Bình tĩnh.
Nhậm Phi Dương tự dặn lòng không thể tức giận.
Hiện tại anh là một hộ lý bình thường không quen biết Quý Châu Ngọc, làm gì có chuyện bị nhận lầm thành một người xa lạ mà tức giận chứ?
Vì thế cậu Nhậm đành phải cắn chặt răng nuốt máu vào trong, tiếp tục cõng Quý Châu Ngọc nhanh xuống lầu.
“Chờ đã.” Hạ Thời Côi đột nhiên gọi lại sau lưng.
Nhậm Phi Dương quay đầu lại với vẻ mặt ngạc nhiên thì thấy đôi lông mày đẹp của Hạ Thời Côi đang nhíu chặt, có sự do dự và không nỡ trong đôi mắt ấy.
Sau khi chọn tới chọn lui Hạ Thời Côi thấp giọng, nói: “Anh nhìn không thích cậu ta lắm, để tôi giúp anh cho.”
Nhậm Phi Dương chưa bao giờ nghĩ rằng khi mình thua thì Hạ Thời Côi lại đứng lên vì mình, bọn họ mới quen nhau mấy tiếng thôi đó!
Hạ Thời Côi thật tốt bụng.
Nhưng cảm động thì cảm động, nghĩ đến tình trạng cơ thể của Hạ Thời Côi thì Nhậm Phi Dương tất nhiên vẫn nghiêm túc kiên quyết từ chối.
“Không đâu Hạ tổng, anh nghỉ đi,” Nhậm Phi Dương trả lời, “Tôi làm được.”
Nói xong khiêng Quý Châu Ngọc lao ra cửa nhanh như chớp.
Để lại sự lặng im với mấy người trong ghế lô, Tiêu Ca quay đầu hỏi Hạ Thời Côi: “Hạ tổng, anh nghĩ gì vậy?”
Hạ Thời Côi rút lại vẻ dịu dàng mà phơi ra vẻ sâu xa khó dò, “Tạo quan hệ tốt chứ sao nữa, dù sao tôi cũng là người bệnh còn anh ta là hộ lý.
Vừa không giúp thật vừa được một cái ơn thì cớ gì không làm.”
Tiêu Ca khéo léo nhắc nhở: “Hộ lý này liệu có phải muốn theo đuổi anh không?”
“Không thể nào,” Hạ Thời Côi không nghĩ ngợi gì liền phản bác, “Không phải anh ta dù bị đánh cũng không chịu chia tay sao? Phải là cực thích bạn trai mới đúng.”
Cái này đúng là một lời nối dối cần cả ngàn lời nói dối khác để đắp nên, Tiêu Ca thở dài trong lòng, chỉ có thể cầu nhiều phước lành cho Nhậm Phi Dương từ phía xa.
Phòng đã loạn rồi muốn hát nữa cũng chẳng có không khí, chờ khi Nhậm Phi Dương cõng Quý Châu Ngọc trở lại thì mấy người cũng giải tán tại chỗ rồi tách ra.
Phó Tùy Vân còn tính đi xem có chỗ nào vui vui gần đây không, mà Hạ Thời Côi gần như chỉ hứng thú mỗi KTV, ra khỏi KTV bọn họ không cần kết bè đi vui chơi với nhau nữa.
Gặp nhóm vệ sĩ đang chờ bên ngoài, đi bộ sang khu khác không xa nơi KTV thì Tiêu Ca liền bị hấp dẫn bởi một khu trò chơi.
“Muốn chơi hả?” Phó Tùy Vân nhướng mày.
Là đàn ông ai lại không muốn chơi trò chơi điện tử? Tiêu Ca nghe anh hỏi mà sửng sốt, thản nhiên hỏi: “Anh chưa chơi Quyền Vương bao giờ?”
“Chưa.” Phó Tùy Vân nói.
“Contra?” Tiêu Ca hỏi
“Không.” Phó Tùy Vân chán nản.
“Trò chơi đua xe?”
