Editor Milley
“Hảo, mau đứng lên,” Thời Nguyên nhẹ nhàng đẩy đầu Dị ra, nhìn y rũ mắt xuống như là không vui, bất quá vẫn là từ trên người y xuống.
“Hảo hảo nghỉ ngơi, chờ ta tắm rửa xong lại đây cùng nhau ăn cơm,” Thời Nguyên từ trên giường đứng dậy, cười nhẹ, Dị ghé vào đầu giường không nói chuyện, thoạt nhìn rầu rĩ.
Bưng chậu nước đi ra ngoài, Thời Nguyên nghĩ Dị cả người đều bị hắn quấn đầy băng vải, nhìn cùng xác ướp giống nhau, cánh tay cũng không thể uốn cong, đợi chút nữa còn phải uy y ăn cơm.
Dị dưỡng thương mấy ngày nay, Thời Nguyên cũng không đi ra ngoài, hai người đều luôn ở vườn gieo trồng, ăn cơm lau gì đó, đều là Thời Nguyên một mình ôm lấy mọi việc, mà vết thương trên người Dị, cũng là Thời Nguyên gặp qua nhanh nhất, rõ ràng nghiêm trọng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn mấy ngày, cũng đã khép lại không sai biệt lắm, Thời Nguyên vì muốn y thời điểm hồi phục đuổi kịp dinh dưỡng, căn cứ theo chế độ uống thuốc do hệ thống cung cấp, mỗi ngày đều hầm các loại canh bổ dưỡng cho y uống.
Khác với trước đây bận rộn, hai người luôn rảnh rỗi ở vườn gieo trồng không có việc gì làm, dùng quang não của Dị cùng hệ thống kết nối với nhau, xem điện ảnh thế giới này, là phim cuộc chiến thú nhân thời nguyên thủy, không thể không nói, Thời Nguyên đối điện ảnh thế giới thú nhân có chút tò mò.
Phim không tồi, trước màn giao chiến đẫm máu của dã thú Thời Nguyên xem chấn động không thôi, ngay cả bắp rang trong tay ngồi ở trên giường đều quên ăn, Dị một bên mặt vô biểu tình, trong mắt không hề gợn sóng, nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía màn hình, cảm thấy thập phần không thú vị, lại chuyển tầm mắt qua, chuyên chú nhìn Thời Nguyên.
Anh hùng xứng mỹ nhân, không, ở chỗ này hẳn là giống cái, loại giai điệu quen thuộc này luôn được hoan nghênh nhất, mà bộ phim này lại thiên về người lớn, tự nhiên sẽ có những cảnh tượng thích nghe.
Vai chính anh tuấn dũng mãnh đánh thắng trận trở về bộ lạc, bạn lữ hắn mặc váy da thú ra tới nghênh đón, kế tiếp hình ảnh liền có chút khó có thể miêu tả.
Thú nhân tính tình hào phóng, đối với dục vọng không chút nào che dấu, ở trong phim cũng thể hiện ra tới, mặc dù phim không lộ ra da thịt, bất quá thông qua hoàn cảnh mặt bên phụ trợ, phim vẫn là thập phần kịch liệt, Thời Nguyên xấu hổ dời đi tầm mắt, nếu một mình hắn thì còn hảo, nhưng nơi này còn có Dị.
Thấy thì thấy không đến, nhưng thanh âm vẫn còn ở trong phòng vang lên, đặc biệt là thanh âm của hai đại nam nhân kia, yên lặng duỗi tay đem thanh âm tắt đi, Thời Nguyên không cẩn thận cùng Dị nhìn nhau liếc mắt một cái, thật là quá xấu hổ, mạc danh còn có chút thẹn.
Xem phim thì không có gì, ngược lại phim cũng hay, tuy rằng có những hình ảnh không phù hợp với trẻ em nhưng không thành vấn đề, đều là người trưởng thành, bất quá, muốn xem cùng ai cũng là tùy thuộc a, ở trong lòng Thời Nguyên, điều này giống như lúc còn nhỏ xem TV cùng bố mẹ và gia đình, đến đoạn hôn môi, cả nhà đều cùng nhau trầm mặt tình huống quả thật y như đúc.
Duỗi tay ở hộp bắp rang lấy một viên đem nhét vào trong miệng chậm rãi nhai, làm bộ chính mình cái gì cũng chưa nhìn đến, bởi vì thật sự là quá xấu hổ, cũng không có cùng Dị nói chuyện, may mắn thay đoạn cốt truyện này thực mau liền chuyển cảnh, trở lại cốt truyện chính, Thời Nguyên lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dị ngồi dựa ở đầu giường, biểu tình như thường, người ở bên ngoài xem ra là một bộ không biểu tình lạnh nhạt như băng, hơi rũ mắt xuống che lại cảm xúc trong mắt, môi mỏng hơi nhấp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phim lúc này cũng mau đến kết cục, Thời Nguyên quay đầu tới, liền thấy dáng vẻ này của y, lớn lên thật là siêu cấp siêu cấp soái, đối xứng với biểu tình thập phần lạnh lùng này, quả thực là vô pháp hình dung soái khí, Thời Nguyên sớm đã đem xấu hổ lúc trước ném tại sau đầu, liền muốn đối Dị nói chuyện đều đem quên mất, nội tâm cảm thán như thế nào sẽ có nam hài tử đẹp như vậy.
Thẳng đến khi Dị nâng đôi mắt lên nhìn về phía hắn, Thời Nguyên lúc này mới rạo rực lộ ra gương mặt tươi cười, hắn nguyên bản liền sinh thanh tú, khí chất thiên ôn nhuận, bộ dáng mặt mày cong cong, ở trong mắt người nào đó, có loại ý vị ngoan ngoãn.
Hầu kết lên xuống, thoạt nhìn thập phần gợi cảm, Dị không có áp chế ý nghĩ của mình, bàn tay chống ở trên giường, tầm mắt dừng ở cặp môi nhạt màu của Thời Nguyên, cúi người, đầu chậm rãi chạm tới.
Đầu đưa tới tận tay rồi không xoa thì phí, Thời Nguyên vô cùng cao hứng mà duỗi tay, ở trên mái tóc nhu thuận sáng bóng của Dị mà xoa nhẹ mấy cái, sờ thật mềm a.
“Đúng rồi, ta nhớ ra lời vừa định nói với ngươi rồi, mấy ngày nay cũng không cần đi ra ngoài, chờ vết thương hoàn toàn dưỡng hảo lại nói,” Thời Nguyên thỏa mãn mà thu hồi tay.
“Ừ,” Dị thấp giọng đáp ứng, nội tâm cảm thấy thất bại một lần nữa lại lặp lại, nhìn giống cái trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
______
Năm ngày sau, cánh rừng rậm viễn cổ chạng vạng này đã không còn một bóng người.
Mấy ngày trước biến dị thú dị động, cơ hồ làm tất cả thú nhân tới nơi này đều nhận ra loại dao động này, nhưng lại không biết đã xảy ra cái gì, trước có thú nhân đi trung tâm khu rừng cũng không mang được thông tin hữu dụng gì về cả, bất quá một đường biến dị thú kia đều bị dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa khu vực trung ương vốn luôn nguy hiểm từ trước đến nay cũng đã đi thập phần thuận lợi.
Thú vương trong truyền thuyết liền không nhìn thấy tung tích, gây ra một cú sốc cực lớn cho thú nhân, bất quá sau khi các thú nhân rời khỏi sau, chính giữa khu rừng viễn cổ, biến dị thú cấp cao tranh đoạt vị trí thú vương tranh đấu dần dần bắt đầu, sau đó không lâu sau, tân thú vương một lần nữa lại thống lĩnh đàn biến dị thú cấp cao.
Dưới một tán cây ở bên ngoài khu rừng, bỗng nhiên có hai người từ trong không khí đi ra, là Thời Nguyên cùng Dị, ở vườn gieo trồng đãi sắp non nửa tháng, nhìn đến Dị trên người miệng vết thương tất cả đều khép lại, Thời Nguyên còn dưỡng y nhiều thêm mấy ngày, sau mới mang theo Dị ra tới giải sầu.
“Bây giờ trở về nội thành sao?” Thời Nguyên theo thói quen tính mở bản đồ ra, muốn xem xung quanh có thu thập được gì không, nhưng lại nhớ ra mình đã đem khu vực này đều tìm gần hết rồi, lại thuận tay đóng lại.
“Ngày mai đi săn thú, trở về thành khu có thể đổi tinh tệ,” Dị tự nhiên nắm lấy tay Thời Nguyên, dùng ánh mắt lạnh đạm ở bốn phía nhìn quét một vòng, không có nguy hiểm.
Nơi này không có người khác nhìn đến, Thời Nguyên bởi vì Dị vừa mới hồi phục, cũng không muốn làm y không cao hứng, chiếu cố cảm xúc người bệnh, muốn nắm tay thì nắm đi.
Buổi chiều ngày hôm sau, hai người trở lại nội thành liền đi cửa hàng thịt, suốt đường đi đều có thể nghe thấy thanh âm thú nhân đàm luận, đều là về rừng rậm, Thời Nguyên cùng Dị liếc nhau, cũng chưa nói cái gì, loại chuyện này, bọn họ biết là được, Dị cũng không có làm nổi bật làm người biết được ý tứ, Thời Nguyên nhìn y trầm ổn, thập phần vui mừng, đôi khi nổi bật quá cũng không phải là một chuyện tốt.
Từ cửa tiệm thịt ra tới, hai người đi bộ tới đường chính của nội thành, Thời Nguyên muốn đi cửa hàng hải sản lần trước đến mua một chút hải sản ăn, lần trước nếm thử qua tư vị không tồi.
Trên đường phố rỗng lớn, một cỗ xe ngựa tráng lệ tiến tới, Thời Nguyên thấy thứ này có thể nói là phương tiện giao thông cổ đại, có chút kinh ngạc, rốt cuộc khoa học kỹ thuật nơi này phát triển so với thời đại của hắn đều nhanh hơn, không nghĩ tới còn có xe ngựa.
Được vẽ bởi bốn con ngựa trắng như tuyết, cỗ xe thập phần hoa lệ xa hoa, ngay cả bánh xe cũng