
“Được.” Hạ Thời Côi đảo mắt, “Trong quá trình tôi không được phát ra tiếng động phải không?”
“Chắc là vậy, tôi thương lượng với Phó tổng chút đã, tôi thấy cho anh làm cổ động viên nói không chừng sẽ phiền Nhậm Phi Dương hơn.” Tiêu Ca nói, “Đây là lợi thế trên sân nhà mà.”
“Nhưng Quý Châu Ngọc cũng ở, Quý Châu Ngọc có thể sẽ nghe thấy giọng anh.” Tiêu Ca nghĩa khí chỉ ra cho y thấy, “Cậu ta sẽ giận anh.”
Hạ Thời Côi suy nghĩ một chút, nói nhạt: “Lúc trước sau khi cậu cướp Phó tổng khỏi nhà thờ thì Diệp Quy Căn có nổi giận với cậu ấy, cậu ấy nóng lòng muốn có tiền nên tính kế tôi, tuy tôi giả vờ không hiểu nhưng cậu ấy cũng chẳng có tư cách chỉ trích nổi.
Còn cậu Nhậm tạm thời tôi không đắc tội được, tôi sẽ cố nhịn không phát ra tiếng.”
Tiêu Ca nghe thì tò mò: “Không phải là anh tha thứ cho Quý Châu Ngọc rồi chứ?”
“Tôi tha thứ.” Hạ Thời Côi hoang mang, “Không thì hội đồng quản trị đã xé cậu ấy nát nhừ từ sớm rồi.”
Thái độ này của y làm Tiêu Ca nhớ đến chủ tuyến, Tiêu Ca nhân cơ hội khuyên y: “Anh đừng nên thích Quý Châu Ngọc mà nên điều tra rõ ràng một chút, cậu ta cố ý đến gần anh, người như thế không đáng đâu.
Phó tổng đã dứt được và bây giờ ảnh rất hạnh phúc, thích một người tốt hơn không được à?”
Sắc mặt Hạ Thời Côi tối dần, tầm mắt rũ xuống không nói gì, một lúc sau mới bảo: “Điều tra rồi, nhưng tình cảm không phải chuyện một ngày hai ngày là có thể dứt được, hơn nữa dù vì lý do gì thì lúc ấy đúng là chỉ có mỗi cậu ấy ở bên tôi.”
Tiêu Ca liên tục lắc đầu: “Anh tìm một người đối xử đủ tốt với anh là có thể dứt.”
“Tìm ở đâu mới có người như vậy?” Sắc mặt Hạ Thời Côi càng tối, “Thương trường không phải sân từ thiện, mỗi người xung quanh đều có thứ mình muốn mưu cầu, ai cũng vì bản thân mà có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào, lòng dạ khác da khó dò.
Ngay cả Phó tổng cũng vậy, tôi chẳng mấy khi nhìn thấy anh ta cười, anh ta thật sự thích cậu, hai người phải tận hưởng tình yêu của mình cho tốt vào.”
Lời nói khó có lúc nghiêm túc, còn ngầm mang ý chúc phúc.
Tuy rằng Tiêu Ca không phải người yêu mặt nhưng thấy Hạ Thời mang khuôn mặt yêu nghiệt có vẻ u ám nói vậy, thì cũng nhịn không được thở dài.
Khi Phó Tùy Vân đổi quần áo trở lại phòng khách thì thi đấu sắp bắt đầu.
Tuyển thủ hạt giống số 1 - Tiêu Ca, có phong độ ổn định, năng lượng đầy đủ, nắm chắc thắng lợi, đã dự trù sẵn kế hoạch trong bụng.
Tuyển thủ hạt giống số 2 - Phó Tùy Vân, mặc trang phục giản dị, đang cúi đầu cột chặt dây vào mắt cá chân của mình và người đằng trước —— anh đặc biệt chọn cho đội Ca Vân của mình sợi dây thừng màu đỏ —— khóe miệng vươn một nụ cười dịu dàng.
Tuyển thủ hạt giống số