“Không luôn.”
“Anh có phải cũng chưa chơi Super Smash Bros bao giờ không?” Tiêu Ca rất kinh ngạc.
“Chưa từng,” Phó Tùy Vân càng thêm chán nản, “Hồi nhỏ ba không tích tôi chơi game, sau đó lớn rồi tôi cũng không chơi nữa.”
Tiêu Ca thở dài thay cho Phó Tùy Vân, thế sao được? Tuổi thơ không có game là tuổi thơ không trọn vẹn!
Phó Tùy Vân là một tổng tài rất thông minh, dù là học đạp xe hay học mặc cả cà chua đều tiến bộ thần tốc, dù hồi nhỏ không chơi thì Tiêu Ca vẫn cho rằng bây giờ anh cũng có cơ hội thành tài.
“Nào Phó tổng,” Tiêu Ca ôm vai Phó Tùy Vân bắt cóc anh vào khu trò chơi, “Học là biết, nó rất thú vị rất nhiệt huyết.”
Phó Tùy Vân hiển nhiên cũng bị cậu làm cho hứng thú, gật đầu một cách đầy ngạo nghễ rồi sải bước vào khu trò chơi nhiều sắc màu và ồn ào vô cùng, bước chân tự tin, xoa tay hầm hè.
Sau đó.
Sự chú ý của anh nói không với các trò chiến đấu máu lửa, thậm chí bỏ qua cả Taiko no Tatsujin và Monopoly, rơi chính xác vào máy gắp thú bông.
Tiêu Ca:?
Phó Tùy Vân hưng phấn: “Nhìn kìa Tiêu Tiêu! Đó là Thần Khí thú bông để tán gái trong truyền thuyết! Trẫm sẽ vì em mà đánh chiếm một mảnh giang sơn!”
Nói xong liền mang theo hai vệ sĩ mặc thường phục tiến lên.
“…” Tiêu Ca ngăn không kịp, đành phải tạm thời bỏ trò Quyền Vương sang một bên, xoay người đi đến chỗ Phó Tùy Vân và máy gắp thú.
Cậu nhìn bên trong máy gắp thì thấy cả đống thú bông ông già Noel la liệt trái phải, trong đó một con mặt mày hớn hở có bộ râu trắng phớ được bao phủ bằng những bông tuyết nhỏ, tay giơ lên cao, như đang cỗ vũ nhận lấy quà để kết thúc công việc.
Đúng là rất dễ thương, dù Phó Tùy Vân thích hay muốn lấy để tặng cậu thì cũng chẳng sao, bởi tạm thời cậu đang ở nhà họ Phó, có món đồ để hai người cùng chia sẻ nhau cũng tốt.
Nghĩ vậy Tiêu Ca liền đứng yên bên cạnh Phó Tùy Vân, bắt đầu cổ vũ cố lên cho Phó Tùy Vân, đến nỗi Phó Tùy Vân nghiêng đầu nhìn cậu thì bật cười.
“Tiêu Ca.” Phó Tùy Vân hiếm lắm mới gọi tên cậu nghiêm túc như vậy, “Em biết không, có em ở bên tôi thật sự rất vui.
Em sẽ tôn trọng quyết định của tôi, sẽ nói cho tôi tình yêu không phải là buông bỏ chính mình, sẽ thật lòng tiếc nuối khi tôi đánh mất niềm vui của bản thân, dẫn tôi đi làm những chuyện vui vẻ.
Những chuyện đó tôi hiểu, cho nên nếu hiện tại tôi vì em làm điều gì thì đó là tôi tự nguyện, và làm những chuyện đó tôi cũng rất vui sướng.”
Tiêu Ca dần quen với việc lúc nào Phó Tùy Vân cũng buột miệng thốt ra lời tỏ tình nhưng còn chưa quen Phó Tùy Vân nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời có chút rung rinh.
“Gắp thú bông đi.” Một tay Tiêu Ca bỏ vào túi, một tay vỗ vai Phó