Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

- Thân Mật Tiếp Xúc


trước sau

Editor: Troiwfmas


Đường Cẩn Phong đứng lên, hướng về phía Trương Thắng hạ một mệnh lệnh nhất thiết phải bắt được người, mặc kệ sống chết.


Tuyên Nhược Phong rất nhanh ngửi được hơi thở chỉ thuộc về Đường Cẩn Phong, khóe miệng nhịn không được cong cong.


Tựa hồ phát hiện phản ứng của mình có chút thái quá, Đường Cẩn Phong nhất thời ngây người, vừa cúi đầu liền nhìn thấy ý cười bên miệng thiếu niên.


Đường Cẩn Phong lúc này mới nhớ tới trước đó không lâu hắn còn thề với lòng nhất định không để cho thiếu niên có cơ hội đắc ý, kết quả giây tiếp theo đã tự mình đánh vỡ lời thề.


Vừa nhìn thấy thiếu niên chịu công kích, cùng xe lăn ngã xuống đất, tâm hắn liền ngã theo, căn bản không thể bình tĩnh.


Cho nên, thân thể liền hành động nhanh hơn cả lý trí, thoáng cái đã đứng ở chỗ này.


Đường Cẩn Phong nhìn về phía Tuyên Nhược Bắc đang đứng yên tại chỗ lấy tay che miệng vết thương, vẻ mặt chết trân nhìn mình, kỳ thật đây là lần đầu tiên trong đời Đường Cẩn Phong cảm thấy chân tay luống cuống như vậy. Hắn trước nay vui buồn đều không lộ rõ trên nét mặt, hiện tại càng không hi vọng thuộc hạ nhìn ra hắn so với ngày thường đang rất khẩn trương.


Từ khuôn mặt không cảm xúc của Đường Cẩn Phong, Tuyên Nhược Bắc kỳ thật không nhìn ra được cái gì, chỉ cảm thấy Tướng quân không giống như ngoại giới đồn thổi - lạnh như băng sương, vẫn rất là có tính người nha. Nhưng ngay sau đó nghĩ đến sự tình vừa mới phát sinh, khóe miệng hắn giật giật liên hồi. Nếu vừa rồi hắn cảm giác không sai mà nói, hình như có người ở phía sau đẩy hắn một phát, mà người này, chắc không phải là tướng quân đúng không? Tướng quân sao có thể đối với an nguy của tiểu đệ còn khẩn trương hơn so với hắn? Cho nên, nhất định là hắn bị ảo giác rồi.


Tuyên Nhược Bắc mở miệng: "Tướng quân, tốt nhất là để tôi......"


Đường Cẩn Phong chưa kịp mở miệng, Tuyên Nhược Phong đã trừng mắt liếc Tuyên Nhược Bắc một cái, mang theo uy hiếp: "Ca, tay của anh bị thương, cứ để tướng quân ôm em đi."


Tuyên Nhược Bắc ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không cho Đường Cẩn Phong cơ hội phản đối: "Vậy phiền toái tướng quân."


Đường Cẩn Phong: "......"


Mấy người xấu hổ đứng đó một lúc, Tuyên Nhược Bắc liền đi vào bên trong phi hành khí lấy hòm thuốc mang ra.


Tuyên Nhược Phong dứt khoát chôn mặt ở trong lồng ngực Đường Cẩn Phong, thỏa mãn hít vào hương vị của người đàn ông này, nghe được mùi máu tươi nhàn nhạt. Hắn hưng phấn dùng miệng ở trước ngực Đường Cẩn Phong ra sức mà liếm.


Đường Cẩn Phong nháy mắt liền cảm giác được hành động của thiếu niên, nhìn thiếu niên gan lớn dám vươn đầu lưỡi ở trước ngực hắn làm càng, ánh mắt thâm thúy chuyên chú dần trở nên ám trầm.


Tuyên Nhược Phong than nhỏ, đáng tiếc quân phục này quá dày, hắn phát hiện nước miếng của mình căn bản không thể lưu lại dấu vết ở trên người Đường Cẩn Phong.


Đường Cẩn Phong vừa cúi đầu lại nhìn thấy Tuyên Nhược Phong mất hứng bĩu môi.


"Tướng quân, mùa hè nắng gắt đừng mặc quân phục dày như vậy."


