Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

- Thái Độ Của Liễu Gia


trước sau

Editor: Troiwfmas


Vương gia tính toán những gì, Tuyên Nhược Phong ở nhà không rõ ràng lắm, cũng không hề biết Nhị ca của mình vừa thoát được một kiếp bị bức hôn.


Thừa dịp hiện tại đang có thời gian nhàn rỗi, hắn dự định nhờ Tứ ca đi cùng hắn tới Tây Lăng Vực nhìn đất đai vừa mới mua được, thuận tiện chủ trì một vài chuyện. Hơn nữa khối đất đai này cũng không phải do hắn ra mặt đi mua, cho nên hắn chưa cùng người bán chính diện gặp mặt lần nào. Chuyến này qua đó cũng là vì muốn cùng con trai của đối phương gặp mặt một phen, đem một số công đoạn kế tiếp thương lượng cho rõ ràng, thuận tiện nhận đất đai luôn một thể. Tuy rằng Tuyên Nhược Phong cũng không cần thiết phải đi xác nhận cấp bậc của ruộng đất, bởi vì vì chỉ cần hắn dùng Linh Thủy một chút, thì đất đai của hắn không có khả năng không trồng ra được thứ gì.


Chỉ là khi bọn hắn vừa đi tới vườn rau của Đỗ gia, lại không nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Kiệt tiến ra chào đón. Một lần nữa nhìn lại bảng hiệu trên cửa, cũng không có nhìn nhầm nha, phi hành khí nhanh chóng tiến vào vườn rau.


Nhìn đất đai chung quanh rộng lớn, Tuyên Nhược Phong vừa lòng gật đầu, những nơi tốt thật sự quá ít ỏi, nếu xuống tay chậm bị người đoạt mất thì rất là đáng tiếc.


Phi hành khí bay nhanh tới trước một dãy nhà.


Tuyên Nhược Bắc đầu tiên là đem xe lăn nâng xuống, rồi mới tiến lên ôm Tuyên Nhược Phong đặt vào, đồng thời ngay lúc này trong tai bọn họ truyền đến một trận âm thanh cãi vã tranh chấp từ phía dãy nhà truyền tới.


Nghe được những giọng nói quen thuộc Tuyên Nhược Phong hơi nhíu mày, hắn không hy vọng chọc phải những phiền toái không nên có.


"Giá cả chúng ta có thể thương lượng lại, cậu đừng đi a!"


Một giọng nam quen thuộc, trung khí mười phần từ bên trong căn nhà vang lên. Dường như nghe được động tĩnh từ bên ngoài một người thanh niên trẻ tuổi cũng ngay lúc này vội vã bước ra.


Người thanh niên kia chính là Đỗ Kiệt, Đỗ Kiệt thấy đám người Tuyên Nhược Phong đã tới, nhanh chóng đi về phía trước: "Thật sự xin lỗi, tôi còn có một số việc quấn thân, nên không thể ra tiếp đón mọi người."


Tuyên Nhược Phong mỉm cười lắc đầu: "Không có việc gì, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao?"


Đỗ Kiệt xấu hổ cười cười, từ trong nhà lại xuất hiện một đôi phu thê gấp gáp đi tới, Tuyên Nhược Bắc thấy bọn họ liền không khách khí trợn trắng mắt mà đảo một vòng.


Ngay cả Tuyên Nhược Phong khi nhìn thấy đôi vợ chồng nọ khóe miệng cũng khẽ nhếch, rủ xuống mi mắt che đi hàn khí trong lòng.


Là vợ chồng Liễu Đại Bảo, bọn họ thật đúng là có duyên.


Nhìn thấy đôi vợ chồng này vẫn không chịu buông tha cho mình, Đỗ Kiệt cũng rất đau đầu, chỉ vào Tuyên Nhược Phong mà nói: "Chúng tôi thật sự đã đem đất đai bán đi rồi, vị này chính là người mua." Nếu không phải bởi vì phụ thân không đưa giấy tờ cho hắn, hắn cũng không tới mức tốn nhiều nước miếng như vậy mà vợ chồng Liễu gia vẫn cắn lấy không chịu nhả. Tựa như hai con gián đánh mãi không chết, hai người này sắp khiến hắn phát điên rồi. Khó trách phụ thân lại đem bọn họ kéo vào danh sách đen, đúng là có lý lẽ của ông ấy. Giờ có trách thì cũng trách hắn không chịu tin, mà hắn cũng chưa kịp tin thì hai vị này đã nhanh chóng tìm tới cửa, thật là xui xẻo tận trời.


Liễu Đại Bảo và Ngô Nguyệt đương nhiên cũng nhìn ra được, người tới cư nhiên lại là Tuyên Nhược Phong, trên mặt hai người xẹt qua một tia cảm xúc không được tự nhiên.


Ngô Nguyệt có chút xấu hổ, nhưng nàng rất nhanh đã phản ứng lại: "Cậu nói mấy mảnh đất này đã được Tiểu Phong mua?"


N


ghe ngữ khí của đối phương có phần quen thuộc Đỗ Kiệt hơi sửng sốt: "Nguyên lai mọi người quen biết nhau à?!" Thế mà làm hắn lãng phí nhiều nước miếng như vậy.


Tuyên Nhược Phong quay sang Đỗ Kiệt dứt khoát lắc đầu: "Không quen biết!"


Tuyên Nhược Bắc đương nhiên biết sự tình liên quan đến Liễu gia, cũng hướng về Đỗ Kiệt lắc lắc đầu: "Tôi chưa gặp qua bao giờ!" Hắn đích xác là chưa gặp qua ai mặt dày bằng Liễu gia, điểm này hắn không hề nói dối a.


Đỗ Kiệt nhìn phản ứng của hai bên, dường như suy nghĩ điều gì gật gật đầu.
Trong khi đó vợ chồng Liễu gia thấy Tuyên Nhược Phong không hề nể nang gì mình thì sắc mặt càng thêm âm trầm.
Ngô Nguyệt buồn bực trừng mắt nhìn Tuyên Nhược Phong, thằng nhóc tàn phế chết tiệt, cư nhiên một chút mặt mũi cũng không cho bọn họ, xứng đáng biến thành phế vật.


Đỗ Kiệt cảm thấy rất phiền chán đôi vợ chồng này, hơi cúi đầu nhìn xuống Tuyên Nhược Phong nói: "Nếu đã không quen biết thì thôi. Tuyên thiếu gia, tôi mang cậu đi xung quanh nhìn một chút!"


Tuyên Nhược Phong hơi ngẩng đầu nhìn về Đỗ Kiệt cười cười: "Kêu thiếu gia gì đó quá khách khí, Đỗ Kiệt ca, anh cứ kêu tôi là Nhược Phong đi."


Đỗ Kiệt lanh lẹ gật đầu: "Được."


"Vậy chúng ta đi thôi. Tôi nhớ rõ nơi này hình như còn có một ao cá đúng không?" Tuyên Nhược Phong hứng thú dạt dào.


Ba người trước mắt này dám làm lơ bọn họ, sắc mặt phu thê Liễu gia vừa xanh lại vừa trắng. Nếu như đối phương quyền cao chức trọng không cho bọn họ mặt mũi thì cũng thôi đi, bọn họ có thể nhẫn nhịn, nhưng lại không phải, đối phương chỉ là Tuyên gia - một gia đình nhân viên công vụ nhỏ bé mà cũng lên mặt với bọn họ. Phu thê Liễu gia làm sao có thể nhẫn cho được.


Ngô Nguyệt vội vàng tiến lên chặn đầu ba người, liếc nhìn Tuyên Nhược Phong: "Tuyên Nhược Phong, đất đai của Đỗ gia đều là ngươi mua?"


Thấy thái độ của Liễu gia không tốt, Tuyên Nhược Bắc giành trước trả lời, ngữ khí tự nhiên cũng không khách khí: "Đất này là do chúng tôi mua, cho nên mấy mời mấy vị không liên quan có thể biết điều một chút lăn ra khỏi vườn rau nhà chúng tôi được hay không?"


Liễu Đại Bảo bị tiểu bối thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, ngực trướng đau, nhưng khổ nỗi hắn lại không phải là loại người hay lý lẽ, chỉ biết gắt gao trừng mắt hai huynh đệ Tuyên gia, lời muốn nói đều nghẹn ở trong cổ họng không thốt ra được tiếng nào. Bọn họ có thể đối với Tuyên gia bày ra tư thái cao cao tại thượng, nhưng mà nếu sự kiện kia bị người khác biết được, thì bọn họ vẫn như cũ không dám ngẩng đầu.


Ngô Nguyệt vội vàng đỡ lấy trượng phu, vỗ nhẹ lên lưng Liễu Đại Bảo, đối với Tuyên Nhược Phong không vui nói: "Ngươi nhìn xem, ngươi đã khiến Liễu thúc thúc của ngươi tức đến nông nỗi này?"


Tuyên Nhược Phong hơi sửng sốt, ra vẻ kinh ngạc nói: "Ông ta tức giận thì liên quan gì tới tôi? Chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi!" Từ lúc biết phụ thân cạch mặt Liễu Đại Bảo, Tuyên Nhược Phong ngoài mặt đã không thèm tiếp tục ra vẻ thân thiện với Liễu gia nữa. Có thể làm phụ thân tức giận đến mức kéo vào danh sách đen, Liễu Đại Bảo là người đầu tiên. Mặt khác từ trước tới nay, mỗi lần phụ thân tức giận chuyện gì, thì chỉ có thể liên quan đến huynh đệ bọn họ mà thôi, do đó Tuyên Nhược Phong dễ đoán được lúc trước Liễu Đại Bảo đã nói gì với phụ thân. Nếu đối phương xé rách thể diện trước, vậy bọn họ cần gì phải chạy theo để bị vả mặt? Hai nhà coi nhau như người xa lạ tính ra còn chuyện tốt nữa là đằng khác.


Liễu Đại Bảo tức giận đến bộ ngực không ngừng phập phồng, dùng ngón tay chỉ vào Tuyên Nhược Phong: "Tuyên Nhược Phong, đây là giáo dưỡng của nhà các ngươi? Phụ thân ngươi dạy ngươi như thế sao? Dám nói chuyện với trưởng bối như vậy? Một chút lễ giáo cũng không có." Liễu gia chỉ biết Tuyên Nhược Phong bị đả thương, lại không biết bên trên đã bão nổi

mưa phun. Nếu bọn họ biết hiện tại Tuyên gia đã không giống như trước kia, chỉ sợ hôm nay sẽ không dám chạy tới gây xích mích.


Ngô Nguyệt giả đò lôi kéo trượng phu, nhìn như là không hy vọng trượng phu cùng tiểu bối so đo, nhưng lời nói ra lại mười phần khó nghe.


"Tiểu Phong a, ngươi nhìn lại mình xem, tứ chi bây giờ đã không như trước, chẳng khác gì một phế nhân. Muốn nhiều đất đai như vậy để làm gì, phỏng chừng cũng khó mà làm được gì. Hay là gươi đem mấy mảnh đất thượng đẳng này bán lại cho nhà chúng tôi đi?"


Không chỉ Tuyên Nhược Bắc nghe xong tức giận đến cắn răng, ngay cả Đỗ Kiệt nghe được lời Ngô Nguyệt nói cũng có chút kinh ngạc, đây là thái độ cầu người ta sao? Hắn thật sự được mở rộng tầm mắt nha, khó trách phụ thân không muốn cùng Liễu gia lần thứ hai lui tới, loại người này, về sau nhìn thấy thì nên đi đường vòng thôi.


"Giáo dưỡng cái thứ này a, là phải dùng với người. Còn đối với mấy thứ không phải người, thì chúng tôi đành phải dùng thái độ không dành cho người, có vấn đề gì sao?" Tuyên Nhược Bắc tức giận ám chỉ nói.


Liễu Đại Bảo nghe vậy, sắc mặt trướng hồng: "Tuyên Nhược Bắc, ta cùng cha cậu chính là bạn tốt."


Tuyên Nhược Phong cười lạnh nói tiếp: "Cũng vì cha tôi coi ông là bạn tốt mới có thể đem biệt thự cùng đất đai bán rẻ lại cho ông, một miếng đất thượng đẳng, các người chỉ trả 1000 điểm tín dụng, các người còn có cái gì không hài lòng? Hiện tại tôi mới vừa mua được miếng đất này, các người lại muốn tới tranh đoạt không tha? Liễu thúc thúc muốn đem cả nhà chúng tôi bức tử luôn sao?"


Một bên Đỗ Kiệt nghe vậy, kinh ngạc không thôi, 1000 điểm tín dụng mua một miếng đất thượng đẳng?! Tuyên gia muốn táng gia bại sản luôn sao? Một miếng đất hạ đẳng đã hơn 1000 điểm tín dụng rồi.


Ngô Nguyệt thấy mình trở thành mục tiêu cho người ngoài bàn tán, Tuyên Nhược Phong vậy mà dám không nể nang tiết lộ mọi chuyện, sắc mặt bà ta trắng nhợt, vội vàng nói: "Mấy miếng đất này không bán thì thôi, ngươi lại ở đó nói hươu nói vượn gì thế? Lão công, chúng ta đi thôi!" Bọn họ phải bịt kín toàn bộ sự kiện liên quan đến Tuyên gia lúc đó, ai cũng không được hé lộ. Đương nhiên sẽ không hy vọng Tuyên Nhược Phong trước mặt người ngoài nói ra những lời không nên nói.


Liễu Đại Bảo cũng có chút hoảng loạn, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, không bán thì không bán, đừng hướng nhà chúng tôi hắt nước bẩn."


Tuyên Nhược Phong nghe vậy, khóe miệng cười lạnh, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía vợ chồng Liễu gia: "Công ty bất động sản và Cục Quản lý đất đai đều có ghi chép lại toàn bộ sự kiện kia? Tôi có nói bậy hay không trong lòng chúng ta đều rõ ràng!"


Liễu Đại Bảo nghe vậy, mặt đỏ cổ trương: "Mày......"


Đây là kiên quyết muốn xé rách mặt mũi với nhà bọn họ đây mà.


"Nếu không nhờ các ngươi nhắc nhở tôi đã không biết miệng của tôi còn có thể nói ra những lời không nên nói!" Tuyên Nhược Phong uy hiếp nói.


Ngô Nguyệt tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng vẫn vội vàng lôi kéo trượng phu, hai người vừa rời đi vừa nói: "Lão công, chúng ta đừng so đo với mấy người có lòng dạ hẹp hòi, nếu không hai chân đã không gặp phải báo ứng, tức giận với loại người này thật không đáng, chúng ta đi thôi!" Cũng không chịu nghĩ lại không nhờ bọn họ đưa qua những rau dưa đó chỉ sợ đám người Tuyên gia kia có mơ tưởng cũng không thể ăn được, rau dưa của bọn họ đều là thượng phẩm. Huống hồ, chuyển nhượng bất động sản giấy trắng mực đen, làm như nhà bọn họ đem biệt thự và đất đai cướp đi không bằng, thái độ thật sự khiến người chán ghét. Tuyên gia cũng vì lòng dạ quá hẹp hòi, cho nên mới rước phải sự trả thù từ người khác. Hiện tại thì hay rồi, tay chân Tuyên Nhược Phong đều đã bị phế, đúng là cái đồ phế vật.


Tuyên Nhược Bắc nghe vậy giận dữ quay sang vợ chồng Liễu gia quát lớn: "Cút nhanh cho ông!" Liễu gia a Liễu gia, hắn nhớ kỹ, tương lai tốt nhất đừng để hắn nắm được thóp.


Vợ chồng Liễu gia nghe vậy tuy cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiêu căng hất cằm về phía Tuyên Nhược Phong. Sau đó vội vàng rời đi. Tuyên gia không chừa mặt mũi cho bọn họ trước, thì bọn họ cần gì phải cho đối phương thể diện.


Đỗ Kiệt tinh tế đem chuyện này ghi nhớ, ở trong lòng ám đạo, đôi vợ chồng này căn bản không nên kết giao, hắn không cho rằng những kẻ có thể ở trước mặt một người đang ngồi trên xe lăn nói ra hai chữ "phế vật" thì sẽ là dạng người tốt lành gì.


Tuyên Nhược Phong hướng về Đỗ Kiệt ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, khiến Đỗ Kiệt ca chê cười rồi!"


Đỗ Kiệt hơi sửng sốt, vừa cúi đầu liền nhìn thấy Tuyên Nhược Phong tươi cười rạng rỡ như tắm mình trong gió xuân, thái độ của hắn cũng trở nên hào phóng hơn, so với cặp phu thê rời đi cũng không thèm chào hỏi một câu, thì Tuyên Nhược Phong vẫn khiến cho hắn có ấn tượng tốt hơn không ít.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện