Tiêu Ca vào Cục cảnh sát ngồi.
Vốn cậu không cần vào cục cảnh sát, chỉ cần cậu tháo khẩu trang chứng minh mình là khách hàng bình thường chứ không phải cướp trang sức là được.
Nhưng cậu không tháo khẩu trang, giờ phút này cậu bỗng nhiên cảm nhận được sự ngoan cố và bướng bỉnh lúc trước của Nhậm Phi Dương.
Bên tai thậm chí còn xuất hiện giọng nói của Nhậm Phi Dương đang cổ vũ cậu như một chiến hữu thân thiết: “Kiên trì đến cuối cùng, chúng ta không thẹn với lương tâm! Kiên trì đi! Gió thổi hiu hắt nước sông Dịch lạnh, chưa đến Trường thành chưa phải hảo hán!”
Ngồi trong Cục cảnh sát, Tiêu Ca mới im lặng tháo khẩu trang xuống, giải thích: “Các đồng chí nhìn đi, trên người tôi cả cái dao nhỏ còn không có, tôi thật sự chỉ đi mua nhẫn thôi, che mặt lại chỉ là lo người yêu phát hiện mất bất ngờ ấy mà.”
Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.
Một cảnh sát hỏi cậu: “Người yêu cậu là gì, là chủ cửa hàng trang sức hả? Cả chuyện này cũng biết?”
Tiêu Ca gật đầu: “Gần giống vậy.”
Cảnh sát cảm thấy kỳ lạ nhưng đúng là trên trên người Tiêu Ca cả cái dao nhỏ còn chẳng có, cũng không phải cướp, nên bọn họ đành nói vài câu linh tinh như “Lần sau nhớ hợp tác với cảnh sát” rồi để Tiêu Ca đi.
Ra khỏi Cục cảnh sát vào lúc giữa trưa, ngày mùa thu mây bay biếng nhác, gió bay quấn vào thân như có như không, ánh mắt trời tỏa ấm mọi nơi, Tiêu Ca buồn bã mất mát.
Cần phải đổi cửa hàng trang sức khác mới được.
Nhưng mà sản nghiệp của họ Phó trải rộng khắp ngành, bao gồm cả trang sức, theo như Tiêu Ca biết thì không chỉ một thương hiệu trang sức nổi tiếng dưới quyền sỡ hữu tập đoàn họ Phó.
Cũng chính vào lúc này, Tiêu Ca quay đầu rồi bất ngờ gặp Nhậm Phi Dương.
Tiêu Ca:?
Tiêu Ca buồn bực mà giương giọng hỏi: “Cậu Nhậm?”
Nhậm Phi Dương nghe tiếng quay lại thì cũng rất bất ngờ: “Tiêu Ca? Sao cậu lại ở đây?”
Một lát sau, hai người ngồi xuống xích đu trong công viên để nói chuyện, thì ra gần đây Nhậm Phi Dương gặp chút chuyện nhưng nói đơn giản thì là không có tiền.
“Tôi lấy hết tiền để mua quà cho Thời Côi, tuy em ấy không biết.” Nhậm Phi Dương nói đầy tự tin.
“Vậy thì có liên quan gì việc anh đứng đây?” Tiêu Ca hỏi.
Nhậm Phi Dương: “Tôi đang tìm mấy người ẩu đả đánh nhau có vết thương trên đầu bị người ta dẫn đến đồn công an, sau đó tôi sẽ đưa người đó đến bệnh viện của mình để kiếm chác chút.”
Tiêu Ca: “…” Cuộc sống đúng là không dễ dàng gì, cậu không ngờ rằng mình lại nghe lời thoại khó khăn ôm cây đợi thỏ từ miệng cậu Nhậm Nhậm Phi Dương.
Nói xong đau khổ của bản thân Nhậm Phi Dương lại đề nghị với Tiêu Ca: “Thật ra cậu có thể tự thiết kế cho mình một cái nhẫn rồi đặt làm cửa hàng trang sức trên mạng, giấu tên không ra mặt là được.”
Ánh mắt Tiêu Ca lập tức sáng lên, cái này đúng là ý hay.
Nhưng mà.
“Đặt hàng có đắt hơn không?” Tuy nói Tiêu Ca là thường dân, nhưng cũng tưởng tượng được đặt làm thủ công một món đồ độc nhẩ vô nhị chắc chắn không rẻ.
Hai người nhìn nhau cười khổ, Tiêu Ca nghĩ ngợi một hồi rốt cuộc thở dài với trời, không nhịn được đẩy xích đu nói rằng: “Không còn cách nào thì tôi đành làm nghề cũ vậy, nhưng cậu Nhậm này tôi nhờ cậu giúp chút chuyện.”
“Ừ?” Nhậm Phi Dương nhướng mày.
Tiêu Ca giơ một ngón tay lên, đề nghị: “Chúng ta cùng kiếm tiền, nếu Phó tổng phát hiện tôi sẽ nói tôi đang giúp anh, tương tự nếu người bên cạnh anh thấy sai sai, anh cũng có thể nói anh giúp tôi.
Hơn nữa Phó tổng cũng nghĩ chuyện này lỡ lan ra Nhậm Phi Dương sẽ mất mặt phải không? Bằng cách này họ sẽ không đối chất, hoàn hảo”
“Tiêu Ca, cậu thật là thực thông minh!” Nhậm Phi Dương bất ngờ thực sự, khiếp sợ qua trong chớp mắt lại không khỏi hỏi thêm, “Nhưng phương pháp cụ thể để kiếm tiền là gì?”
Tiêu Ca không chút hoang mang vỗ ngực: “Nghe tôi, đi.”
……
Mười phút sau, hai người mang theo một thiết bị âm thanh, hai cái microphone, một đàn nhị hồ và một đàn ghi-ta, bước đi mang theo gió mà đến dưới chân cầu vượt.
Tiêu Ca bày trận sẵn sàng đón quân địch mà ôm nhị hồ lên, Nhậm Phi Dương với vẻ chính khí lẫm nhiên mà chỉnh lại cổ áo vest, hắng giọng.
Tiếng hát vang lên.
Nhậm Phi Dương: “Ai bán vỏ rượu không! Ai bán vỏ rượu không! …”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Ca, người qua đường xung quanh dần dần bị hấp dẫn.
Rốt cuộc đây là cảnh tượng có thể thấy hằng ngày trên đường