Tuyên Nhược Bắc ở một bên tự băng bó làm bộ cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu, do dự một lát mới xấu hổ mở miệng: "Đường tướng quân, tay và đầu gối của tiểu Phong đều bị thương."


"Cậu tới bôi dược." Đường Cẩn Phong lời ít ý nhiều.


Đường Cẩn Phong ôm Tuyên Nhược Phong không buông tay, thân thể hai người gắt gao dán vào nhau, giữa mày Tuyên Nhược Phong hiện lên ý cười làm Tuyên Nhược Bắc có chút kinh hồn táng đảm, tiểu đệ thật sự không phát hiện ra sắc mặt của tướng quân đã hoàn toàn như đêm đen rồi sao?!


Tuyên Nhược Phong còn thản nhiên phán một câu xanh rờn không chết người không thôi.


"Đường tướng quân, tôi có phải nên gọi người là đạo sư?"


"Tùy cậu!" Thanh âm Đường Cẩn Phong thanh lãnh dứt khoát.


"Vậy, Đường đạo sư? Người không cảm thấy mỗi lần tôi gọi người như vậy, sẽ luôn có một loại cảm giác không đúng với lẽ thường hay sao?"


"......" Đường Cẩn Phong hơi cúi đầu, liếc mắt cảnh cáo thiếu niên.


Tuyên Nhược Bắc trừng lớn đôi mắt, lần đầu tiên biết được, nguyên lai thời điểm tiểu đệ cùng Đường tướng quân ở chung là dáng vẻ như thế này? Rốt cuộc là ai cho tiểu đệ lá gan lớn như vậy? Có lẽ...... Hắn nên nhanh chóng vì tiểu đệ chuẩn bị sẵn một chiếc quan tài.


"Tướng quân, hoa tôi tặng người còn sống không?" Tuyên Nhược Phong lải nhải dò hỏi.


"Không biết." Ánh mắt Đường Cẩn Phong chăm chú nhìn vào nơi xa.


"Tướng quân, nghe nói người giết chết ba con tang thi lục cấp, người nói xem tôi đến bao giờ mới lợi hại được như vậy?" Ánh mắt Tuyên Nhược Phong lập loè sáng ngời quang mang.


"...... Không biết!"


"Chờ sau khi thân thể của tôi tốt lên rồi, người có thể mang tôi cùng đi làm nhiệm vụ được không?"


"Không được."


Ánh mắt thiếu niên dần ảm đạm, cánh tay đang ôm lấy người nào đó của thiếu niên cũng có chút cứng đờ.


"Vậy...... Lần sau người đi làm nhiệm vụ. Tôi có thể chuẩn bị thịt khô cho người được không?" Thiếu niên chờ đợi chăm chú nhìn thẳng vào Đường Cẩn Phong.


"...... Có thể."


Sau khi Tuyên Nhược Bắc cứng ngắc thay tiểu đệ bôi thuốc lên miệng vết thương, rốt cuộc đám người Tuyên Nhược Đông cũng đã trở lại, mặc dù bắt được người nhưng lại không mang tới đây.


Trương Thắng cùng Tuyên Nhược Đông đã cùng đi bắt người công kích Tuyên Nhược Phong, nhưng thân phận của đối phương khiến bọn họ không tiện hành động.


Nhìn thấy biểu tình của Trương Thắng, Đường Cẩn Phong biết, sự tình có lẽ có chút phiền toái.


Đem Tuyên Nhược Phong giao cho Tuyên Nhược Đông, dặn dò thiếu niên vài câu, Đường Cẩn Phong dẫn theo Trương Thắng quay vào quân bộ. Để lại Tuyên Nhược Phong mỏi mắt nhìn theo bóng dáng Đường Cẩn Phong rời đi.


Tuyên Nhược Bắc tức giận một tay che khuất đôi mắt Tuyên Nhược Phong: "Có tiền đồ một chút được không?"


Tuyên Nhược Phong hừ hừ, Đường Cẩn Phong thích nghe giọng điệu như thế, hắn cũng không có cách khác.


Ba huynh đệ lên xe trở về nhà, trên đường đi Tuyên Nhược Phong ra vẻ lo lắng dò hỏi: "Ca, người khiến em bị thương là ai?"


"Là một binh sĩ, thời điểm huấn luyện lỡ tay." Tuyên Nhược Đông vỗ vỗ đầu Tuyên Nhược Phong, "Không cần lo lắng, tướng quân sẽ xử lý công bằng."


"Được." Hắn chấp nhận đáp án này. Hơn nữa kỳ thật hắn cũng không cần phải đi chứng thực, dù sao hắn đã biết người kia là ai.


Dọc theo đường đi, Tuyên Nhược Đông liền biết được thương thế trên người tiểu đệ đã tốt lên rất nhiều rồi, tuy rằng điều này khiến hắn khá ngạc nhiên. Nhưng nếu là thành quả do phụ thân nghiên cứu ra, chắc cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


Nhiều năm qua phụ thân đã đi đến nhiều địa phương như vậy, không hề giống đại bộ phận những bác sĩ ở tại thủ đô, chỉ có lý luận suông. Cho nên hắn vẫn luôn rất tin tưởng phụ thân có thể nghiên cứu ra loại thuốc cải thiện được tình trạng của tiểu đệ, đáng tiếc, không ngờ là giá trị của thuốc thử AP đã vượt qua dự liệu ban đầu.


"Cho nên thương thế của em nửa năm sau là có thể hoàn toàn khỏi hẳn?" Tuyên Nhược Đông nhíu mày, tốc độ chữa khỏi như vậy ở trong giới Y học hiện tại mà nói quả thực chính là nghịch thiên.


Tuyên Nhược Bắc gật đầu: "Kỳ thật, thương thế của Tiểu Phong căn bản không cần tới nửa năm, đại khái ba tháng là có thể khỏi hẳn rồi."


Tuyên Nhược Đông trầm tư một lát, lại nói: "Sau khi bình phục, gia nhập quân bộ!" Chỉ có vào quân bộ, sự tồn tại của tiểu đệ mới không gây quá nhiều chú ý.


"Em không đi, em không thèm tiến vào quân bộ." Tuyên Nhược Phong dứt khoát lắc đầu, nếu vào quân bộ hắn còn đâu thời gian cùng Đường Cẩn Phong bồi dưỡng cảm tình.


Nhắc tới chuyện này, Tuyên Nhược Bắc bất đắc nhún vai: "Đại ca, tiểu đệ của chúng ta đã mua 130 mẫu đất."


Tuyên Nhược Đông nhíu mày: "Em còn chưa từ bỏ Nông học?"


"Đầu tháng sau có kỳ thi xét tuyển, em nhất định sẽ thi đậu cho các anh xem."


Cái tình huống này là các ca ca không hề tin tưởng hắn chút nào có đúng hay không?! Dù hắn đã ở dị giới sống vạn năm, nhưng gặp tình huống như thế này, cũng sẽ bị đả kích nhé.


"Tiểu Phong, em phải suy xét cho thật cẩn thận."


"Em đã quyết định, đúng rồi ca ca, nhân tiện muốn cùng anh nói chuyện này."


Tuyên Nhược Phong đem việc cha mẹ muốn đi sao Thủy cùng ý định muốn Đại ca hộ tống cha mẹ nói ra, Tuyên Nhược Đông lại tiếp tục nhíu chặt mày. Ở gian đoạn này, hắn cũng không hy vọng cha mẹ rời khỏi Lam tinh.


Tựa như trường hợp của Tiểu Phong, hai tay không tiện hoạt động sẽ dễ bị lọt vào tầm công kích kịch liệt của kẻ khác, nếu lần này cha mẹ muốn rời khỏi Lam tinh, chỉ sợ đoạn đường đến sao Thủy sẽ vô cùng gian nan. Quả đúng như thế, Tuyên gia nghiên cứu ra Thuốc thử AP là một sự thật không thể bàn cãi, mang đến vận may đồng thời cũng sẽ mang đến tai ương. Sự ghen ghét sẽ làm con người ta phát cuồng, cho nên...... an nguy của cha mẹ bây giờ là vấn đề cần được đặc biệt lưu tâm.


Nhưng khi nghĩ đến đất đai của tiểu đệ cần có thuốc bài trừ chất độc, hơn nữa đó cũng là công trình nghiên cứu của cha mẹ, Tuyên Nhược Đông đương nhiên đồng ý, bất quá......


"Yêu cầu Hoa gia hỗ trợ thêm người bảo vệ." Ít nhất có thể khiến một số người trong lòng có ý đồ xấu kinh sợ.


Tuyên Nhược Phong gật đầu: "Đương nhiên." Hắn cùng Hoa Thiện đã liên hệ với nhau, Hoa Thiện cũng đồng ý.


☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆


Lưu Anh đang đi tới phòng của tướng quân, dọc theo đường đi Trương Thắng đã nói cho hắn minh bạch mọi tình huống, nhìn video đã chứng thực được mọi chuyện, kẻ dám ra tay hành hung người chính là con trai hắn, Lưu Lâm.


Cái trán Lưu Anh bắt đầu thấm ra một tầng mồ hôi, kinh hồn táng đảm tiến vào văn phòng

của chỉ huy tối cao.


Đường Cẩn Phong đã đứng chờ từ lâu, mà con hắn thì đang bị người ta dùng dây thừng gắt gao trói lại nằm úp trên mặt đất.


Nhìn thấy tướng quân không hề nương tay, sắc mặt của Lưu Anh trắng nhợt, biết đây là do nhi tử tự làm tự chịu, không nhịn được ở trong lòng thầm mắng Lưu Lâm muốn tìm đường chết. Bất quá, cho dù nhi tử mang tới cho hắn một phiền toái lớn như vậy, hắn vẫn sẽ nỗ lực tìm cách bảo vệ nhi tử.


Ở quân doanh dám ra tay giết người, tội trạng càng thêm nghiêm trọng, có thể bị tử hình.


"Tướng quân." Thanh âm Lưu Anh khẽ run, vừa tới liền thi hành quân lễ.


Đường Cẩn Phong đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén: "Ngươi hẳn là biết ta ghét nhất kẻ không tuân thủ quy củ."


"Tôi nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo, về Tuyên gia, nhất định sẽ bồi thường gấp bội." Nói xong, Lưu Lâm nhanh chóng yếu thế, hai mắt đỏ bừng, "Thỉnh tướng quân hạ thủ lưu tình."


"Nhi tử của ngươi ở quân bộ công khai đuổi giết người, đối tượng còn là một người tàn tật, chuyện này ta sẽ không để ngoại giới biết." Đường Cẩn Phong thanh âm lạnh lùng.


Chuyện này đối quân bộ mà nói, là một vết nhơ. Là một quân nhân mà dám công khai công kích người dân vô tội, việc này mà truyền ra ngoài, ai còn tin vào uy nghiêm và danh vọng của quân bộ bọn họ.


Lưu Anh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ngoại giới không biết, tiền đồ của con trai hắn còn có thể cứu chữa.


"Lưu Anh, ghi tội một lần, còn Lưu Lâm, cách chức, trong ba năm không được tham gia quân ngũ." Trương Thắng đem kết quả xử trí gửi sang quang não Lưu Anh.


Người có quân hàm quân nhân, một khi bị ghi tội ba lần, sẽ giáng một bậc.


Nhìn thư xử quyết, Lưu Anh nhíu mày, tuy kết quả này khiến hắn không hài lòng nhưng vẫn gật đầu. Thế nhân đều biết, quân hàm giáng cấp thì dễ thăng cấp mới khó, con của hắn thật vất vả mới thăng lên trung sĩ nhưng cũng chưa là cái gì. Đứa con trai này làm hắn tức hộc máu, nhưng nó dù sao cũng là đứa con duy nhất của hắn, hắn cũng thể thật sự bỏ mặc không quan tâm. Giáng chức còn tốt hơn là mất mạng.


"Còn Tuyên gia nữa, đừng quên." Đường Cẩn Phong cảnh cáo.


Lưu Anh vội vàng gật đầu, dẫn theo Lưu Lâm mang trở về gia.


Lưu Anh vừa đi vừa cởi bỏ dây thừng trên người Lưu Lâm.


Tên Tuyên Nhược Đông dám đánh hắn, đợi đến khi hắn được tự do..., Lưu Lâm phẫn nộ quay sang phụ thân kêu la: "Ba, giúp con báo thù......"


"Ba" một tiếng đánh vào trên mặt Lưu Lâm, đem khí thế bừng bừng của Lưu Lâm đánh nát.


"Báo thù?" Lưu Anh gầm lên, "Chọc cho lão tử một phiền toái lớn như vậy, còn dám mở miệng bảo ta giúp ngươi báo thù? Lão tử không đánh chết ngươi đã xem như tốt với ngươi lắm rồi."


"Ba, người......" Lưu Lâm bị phụ thân cho một bạt tai, hỏa khí trong lòng càng tăng lên.


Tức giận bất bình, Lưu Lâm sau khi cùng phụ thân ngồi lên phi hành khí quật cường không hề mở miệng nói chuyện, bởi thế suốt cả quãng đường về nhà bầu không khí bên trong phi hành khí luôn căng thẳng cực độ.


Về đến nhà, thê tử của Lưu Anh - Lý Khúc Sam, sau khi biết được chuyện con trai đã làm ở quân bộ, thì kiên định đứng cùng lập trường với trượng phu của mình.


"Con nói xem con sao lại đi trêu vào Tuyên gia? Bọn họ có thể nghiên cứu ra thuốc thử AP, tương lai đương nhiên có thể nghiên cứu ra những loại thuốc hữu dụng khác, con đắc tội với bọn họ làm cái gì?" Lý Khúc Sam nhịn không được dùng ngón tay nhấn vào đầu Lưu Lâm, lại bị Lưu Lâm không kiên nhẫn hất ra.


Nhìn nhi tử hoàn toàn không nhận ra hành vi sai trái của mình. Lý Khúc Sam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cho dù con thật sự muốn hành động, thì tìm người khác làm thay không phải được rồi sao, còn dám tự mình ở quân bộ động thủ?"


"Nếu không phải vì Tuyên Nhược Phong, con làm sao bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ?" Lưu Lâm không phục nói. Nếu không phải vì trận đấu 1vs1 kia của Tuyên Nhược Phong, hắn cũng sẽ không bị người ta đàm tiếu sau lưng. Đương nhiên không ai dám quang minh chính đại chê bai Đường Minh, có trào phúng thì cũng nhắm về mình hắn. Còn có người nói Lâm gia bị bỏ tù đều là do hắn hại? Bị người khác nói như vậy, hắn làm sao cam tâm cho được?


Lưu Anh nghe vậy, giận tím mặt: "Đó cũng là do ngươi tự chuốc lấy, ta đã từng nói với ngươi, chuyện của ngươi làm ra đừng để liên lụy đến Lâm gia."


Lưu Lâm không cam lòng bĩu môi, hừ lạnh một tiếng. Hắn đương nhiên không muốn liên lụy đến Lâm gia, nhưng những lời đồn đãi vớ vẩn hắn cũng không ngăn được. Mỗi ngày sau lưng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, loại cảm thụ này hắn không muốn chịu đựng cả đời.


Lý Khúc Sam vẻ mặt lo lắng, nhìn về phía trượng phu: "Trong ba năm nó thật sự không được phép gia nhập quân đội hay sao?" Ước muốn nhi tử trở nên nổi bật, chỉ sợ lại phải đợi thêm rồi.


Trước ngực Lưu Anh nghẹn một cơn giận: "Tướng quân đã quyết định ai dám cãi lời? Càng miễn bàn hỗn tiểu tử này dám ở ngay bên ngoài quân bộ động tay, chẳng phải đang làm trò trước mặt tướng quân hay sao? Không đem nó đưa lên toà án quân sự là tướng quân đã lưu lại cho Lưu gia một chút mặt mũi?"


Nghe vậy, Lý Khúc Sam ai thán một tiếng, chỉ có thể trách nhi tử mình từ trước tới nay làm việc đều chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, đặc biệt là từ sau khi cùng Đường Minh đàn đúm quậy phá, đầu óc càng thêm ngu muội.


Nhìn nhi tử rướn cổ, cứng đầu không chịu nhận sai, Lý Khúc Sam nặng nề thở dài một tiếng, nói: "Tiểu Lâm, theo ba ngươi đi nhận lỗi đi."


"Con không đi!" Lưu Lâm hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai quay đầu sang chỗ khác.


Lưu Anh nghe vậy tức giận mặt mày đỏ bừng: "Nghịch tử, nghịch tử."


Nhìn nhi tử càng ngày càng ngoan cố không chịu thay đổi, Lý Khúc Sam cũng giận dữ vỗ bàn, căm phẫn nhìn Lưu


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện