Diệp Quy Căn đã từng có một thời thơ ấu thật đơn thuần cũng thật máu chó.
Lúc đầu mẹ nói hắn rằng hắn là cậu chủ nhà họ Hạ, tuy họ Hạ nhiều con, cậu ấm nhiều như chó và cô chiêu đâu cũng thấy, tiền phạt sinh nhiều mấy năm qua cũng đủ đi vòng quanh thế giới.
Nhưng ít ra họ Hạ vẫn có tiền và gia thế hơn người bình thường.
Khi còn nhỏ, ngày rồi lại đêm hắn không cần lo về tương lai mình giống ba mẹ hay người lớn trong nhà, hắn không nghĩ được nhiều thế.
Huống hồ hắn cũng không sống tại nhà họ Hạ, không cần nhìn ánh mắt lão gia nhà ấy, không cần đối mặt với những thứ anh lừa tôi gạt.
Hắn tự do.
Không trung xanh thẳm, đám mây mềm mại, nắng chiều rợp cánh chuồn chuồn và hình Transformers tự làm là những ký ức vui vẻ sớm nhất của hắn.
Mãi đến khi ông ba trong gia tộc hắn nương nhờ qua đời, sau đó không ai gửi phí cấp dưỡng cho mẹ con hắn nữa.
Hắn lúc đó mới biết mình chỉ là một thằng con ngoài giá thú.
Ba có tình cảm với mẹ nên mới chịu gửi tiền nuôi dưỡng đắt đỏ cho, sau khi ba chết thì lão gia họ Hạ cũng chẳng tốt tới mức như vậy.
Cuối cùng khi mẹ bị bệnh qua đời, thế giới của hắn liền rơi vào bóng đêm tăm tối.
Hắn bị đưa đến cô nhi viện.
Trời vẫn xanh, mây vẫn dịu, nhưng từ đây cuộc đời hắn đã chệch khỏi đường ray.
Khi tất cả mọi người cho rằng hắn còn nhỏ nhất định không nhớ chuyện lúc trước, thì hắn lại nhớ hết tất cả, nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ do trời xanh rủ lòng thương nên cả đời hắn không hoàn toàn chìm trong thù hận, ở cô nhi viện hắn hặp Quý Châu Ngọc.
Khi đó Quý Châu Ngọc rất xinh xắn ngoan ngoãn lại hay im lặng, là một đứa nhóc rất ngây thơ nên khiến cho bọn nhóc khác khi dễ.
Diệp Quy Căn rất ngỗ ngược, toàn tự gây xung đột với bọn nhóc khác, thậm chí còn đánh nhau với đứa cứng nhất trong đấy, trong mắt hắn có chút xấu xa.
Trong một lần nhau đánh nhau hắn lấy lý do là Quý Châu Ngọc vừa bị chọc ghẹo, sau đó hắn bất ngờ nhận được một cái băng keo cá nhân và nụ cười ngọt ngào của Quý Châu Ngọc.
Ma xui quỷ khiến làm sao mà một đứa thích một mình như hắn lại nhận băng cá nhân của Quý Châu Ngọc, hừ lạnh một tiếng, từ nay về sau mặc Quý Châu Ngọc chạy theo sau.
Quý Châu Ngọc đã từng là cứu rỗi của hắn.
Đáng tiếc đời không cho người toại nguyện, tham vọng càng ngày càng bành trướng mong muốn báo thù càng ngày càng mạnh, mãi đến khi bước ra khỏi cô nhi viện hắn đã chính mắt chứng kiến được thế lực họ Hạ mạnh thế nào, lúc đó không ai có thể ngăn cản bước chân hắn.
Hắn quyết biến gia tộc này thành của mình!
Vì thế hắn sắp xếp cho Quý Châu Ngọc vốn trong sáng làm đủ kiểu nhiệm vụ quyến rũ khác nhau, tưới Quý Châu Ngọc thành một cây trà xanh rồi lại đổ lỗi cho Quý Châu Ngọc.
Cho đến khi Quý Châu Ngọc run rẩy nói rằng: “Tim em không đủ sức nữa rôi.” Mới hiểu bản thân mình vô lý đến mức nào.
Hắn muốn gió tanh mưa máu, muốn hại mạng người, sau khi gia nhập bang phái thì từng bước một leo đến trước mặt ba nuôi Diệp, rồi lại phát hiện ba nuôi đối xử với mình rất tốt, cứ như con ruột vậy.
—— tuy hắn phải giúp ba nuôi chăm mèo.
Hắn muốn trả thù nhà họ Hạ, không ngờ sau khi biết chuyện Hạ Thời Côi lại đến tìm hắn nói chuyện, không bực không giận hết sức kiên nhẫn mà nói với hắn: “Làm chính mình.
Một khi thù hận làm cậu đánh mất bản thân thì nó sẽ thắng.”
—— tuy rằng sau đó Hạ Thời Côi muốn hắn quy y Phật pháp, khuyến khích hắn xuống tóc đi tu.
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ nhưng lại phát hiện bản thân cứ trốn trốn