Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

- Đệ Khống


trước sau

Editor: Troiwfmas


Tuyên Nhược Đông nói: "Anh lần này trở về chủ yếu là vì chuyện Phong nhi muốn đổi chuyên ngành."


Tuyên Nhược Tây đuôi lông mày nhướn lên: "Đổi chuyên ngành? Là chuyện từ khi nào?"


Tiểu đệ thì có thể chuyển sang chuyên ngành gì đây? Nó muốn tự tra tấn mình hay sao?


Tuyên Nhược Bắc cũng mang vẻ mặt kinh ngạc: "Chẳng lẽ lần khảo thí thứ ba, nó trắc ra tiềm năng?"


"Em quên ngày đó nó trốn học hay sao?"


Nếu tiểu đệ thật sự có tiềm năng cũng sẽ không bị người ta gọi là phế vật rồi, tình huống của tiểu đệ bọn họ rõ ràng nhất, có Linh Năng nhưng lại không thể nào tu luyện, tư chất yếu kém như thế căn bản không có biện pháp cải tạo tình trạng thân thể. Điều này giải thích tại sao bọn họ sủng ái tiểu đệ như thế, bởi vì, không thể tu luyện cũng chẳng khác nào nói thọ mệnh của nó cùng người khác không giống nhau, chớp mắt bọn họ chỉ có thể đứng nhìn tiểu đệ chết trước mình. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước tiểu đệ theo đuổi Đường Minh, bọn họ cũng mặc kệ không mở miệng ngăn cản.


Tuyên Nhược Đông trầm tư trong chốc lát, tiếng nói trầm thấp: "Chuyện này Vạn Thiên Sở nói cho anh biết, Tiểu Phong hẳn là nhất thời nổi lên ham muốn. Hơn nữa, nó đã nhờ ông của Thịnh Tông gửi tới tất cả sách cùng tài liệu ôn thi."


Nói cách khác, tiểu đệ lần này là nghiêm túc?!


"Nó muốn chuyển sang chuyên ngành gì nha?" Tuyên Nhược Bắc lo lắng, sợ mục tiêu của tiểu đệ quá mức...... khủng bố.


"Nông nghiệp."


Sự lo lắng của Tuyên Nhược Bắc liền trở thành sự thật: "Nông nghiệp? Chỉ dùng ba tháng thời gian mà muốn thi đậu hả?" Tiểu đệ không phải bị thất tình, nên muốn ngược đãi bản thân đó chứ?


"Còn may gần đây quán bar kiếm lời được chút ít, đến lúc đó xuất ra một khoản tiền để Tiểu Phong đi Thủy Tinh chơi một chuyến." Tuyên Nhược Tây trong lòng đã chắc chắn Tuyên Nhược Phong khẳng định là thi không đậu, xuất ra chút vốn liếng đến lúc đó đê tiểu đệ đi Thủy Tinh du lịch giải sầu.


Tuyên Nhược Đông có chút đau đầu, ngoại trừ hắn ra, cái nhà này đều là đệ khống a, tiểu đệ hình thành tính cách như thế phần lớn là do được người lớn cưng chiều.


Tuyên Nhược Đông bất đắc dĩ nói: "Chân của nó muốn lành cũng cần ít nhất là nửa tháng, cho nên không cần lo lắng nó sẽ chạy đi dây dưa với Đường tướng quân. Nếu nó không chết tâm, liền đem toàn bộ đất đai trong nhà đều giao cho nó quản lý."


Tuyên Nhược Bắc nghi hoặc: "Nhưng mà đại ca, hơn phân nửa đất đai trong nhà không phải đã cho thuê hay sao? Việc này cũng muốn để nó quản lý?"


"Vấp ngã, nó sẽ biết khó mà từ bỏ!" Tuyên Nhược Đông khẳng định nói.


Lời này lại chọc hai huynh đệ còn lại bất mãn, bất quá cẩn thận ngẫm lại, đúng là có đạo lý, muốn học Nông nghiệp quản lý đất

đai sẽ có một đống lớn việc linh tinh quấn lấy nó. Tiểu đệ nếu muốn tiến vào Học viện Nông Nghiệp, thì bọn họ đem đất đai giao cho tiểu đệ quản lý cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Đến lúc đó thất bại, tiểu đệ cũng sẽ an phận. Đối phó với tiểu đệ, thủ đoạn của bọn họ quả nhiên vẫn là kém xa đại ca.


Tuyên Nhược Tây đuôi lông mày nhướn lên ý cười, giống như ánh mặt trời ấm ấp: "Đại ca xuất chiêu, quả nhiên không hề bình thường!"


"Tiền đề là nó đừng lại hết thuốc chữa." Tuyên Nhược Đông bổ sung một câu.


Tuyên Nhược Tây, Tuyên Nhược Bắc: "......"


Đích xác, bọn họ đều đã quên mất sự bướng bỉnh của em trai mình. Nếu tiểu đệ cuối cùng vẫn muốn đi theo con đường tăm tối, bọn họ cũng không có lựa chọn nào.


Tuyên Nhược Bắc kéo ống tay áo Tuyên Nhược Tây: "Tam ca, em có dự cảm, nếu đất đai thật sự giao cho Tiểu Phong nhi, nhà của chúng ta sẽ phá sản...... nhỉ?"


Tuyên Nhược Tây nhíu mày: "Để cha mẹ đi theo bên người nó hỗ trợ?"


"......"


Trong phòng khách một trận yên tĩnh, ai mà không biết cha mẹ Tuyên chỉ thích thế giới của riêng hai người, nếu không phải mấy đứa con từ nhỏ đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cha mẹ Tuyên phỏng chừng đã sớm gặp phải hoàn cảnh con cái từ mặt không nhận thân. Nuôi thả nhi tử kiểu này cũng không phải nhà nào cũng dám thử, Đường Minh không phải cũng bị nuôi thả không quan tâm sao, kết cục chẳng phải hắn và mẫu thân cùng phản bội lão cha của mình còn gì.


"Quên đi, đến lúc đó lại xem thế nào." Tuyên Nhược Tây có chút nhụt chí mở miệng.


Dù sao bản lĩnh gây chuyện của Tuyên Nhược Phong bọn họ lĩnh giáo cũng không hề ít.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện