Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

- Tâm Tình Không Tốt


trước sau

Editor: Troiwfmas


Đường Minh gần đây thường xuyên mơ những giấc mơ kỳ quái, ở trong mơ, Tuyên Nhược Phong yêu hắn điên cuồng không cách nào dứt ra được, hơn nữa mấy tên tay sai cũng nói thiếu niên không thể nhanh như vậy đã yêu người khác. Cho nên Đường Minh luôn cho rằng Tuyên Nhược Phong không có khả năng không yêu hắn nữa, bây giờ nếu hắn muốn một lần nữa có được Tuyên Nhược Phong là chuyện dễ như trở bàn tay. Hắn nhất định phải nắm thiếu niên trong tay, hung hăng mà tra tấn cậu ta, tựa như trong mộng vậy, cảm giác đó khiến cho hắn đặc biệt sảng khoái. Hắn cảm thấy việc thiếu niên ném cho mình sắc mặt không tốt hoặc là châm chọc mỉa mai bất quá đều là thủ đoạn muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn mà thôi, đáng tiếc thiếu niên dùng sai phương pháp rồi, cho dù yêu hắn thì như thế nào, hắn cũng khiến thiếu niên thống khổ kêu cha gọi mẹ.


Trên đường trở về nhà Đường Minh nhận được một ít tin tức, hắn không kiên nhẫn sai bọn Lưu Lâm đem sự tình giải quyết, nhưng cố tình người ta chính là ăn vạ không chịu đi, tâm tình Đường Minh lần thứ hai không tốt đẹp cho lắm.


Trở lại Vương gia, Đường Minh cùng Vương Chính Quốc và Lý Lệ hàn huyên vài câu, biết được Vương Yên rất có khả năng sẽ gả vào Long gia, trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng có một chuyện làm hắn cao hứng. Sau khi bị ông ngoại dặn dò một phen, hắn mới đi đến trước phòng ngủ của mẫu thân.


Thời điểm tiến vào căn phòng kia một khắc, mùi máu tươi nồng đậm xâm nhập vào cánh mũi. Đường Minh không vui nhíu mày, hẳn là không phải ảo giác, hắn có thể cảm giác được trong phòng mùi hôi thối càng ngày càng nặng, bệnh tình của mẫu thân quả nhiên càng ngày càng xấu đi.


Đường Minh thu liễm biểu tình chán ghét đi tới mép giường, cúi đầu liền nhìn thấy trên mặt mẫu thân miệng vết thương rỉ mủ càng ngày càng khiến người khác buồn nôn, nước mủ có thể theo việc bà ấy khẽ nhúc nhích mà ứa ra. Bộ mặt hoàn toàn thay đổi căn bản không thể gặp người, đây đã không còn là người nữa rồi, chỉ như là... một khối thịt có thể mấp máy nói chuyện mà thôi, thấy mẫu thân biến thành bộ dáng như quỷ thế này hắn lại phiền lại ghét.


Vương Sơ Tình dùng sức nâng lên mí mắt đã sưng to khiến nàng căn bản không mở ra được, tầm mắt mê mang thấy được dáng người đĩnh bạt của nhi tử, cực độ suy yếu mở miệng: "Tiểu Minh, con rốt cuộc đã tới...... Tuyên Hách đâu?"


Nỗ lực mở ra mí mắt dày nặng, lại không ở phía sau nhi tử nhìn được bóng dáng ai khác, một người cũng không có. Tuyên Hách không xuất hiện.


Vương Sơ Tình biểu tình khẽ biến, nghẹn ngào chất vấn: "Tuyên Hách đâu? Người ở đâu?" Một Tuyên gia nho nhỏ cư nhiên dám không tới cứu nàng? Nàng nhất định phải đi viện Y học khiếu nại, kêu người thu hồi và huỷ chứng chỉ hành nghề của Tuyên Hách, thấy chết mà không cứu không xứng được làm bác sĩ.


Vương Sơ Tình ở trong lòng không ngừng mắng Tuyên Hách.


Nhìn thấy trên mặt mẫu thân chảy ra nước mủ, Đường Minh chịu đựng ghê tởm, trong lòng không kiên nhẫn: "Lý do bọn họ không chịu cứu người, mẫu thân không phải rõ nhất hay sao?"


Đường Minh đương nhiên sẽ không đem trách nhiệm đổ lên trên người mình, trong tiềm thức của hắn, hắn không hề sai. Cho dù sai, cũng là mẫu thân sai.


Nhưng mà, ánh mắt Vương Sơ Tình lại dại ra, phảng phất không nghe được Đường Minh đang dò hỏi, lẩm bẩm: "Vì cái gì không cứu ta?"


Nhưng mà vấn đề này, không ai có thể trả lời nàng.


Nam nhân nhẫn nại hỏi thêm một lần: "Mẹ vì sao muốn đả thương Tuyên Nhược Phong?"


Nhắc tới đến thiếu niên, Vương Sơ Tình chẳng khác nào bị người chọc trúng chỗ đau, bỗng nhiên phát cuồng nói: "Là nó muốn câu dẫn phụ thân ngươi, ta không sai. Nó cư nhiên nấu cơm cho Cẩn Phong? Nó là cái thá gì? Nó là thân phận gì? Dựa vào cái gì dám nấu cơm cho phụ thân ngươi......" Quan trọng nhất chính là Đường Cẩn Phong cư nhiên không hề ghét bỏ. Trước kia nàng làm cơm, Đường Cẩn Phong còn không có ăn qua một miếng.


Nữ nhân phẫn nộ quát: "Là nó khiến cho tâm tình ta không tốt!"


Đường Minh nghe vậy, lại nhíu mày: "Cậu ta sao có thể câu dẫn phụ thân?" Tuyên Nhược Phong nhút nhát như thế không có khả năng có dũng khí làm mấy chuyện như vậy.


Bất quá nói lại, thế cũng coi như là một tin tức tốt, Tuyên Nhược Phong đối với hắn quả nhiên còn chưa chết tâm, nếu không tại sao lại chạy đến Đường gia? Nói đến cùng còn không phải là vì hắn, quả nhiên giống với lời bọn Trác Đại Lực nói, Tuyên Nhược Phong cố ý muốn khiêu khích hắn, muốn dùng cách như vậy khiến cho hắn chú ý, hơn nữa không thể không nói Tuyên Nhược Phong đã làm được. Vậy hắn sẽ không cô phụ tình cảm của Tuyên Nhược Phong, nhất định sẽ cố hết sức hung hăng tra tấn cậu ta một phen vậy.


Đáng tiếc thiếu niên làm sai rồi, đừng tưởng rằng từ chỗ phụ thân có thể có được thu hoạch gì, ý nghĩ như vậy thật quá ngây thơ, hắn sẽ không bởi vì lời phụ thân nói liền tùy tiện tìm một người kết thành bạn lữ. Hiện tại ngẫm lại, Hoa Thiện thật đúng là đáng thương, cháu trai Phó tổng thống thì đã như thế nào? Còn không phải đoạt một người mà trái tim không hướng về mình hay sao. Mọi người cư nhiên còn dám lấy tên đó ra so sánh với hắn? Căn bản không thể, Hoa Thiện bất quá chỉ nhặt lại của hắn đôi giày rách mà thôi.


"Ông ta nhất định chỉ là muốn dây dưa với chúng ta mà thôi, mẹ, người đừng nghĩ rằng tất cả mọi người đều có tâm tư hướng về phụ thân." Đường Minh không kiên nhẫn nói, không phải mỗi một người tiếp cận phụ thân đều mang dị tâm, mẫu thân đôi khi cũng quản quá nhiều, hắn nhìn ra mẫu thân giống như bị ám ảnh thần kinh.


Vương Sơ Tình không thuận theo, không chịu buông tha tiếp tục khóc hô: "Ta mặc kệ...... Kêu Tuyên Hách tới cứu ta, ta muốn hắn cứu ta......" Nàng biết thân thể của nàng càng ngày càng ghê tởm, càng ngày càng hư nhược, quả nhiên, nàng vẫn không muốn chết. Ít nhất nàng không thể để mặc bản thân mình nhìn người không ra người quỷ không ra quỷ mà chết đi như vậy.


"Mẹ, Tuyên Hách đã bị huỷ tư cách bác sĩ." Đường Minh bực bội hứa hẹn: "Tóm lại, con sẽ nghĩ cách."


"Đúng vậy, dám để cho ta chờ lâu như vậy, chờ sau khi trị khỏi, ta nhất định phải tìm người đem chứng chỉ hành Y của hắn thu về rồi huỷ bỏ, khiến hắn cuối cùng cũng không làm được bác sĩ......" Nữ nhân hùng hùng hổ hổ.


Nhìn thần chí mẫu thân không còn rõ ràng, nam nhân càng thêm bực bội.


Vương Sơ Tình đang nhìn về phía nam nhân, trong mắt tràn đầy cầu xin, rơi lệ đầy mặt: "Tiểu Minh, cứu mẹ......"


Theo nước mắt chảy qua, mặt nàng lần thứ hai sinh ra cảm giác đau đớn.


Nhìn mẫu thân như vậy, nhớ tới trước kia mẫu thân đối với hắn luôn ngoan ngoãn phục tùng, Đường Minh vẫn mềm lòng, chủ động chạm vào tay Vương Sơ Tình: "Con sẽ."


Tuy rằng bàn tay rất nhanh đã rút về, nhưng hành động này vẫn làm cho Vương Sơ Tình ngẩn người, ngực bắt đầu phập phồng kích động, tiểu Minh của nàng, quả nhiên không vứt bỏ nàng......


"Mẹ, người an tâm dưỡng thương, không nên náo loạn." Nam nhân nhẹ giọng nói.


Nữ nhân gật đầu: "Ta sẽ...... Ta sẽ chờ con...... Tiểu Minh......"


Chờ Đường Minh đi rồi.


Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối làm Vương Sơ Tình cũng tự cảm thấy chán ghét, nhưng vào lúc này, quang não vang lên một tiếng, nàng ta vội vàng tiếp nhận thông tin. Bởi vì cánh tay không thể cử động mạnh, cho nên màn

hình hiện lên ở trên ngực của nàng ta, mà nàng ta lại nằm ở trên giường, tầm nhìn càng không được rõ ràng.


Thế nhưng ở màn hình bên kia, Long Tiểu Nhu dù đã vài lần nhìn qua cũng không thể nhìn quen gương mặt ghê tởm này.


Giữa mày Long Tiểu Nhu có chút chán ghét xẹt qua, chỉ sợ cho dù nàng quang minh chính đại tỏ vẻ ghê tởm thì nữ nhân kia cũng nhìn không thấy. Nhưng nàng vẫn nỗ lực kìm nén nét mặt, thanh âm tràn ngập lo lắng: "Sơ Tình, ngươi hôm nay có đỡ hơn chút nào hay không? Tuyên Hách mời được rồi chứ?"


Tình huống của nữ nhân càng ngày càng không xong, đã từng đắc tội thiếu niên, chỉ sợ muốn đem Tuyên Hách mời đến không phải là chuyện dễ dàng như vậy.


Quả nhiên, Vương Sơ Tình thanh âm khàn khàn khóc hô: "Hắn không chịu tới......"


Nữ nhân cũng chỉ có ở trước mặt vị Long Tiểu Nhu này mới có thể khóc giống một tiểu hài tử. Kỳ thật nàng đã hối hận, nàng thật sự hối hận, sớm biết sẽ có hôm nay, lúc trước nàng sẽ không đối với Tuyên Nhược Phong động thủ, thế nhưng dù nàng rõ ràng đã rất hối hận rồi, vì cái gì vẫn không có người nào bỏ qua cho nàng......


Tất cả mọi người không chịu tha thứ cho nàng......


Long Tiểu Nhu than nhỏ: "Như vậy xem ra, chúng ta còn cần phải ra mặt hỗ trợ."


Nghe vậy, Vương Sơ Tình lập tức lo lắng nói: "Nhưng mà các ngươi cùng Hoa gia không phải......" Nếu Hoa gia cùng Tuyên gia kết giao chặt chẽ, vậy nếu Long gia cũng ra mặt, hình như có chút không ổn?


Long Tiểu Nhu cười khẽ, an ủi nữ nhân: "Không quan hệ gì, chuyện Tuyên gia cùng Hoa gia thật hợp tác không hề giả, nhưng mà chim khôn chọn cây mà đậu, Tuyên gia hẳn là minh bạch đạo lý này. Bất quá hiện tại Sơ Tình à, ta phải nói cho ngươi một sự kiện."


Vương Sơ Tình trong lòng lập tức xẹt qua một tia vui sướng, đối với nàng ta mà nói, có thể khiến tâm tình kích động cũng chỉ có chuyện liên quan tới Đường Cẩn Phong. Long Tiểu Nhu cũng từng hứa hẹn sẽ giúp nàng và Đường Cẩn Phong một lần nữa ở bên nhau.


Cho nên theo bản năng, nữ nhân còn tưởng rằng Long Tiểu Nhu muốn cùng mình nói về chuyện của Đường Cẩn Phong.


"Là Cẩn Phong sao?" Vương Sơ Tình thanh âm khàn khàn, lại như cũ mang theo tâm tình vui sướng của thiếu nữ.


Long Tiểu Nhu thấy thế, ánh mắt xẹt qua tia trào phúng, gật đầu nói: "Đúng là liên quan tới Đường tướng quân, nghe nói Đường tướng quân đã đáp ứng làm đạo sư dạy Linh Năng cho Tuyên Nhược Phong, cho nên ta nghĩ có lẽ ngươi đoán đúng rồi." Không thể không nói vì nguyên nhân chính là Vương Sơ Tình đối với Đường Cẩn Phong quá mức chấp nhất lại giúp cô ta đánh hơi ra không ít chuyện. Ngay cả nàng cũng chưa thể đoán ra mục đích của Tuyên Nhược Phong, lại bị Vương Sơ Tình nhạy bén phát hiện. Bất quá, suy đoán này cũng chưa hoàn toàn thuyết minh được cái gì.


Vương Sơ Tình hoảng sợ trợn trừng, dùng sức nâng lên mí mắt, động tác quá mạnh hậu quả làm cho cái trán lập tức chảy mủ: "Cẩn Phong đáp ứng rồi?! Sao có thể?" Chẳng lẽ Đường Cẩn Phong đối với Tuyên Nhược Phong cũng có cái loại ý tứ kia, nếu không hắn sao có thể đáp ứng? Đường Cẩn Phong luôn không chủ động giúp đỡ kẻ yếu càng không thích đem chuyện phiền toái kéo về phía mình, lúc trước Đường gia bởi vì không muốn tham gia vào tranh đấu của thượng tầng mới thiếu chút nữa bị hủy diệt, mà hiện giờ Đường Cẩn Phong không có khả năng không biết Tuyên gia cùng Hoa gia quan hệ đã cải biến, hắn sao có thể đáp ứng?


Long Tiểu Nhu chậm rãi bổ sung: "Nghe nói là Tuyên gia yêu cầu như thế, ngươi cũng biết hiện tại Tuyên gia đã nghiên cứu ra thuốc thử AP, cho nên......"


Nghe vậy, Vương Sơ Tình càng phẫn nộ: "Cái tên tiện nhân, tiện nhân......" Còn không biết xấu hổ dính lấy, tiện nhân, lúc trước nàng phải nên lửa huỷ hoại gương mặt đó mới đúng.


Long Tiểu Nhu vội vàng nói: "Sơ Tình, vì bệnh tình của ngươi, Tuyên gia hiện tại còn chưa thể động tới, ngươi có thể hiểu chứ?"


Tiếng rống giận cùng mắng chửi của Vương Sơ Tình dần dần thu nhỏ rồi im bặt, hai mắt trống rỗng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề như của một gã đàn ông.


Nhìn thấy lại có nước mủ chảy ra, Long Tiểu Nhu sắc mặt tối sầm, lại rất mau nhịn xuống, chịu đựng ghê tởm, nói tiếp: "Sơ Tình, còn có một việc ta phải nói cho ngươi, Mạc gia tựa hồ muốn từ hôn, bọn họ đã gặp gỡ Đường Thiệu, ngươi nghĩ như thế nào?"


"Mạc Linh? Dã nha đầu không có giáo dưỡng kia? Từ thì từ đi, nha đầu đó hành vi cử chỉ quá mức thô lỗ, căn bản không có tư cách làm con dâu ta." Vương Sơ Tình lãnh ngạo hừ nói.


Không có tư cách hẳn là Đường Minh đi.


Ánh mắt Long Tiểu Nhu hơi lóe, gật đầu nói: "Vậy được rồi, ta sẽ làm như ngươi mong muốn."


Một thân ảnh của nam tử bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng, Long Tiểu Nhu thấy thế liền hướng về Vương Sơ Tình từ biệt: "Ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện