Một phút sau, dưới cái nắm tay uy hiếp của Tiêu Ca, Phó tổng mới ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha.
Chỉ một chiếc khăn tắm thì không thể che được hết toàn bộ cơ thể anh, Tiêu Ca nhìn mớ cơ bắp lộ ra ngoài và cặp chân dài thì không khỏi cảm thản, Phó Tùy Vân ngốc thì ngốc đó nhưng đẹp thì vẫn đẹp, quả không hổ pháo hôi công số 2.
Nhưng mà cũng chả làm được cái mẹ gì.
Lúc này khí khái bá tổng của Phó Tùy Vân đã bay đi hết, sợ tới mức giống như con mèo con, à không, mèo con còn hùng dũng khí phách hơn anh nhiều.
“Nhà em bị ma ám rồi.” Phó Tùy Vân ủy khuất lay lay cậu, nói.
Tiêu Ca không xem giả thuyết đấy là thật nhưng này dù sao đây cũng là nhà nguyên chủ, cậu mới chuyển đến không bao lâu nên không thể biết được là có ma hay không.
Huống hồ gì đây cũng là một quyển truyện, trong truyện cái gì cũng đều có khả năng xảy ra.
Cho nên dù hơi không tin có ma quỷ trên đời nhưng Tiêu Ca cũng không trực tiếp phủ định khả năng này, dò hỏi Phó Tùy Vân: “Đó thật sự không phải Phẩm Như sao? Anh nhớ kỹ lại một chút, có phải anh nhìn thấy một vòng bảy màu trong mắt nó không?”
“Không phải,” Phó Tùy Vân lắc đầu một cách chắc chắn, “Gạch lát trong phòng tắm màu hồng nhạt, tôi không nhìn nhầm.”
Được rồi.
Bây giờ chuyện khó giải quyết biến thành hai, một là cái nhà này có thể bị ma ám, hai là Phẩm Như vẫn đang mất tích.
Lỗ Tấn từng nói cách để giải quyết vấn đề khó chính là phải đối mặt nó.
Sắc mặt Tiêu Ca trầm xuống sau đó đứng lên, kéo Phó Tùy Vân ra phía sau, nói: “Tôi đi xem phòng tắm một cái, nếu anh sợ thì đi phía sau tôi, nhớ theo sát.”
Ai ngờ Phó Tùy Vân vốn đang rũ đầu xuống bỗng như được tiêm thuốc, lập tức bước lên trước che cho cậu.
“Tiêu Tiêu, tôi không thể để em bảo vệ tôi được,” Phó Tùy Vân nói một cách nghiêm túc, “Giờ tôi yêu em mà em đã không còn yêu tôi nữa, tôi phải bảo vệ em mới đúng, chúng ta không phải bạn bè nên em không có nghĩa vụ phải tốt với tôi như vậy.”
Tiêu Ca: “…”
Tiêu Ca bị sốc, á khẩu không nói nên lời.
Cậu không biết nên nói thế nào với Phó Tùy Vân, dù không khí xã hội trong cuốn truyện của mấy người có mịt mù chướng khí có bất chấp thủ đoạn thế nào, thì trên thực tế giữa người và người sẽ luôn giang tay ra giúp đỡ nhau.
Đôi khi làm cái gì cho anh không có nghĩa là yêu anh, cũng chẳng phải không yêu anh thì không thể làm.
Muốn nói rõ điều này có lẽ rất khó, chỉ sợ là sẽ làm lung lay nhân sinh quan của một Phó Tùy Vân lớn lên ở đây.
Nhưng nói rõ chuyện khác thì lại khá dễ.
Vì thế Tiêu Ca suy nghĩ rồi bình tĩnh nói: “Chúng ta là bạn bè.”
Phó Tùy Vân nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó một nụ cười hiện lên trên má anh, thần sắc lập tức trở nên rất đắc ý như thể cả ma quỷ cũng không sợ, trông anh không có vẻ gì là bất mãn khi được phát cho chiếc thẻ bạn bè.
Không hiểu làm sao mà tâm trạng Tiêu Ca hơi phức tạp.
Hai người sóng vai mở cửa phòng tắm.
Thoạt nhìn phòng tắm gió êm sóng