Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

- Chướng Mắt Dung Tước


trước sau

Editor: Troiwfmas


Hai người nhìn nhau cười gượng vài tiếng, ngay sau đó không thèm che dấu lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, ngang nhiên thi nhau trưng ra bản mặt không hề vui mừng khi nhìn thấy đối phương.


Đây cũng không phải lần đầu hai người bọn họ cho nhau cái nhìn không thuận mắt, rốt cuộc là vì cái gì chứ? Tuyên Nhược Nam thật sự là nghĩ không ra, bất đắc dĩ thở dài, nhấc con cá trong tay xoay người rời đi......


Nhìn Tuyên Nhược Nam tựa hồ là muốn đi tới phòng bếp, Dung Tước ngây ngẩn, vội vàng tiến lên: "Nam Nam lão sư, ngươi đây là muốn làm gì?" Tư thế này, chẳng lẽ là muốn đích thân nấu cơm?


Nhưng mà.....


Tuyên Nhược Nam sửng sốt một chút, nghiêm túc nhìn về phía Dung Tước, trả lời: "Hôm nay quán Bar một lần nữa khai trương, Tiểu Tây cùng Tiểu Bắc đều không ở nhà, cho nên đến lượt tôi trở về chiếu cố Tiểu Phong." Vốn sợ Dung Tước sẽ nghĩ cách không cho hắn trở về, Tuyên Nhược Nam mới dùng đến kế sách lừa gạt Dung Tước.


"Nhưng lão sư không phải nói là chỉ trở về nhìn một chút thôi sao?" Dung Tước rầu rĩ mở miệng nói.


"Dung Tước, đệ đệ của tôi bị thương, tôi phải chiếu cố nó!" Giọng nói của Tuyên Nhược Nam hơi trầm xuống, Dung Tước luôn dính lấy hắn quá mức, điểm này khiến cho Tuyên Nhược Nam rất là đau đầu.


Dung Tước không vui nhíu mày: "Nhưng ngươi buổi chiều có tiết dạy!"


"Tiết buổi chiều tôi đã đổi với lão sư khác." Hiện tại Tuyên Nhược Nam muốn đổi ca đương nhiên là rất dễ dàng. Việc Hoa Thiện ra vào Tuyên gia vẫn có một số người biết được, cho nên Tuyên Nhược Nam muốn thay ca hoặc xin nghỉ đã không còn giống như trước kia phải dùng tới chiêu "Muốn chết muốn sống" nữa, nói nhẹ nhàng đã được cho phép rồi.


......


Dung Tước nghe vậy, phảng phất như trời sập đến nơi, dáng vẻ chẳng khác gì một con Đại Hình Khuyển bị bỏ rơi.


Thiếu niên còn lại nhìn một màn này vô cùng vui vẻ, Tuyên Nhược Phong đắc ý cong lên khóe miệng, giả mù sa mưa ở một bên nói: "Dung Tước ca ca thuộc Viện Y học, học sinh Viện Y học thì luôn vô cùng bận rộn. Ca vẫn nên nhanh chóng trở về Học viện đi, đừng ở chỗ này mà chậm trễ thời gian!"


Tuyên Nhược Nam vô ngữ liếc mắt một cái, tên nhóc này từ khi nào còn rất biết bỏ đá xuống giếng.


Đại Hình Khuyển Dung Tước cúi đầu ánh mắt bất thiện trừng mắt nhìn Tuyên Nhược Phong, muốn đối với hắn hạ lệnh trục khách, nằm mơ. Không phải Nam Nam đuổi người, hắn sẽ không đi.


Thiếu niên ngoài cười nhưng trong không cười, đoạn thời gian này thiếu niên ở nhà rất bức bối muốn chỉnh người, vừa hay Dung Tước xuất hiện đành phải để hắn đứng mũi chịu sào mà thôi.


Nhìn hai người lại bắt đầu bắn tia lửa, Tuyên Nhược Nam bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này sẽ không như vậy suốt đời đó chứ?! Tiểu đệ ngày thường rất ngoan ngoãn, có thể làm cho nó chán ghét như vậy, Dung Tước hẳn là người đầu tiên.


Thấy Tuyên Nhược Nam đi vào phòng bếp, Dung Tước vội vàng đi theo phía sau, "Nam Nam lão sư, ngươi muốn đi nấu cơm sao?"


Nhìn thấy đối phương giống như con gián đánh mãi không chết, Tuyên Nhược Phong lập tức kéo xuống lớp mặt nạ, ở phòng khách hướng về Dung Tước hô: "Dù sao cũng là Nhị ca nấu cho em ăn, Dung Tước ca ca vẫn nên nhanh chóng trở về Học viện, vạn nhất đến muộn sẽ không tốt!" Giờ phút này Tuyên Nhược Phong có cười giả cũng không thèm làm nữa.


"Tôi ở lại đây ăn!" Dung Tước nhắm mắt đuổi theo Tuyên Nhược Nam, coi như không nghe ra "Lệnh đuổi khách" trong lời nói của thiếu niên, mặt dày mày dạn đi theo Tuyên Nhược Nam.


Cái bộ dáng trung khuyển này, Tuyên Nhược Phong nhìn muốn ngứa răng nha.


Thiếu niên ở trong lòng liên tục chửi bới, không vui nhíu mày, âm thầm thả ra hạc giấy quan sát phòng bếp, thấy Dung Tước cũng rất quy củ không làm ra hành động gì quá đáng. Ngồi ở phòng khách, Tuyên Nhược Phong chỉ biết hừ hừ vài cái, Dung Tước nếu thực sự có ý đồ xấu cũng đừng trách hắn đem Dung gia liệt vào danh sách đen - những đối tượng cần phải trả thù.


Ở trên tường có một màn hình TV đang được trình chiếu, thiếu niên ngáp dài nhìn các tiết mục nhàm chán trên đó, hình ảnh của Hoa phó tổng thống chợt lóe qua. Thiếu niên âm thầm nâng lên khóe miệng, Tuyên gia đã biết vì sao ngày đó Hoa Thiện đến lấy thuốc thử lại không tình nguyện như vậy. Nguyên lai là bởi vì Thuốc thử AP không được sử dụng để kích phát tiềm năng mà là dùng vào việc trị liệu xương cốt, đồ vật mình tâm tâm niệm niệm dùng mọi tâm huyết sắp có được, chưa kịp tới tay đã bị cuỗm mất thì ai có thể cao hứng được đây? Hoa Thiện đối với thuốc thử điên cuồng muốn có nhường nào, là điều mà tất cả mọi người đều nhìn ra được, bắt hắn phải đem đồ vật quan trọng như thế giao ra, chẳng khác nào moi trái tim hắn ra mà dày xéo, cũng khó trách vì sao thái độ của Hoa Thiện sẽ quay ngoắt 180 độ. Mà người được cứu trị lại là Quý gia Quý Trung, một Thượng tướng ba sao đã về hưu từ lâu, cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh nhất trên tinh cầu của bọn họ. Năm năm trước vì cứu cha mẹ Hoa Thiện là Hoa Vinh và Lữ Cơ, ở Trùng tộc chiến đấu mất đi một đôi chân. Nếu Hoa gia thật sự có biện pháp cứu chữa, người thứ nhất nghĩ đến mà không phải là Quý gia, chỉ sợ sẽ làm Quý gia tâm sinh bất mãn, cũng sẽ khiến người có tâm đi theo nguội lạnh, như vậy còn có ai dám vì Hoa gia bán mạng? Vì Hoa gia, Hoa Thiện cũng không thể không đem đồ vật giao ra, cho dù hắn biết rõ bản chất của Quý Trung vốn không giống với cái tên của hắn ta, thực sự trung thành như vậy.


Rất thú vị, trước chưa đề cập tới phán đoán sai lầm năm đó của Quý Trung làm hại vợ chồng Quý gia gặp nạn, một tay đem Quý gia đề bạt lại chính là Hoa Khanh Vãn. Không có Hoa gia thì đã không có Quý gia của bây giờ. Quý Trung cũng nên nhớ kỹ ơn tri ngộ của Hoa Khanh Vãn với hắn mà phải bảo hộ thật tốt vợ chồng Hoa gia. Đáng tiếc hắn ta đã làm cái gì, tự hành động theo ý mình đã hại chết vợ chồng Hoa gia.


Toà án Quân sự cũng bởi vì sự kiện khủng khiếp này bị truyền đến tai người dân, khiến cho dân chúng đối với Quân bộ vô cùng thất vọng, cho nên việc này rất nhanh đã biến thành, Quý Trung vì cứu vợ chồng Hoa gia mà mất đi một đôi chân, mà Quý Trung cũng nhân cơ hội đó về hưu. Quý gia thậm chí hoàn toàn rút khỏi Lục quân, tiến vào Hải quân, quân quyền tập trung ở bên ngoài, ước chừng không thể ảnh hưởng đến thủ đô...... bất quá chỉ là ước chừng mà thôi, còn có ảnh hưởng được hay không thì khó mà biết được.


Hoa gia không động đến Quý gia, đây là sự thật, mà Quý gia nếu vẫn nhận phần thuốc thử này mà nói cũng rất thú vị nha.


Da mặt có thể dày tới như vậy, Quý gia mà đứng thứ hai cũng chẳng có ai dám đứng thứ nhất.


Thiếu niên tùy ý chuyển kênh, tất cả đều là mấy vở kịch đánh nhau chán ngắt, toàn là kịch bản anh hùng mỹ nhân, chỉ có bảy kênh, lựa chọn ít đến đáng thương, đã vậy còn không có tiết mục giải trí nào, ngay cả diện mạo và giọng nói của nhân vật cũng rất tệ. Nhìn thấy chẳng có gì hay ho để mà xem, Tuyên Nhược Phong bực bội tắt màn hình.


Những tiết mục giải trí của người dân Lam Tinh thật sự ít ỏi vô cùng, trừ bỏ đưa tin mấy sự kiện lớn của một ít quốc gia cùng tin tức xã hội và dân sinh, ngay cả gameshow cũng không có, muốn xem mấy vở hài kịch đều phải lên mạng tìm kiếm.


Thiếu niên đành phải mở quang não, dạo một vòng lên các diễn đàn trang web lớn, nhìn thấy mấy lời đồn đãi trên đó, thiếu niên khẽ cười.


Khuôn mặt trắng như ngọc, mang theo một chút ý cười, cảnh tượng như họa khiến trái tim của hai người hầu gái đi ngang qua bang bang nhảy loạn, thiếu niên nhìn qua trông vô cùng gầy yếu, nhưng các nàng lại cảm thấy thiếu niên thật sự anh tuấn quá mức, hơi thở ngạo nghễ vô cùng quyến rũ.


Thiếu niên cười cười đọc mấy tin tức xã hội, thật là thú vị nha. Đại bộ phận diễn đàn đều đang thảo luận về sự kiên Lâm gia bị bỏ tù, Tuyên Nhược Phong cũng bắt đầu lướt xem bình luận, nhìn một mảng đều là mắng chửi Lâm gia, tâm tình sung sướng.


Tuy rằng đã thông qua hạc giấy nhìn thấy kết cục của Lâm gia. Nhưng mà, bộ dáng Lâm Lập Vân giận run người, Lưu Điệp cùng Lâm Dương mặt xám mày tro, Lâm Hải kiêu ngạo ương ngạnh, những hình ảnh này xem mấy lần đều không thấy chán, bởi vì tâm tình sẽ vô cùng tốt.


Đặc biệt là Lâm Hải, bởi vì thái độ của hắn thật sự quá kiêu ngạo, hơn nữa còn nhằm vào đám phóng viên, cho nên lúc ghi hình

bọn họ sao có thể nói được mấy lời hay ho cho hắn đây? Cơ hồ đều đem hắn mắng chửi.


【 Ngồi tù mà cũng kiêu ngạo như vậy, không hổ là người Lâm gia! 】


【 Cả một khoảng thời gian dài như vậy mới xử lý Lâm gia, hiệu suất phá án của Cục Cảnh sát có phải hơi thấp hay không? 】


【 Dù sao có xử lý là được! 】


【 Nhưng bọn họ sẽ bị giam bao lâu? 】


【 Chắc cũng không lâu lắm, có thể đem bọn họ giam lại một tháng đã không tồi, quốc gia vô năng, video chứng cứ rõ rành rành lại đui mù nhìn không thấy a! 】


【 Hành hung giết người mà chỉ giam một tháng, thật là thói đời ngày nay! 】


【 Hiện tại quốc gia đã ngày càng không có tính công chính liêm minh nữa rồi, cơ hồ đều là cường giả vi tôn, mấy kẻ yếu vẫn nên ngoan ngoãn cụp chặt cái đuôi làm người đi! 】


【 Nắm tay người nào lớn, người đó chính là lão đại, chúng ta chỉ là mấy tiểu dân chúng đành phải ngoan ngoãn câm miệng. 】


Đúng, nắm tay ai đủ mạnh người đó mới có quyền nói chuyện, đây là đạo lý, Tuyên Nhược Phong hiện tại vô cùng rõ ràng, hắn cho tới bây giờ chưa từng cho rằng công bằng chính nghĩa sẽ đứng ở bên phía kẻ yếu.


Có tiền, có quyền, đường đi mới vững chắc được, nhưng trước khi có tiền thì tìm một chỗ quyền quý để dựa vào cũng chưa chắc là một chuyện xấu.


Dù sao bây giờ người ngoài muốn động vào Tuyên gia cũng không được, bởi vì công năng của Thuốc thử AP mà Tuyên Hách tạo ra đã vượt quá sức tưởng tượng của Tuyên Nhược Phong.


Thuốc thử AP đích xác là có thể chữa trị xương cốt, điểm này Tuyên Nhược Phong đã tự mình kiểm tra, thật đúng là có thể. Nếu như không được, kế hoạch của hắn sợ là không thể tiến hành nữa rồi.


Quan sát trong chốc lát, thiếu niên tìm kiếm ở trên mạng xem thử có video hay ho không. Đáng tiếc, khiến hắn thất vọng rồi.


"Cô, cái bổn nữ nhân này!"


"Ai hắc!" Nữ nhân nâng hai cái lỗ mũi thật lớn ra vẻ dễ thương.


Thiếu niên quyết đoán tắt video, tốt nhất là không nên cưỡng gian hai mắt của mình làm gì.


Tuyên Nhược Phong vô cùng hoài niệm cảm giác ngồi lì trong nhà tại các thế giới khác, mỗi ngày đều có phim điện ảnh cùng truyền hình để xem không hết, nhưng vì cái gì thế giới này lại có thể kém cỏi đến nước này? Kỹ thuật diễn không chuyên nghiệp chưa nói, mà nhan sắc còn đặc biệt dọa người, nữ chính lỗ mũi so với tròng mắt còn to hơn, ngay cả mấy cảnh hôn môi, nam chính chịu đựng mà hôn được cũng thật là giỏi?


Nền điện ảnh của thế giới này cùng so sánh với các thế giới khác căn bản chính là một đứa trẻ con đi so với người đã trưởng thành. Đã không vui coi xong lại càng không vui, thiếu niên ngẫm lại, tạo thành tình trạng như bây giờ cũng là vì xu hướng phát triển của thế giới này. Đầu năm nay ai cũng vì chăm lo cho gia đình sống qua ngày mà phấn đấu, vì tiến giai mà nỗ lực tu luyện, nào có thời gian rỗi đi làm phim truyền hình? Cho nên, chưa nói tiền lương của minh tinh không cao bằng nhân viên công vụ, mà ngay cả mặt tiền căn bản cũng cảm không nỗi.


Bởi vì không có những tiết mục giải trí đặc sắc, nên mới khiến cho nam thanh nữ tú của Lam Tinh đều biến thành mấy bà thím ba hoa nhiều chuyện, cho nên tin tức của Tuyên Nhược Phong và Lâm gia mới có thể náo nhiệt cho tới tận hôm nay cũng chưa thấy hạ nhiệt, đàn cư dân mạng này thực chất đều rất nhàn rỗi.


Thiếu niên cũng nghĩ tới việc thay đổi nền điện ảnh của thế giới này, đáng tiếc điện ảnh sinh lợi nhuận quá chậm, Tuyên Nhược Phong cũng không tính toán tìm hiểu về phương diện này.


Sau khi chuẩn bị thật tốt ba món mặn hai món canh, cơm trưa đã có thể bắt đầu.


Trên bàn cơm, Dung Tước vẻ mặt hâm mộ nhìn Tuyên Nhược Nam đút thức ăn cho Tuyên Nhược Phong, mà Tuyên Nhược Phong lại càng đắc ý nhìn Dung Tước liếc mắt một cái.


Giữa hai người nổi lên sóng gió mãnh liệt, Tuyên Nhược Nam không nói tiếng nào làm bộ cái gì cũng không thấy, coi như mấy đứa trẻ mẫu giáo đang tị nạnh nhau mà thôi.


Sau khi Tuyên Nhược Phong ăn xong cơm trưa, Tuyên Nhược Nam đưa Dung Tước ra cửa, Tuyên Nhược Phong thấy thế chỉ hừ lạnh, không hề ngăn cản.


Bước ra ngoài, tài xế Dung gia đã đứng chờ từ lâu.


"Nam Nam lão sư......" Hắn không thể ở lại sao? Hắn có thể xin nghỉ.


Tuyên Nhược Nam đau đầu gỡ mắt kính xuống: "Mau trở về Học viện, bằng không thật sự sẽ bị muộn."


"Tôi......" Dung Tước do dự đắn đo, trước mặt ngoại nhân lúc nào hắn cũng bày ra tư thái cao cao tại thượng một bộ dáng người sống chớ gần. Vậy mà ở trước mặt người này, lại tựa như một con chó nhỏ cần được âu yếm.


Tuyên Nhược Nam vội vàng ném ra một câu, "Không muốn đi học, vậy về sau cũng không cần tới tìm tôi." Là một giáo viên hắn làm sao có thể xúi giục học sinh trốn học hả?


"Còn có một việc......" Dung Tước vẻ mặt do dự.


Tuyên Nhược Nam hơi sửng sốt, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía tước: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi!"


"Ba tôi muốn gặp bác sĩ Tuyên một lần!"


"Gặp cha tôi?" Tuyên Nhược Nam nhíu mày.


Dung Tước vội vàng giải thích: "Ngươi yên tâm, chỉ là giao lưu về mặt Y thuật." Tuyệt đối không có ý đồ gì khác.


Trầm tư một lát, Tuyên Nhược Nam hé mở môi mỏng: "Cái này phải xem ý cha tôi thế nào đã, nếu ông ấy đồng ý, tôi sẽ liên hệ với cậu."


Dung Tước lập tức mỉm cười: "Cảm ơn Nam Nam lão sư!"


Nhìn Dung Tước lên xe, Tuyên Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện