Editor: Milley
Bầu không khí không thể giải thích được trong không khí dần dần lan rộng.
Nhận thấy được điểm này, Thời Nguyên rút ngón tay ra, theo bản năng xê dịch cơ thể, cách xa Dị một chút.
Chuyển qua tầm mắt không dám đi nhìn biểu tình Dị.
Dị không phải là Tiểu Kim Long kia cái gì đều cũng không hiểu, cho nên hắn phải đem khoảng cách kéo ra.
Không biết như nào, Thời Nguyên luôn cảm thấy có chút chột dạ.
“Phải ở lại chỗ này nghỉ ngơi khoảng một năm mới có thể đi ra ngoài.
Vườn gieo trồng không gian cũng đã bị phong bế.” Thời Nguyên mở miệng đánh vỡ trầm mặc, “Hơn nữa, muốn đi ra ngoài phải cần hai mươi vạn năng lượng điểm mới có thể mở ra, không biết trong vòng một năm này có thể tích cóp được hay không.
Nói cách khác, phải ở lại chỗ này nghỉ ngơi lâu hơn.”
“Ta đã tính qua, mỗi ngày Giao Dịch Diện Bản có thể thu thập được 300 nguồn năng lượng điểm, nói, một năm sẽ có mười vạn, ngày thường còn phải ăn uống sinh hoạt, khẳng định sẽ tốn không ít, cho nên một năm này khả năng sẽ không đi ra ngoài.” Thời Nguyên vừa nói vừa nhìn mắt Dị, có chút thấp thỏm, “Lúc ấy cũng chỉ có biện pháp này.”
“Ừ, như vậy cũng được.” giọng nói trầm thấp nghe tới cảm xúc không cao.
Dị môi mỏng gắt gao mím lại, nhìn Thời Nguyên trong mắt tựa hồ có chút tổn thương.
“Vậy đi, ta ra ngoài đi dạo chút, ngươi vừa mới khôi phục nghỉ ngơi trước đi, chờ cơm nước làm xong ta liền gọi ngươi.” lời còn chưa nói xong, Thời Nguyên đã đứng dậy đi ra ngoài, không ở trong phòng tiếp nữa.
Sau khi ra ngoài, đôi mày thanh tú của Thời Nguyên nhăn đến cùng nhau, trên mặt đầy nét phiền muộn.
Nếu Tiểu Kim Long vẫn luôn không khôi phục như trước kia thì còn tốt, cái gì cũng đều không hiểu.
Rõ ràng là một con kim long uy phong, lại biểu hiện giống như cún con dính người.
Bất quá khi đó hắn còn không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại Dị biến thành hình người, ngược lại không dễ ở chung.
Chọn nói thẳng mà nói, Thời Nguyên có chút không đành lòng, nhưng nếu không chọn nói thẳng mà nói, này không phải là chậm trễ Dị sao.
Thời Nguyên đi đến bậc thềm gác mái, tâm phiền ý loạn ngồi xuống, nâng má ưu sầu nhìn phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Thời Nguyên không rối rắm bao lâu, đã suy nghĩ kỹ đem sự tình cùng Dị nói ra.
Hắn chỉ xem đối phương như đệ đệ trong nhà, bị thương sẽ đau lòng, nhìn không thấy sẽ lo lắng.
Về phần tình cảm khác, Thời Nguyên bất đắc dĩ cười cười, ai lại có thể động tâm với một đứa nhỏ chưa trưởng thành chứ? Ở trong lòng hắn, Dị vẫn là đứa nhỏ gầy gò trên người đầy vết thương kia, ngay cả giày cũng không có, một mình ở quặng tinh bỏ hoang giãy giụa sinh tồn.
Hơn nữa Thời Nguyên như thế nào cũng không thể nghĩ ra được, Dị rốt cuộc là động tâm tư từ lúc nào? Hoàn toàn không rõ a, hai người từ lúc gặp được cho đến bây giờ còn chưa tới một năm.
Đang suy nghĩ miên man, bên cạnh liền có người ngồi, cách đến rất gần.
Thời Nguyên quay đầu nhìn y, Dị vô luận là đứng hay ngồi, đều cao hơn hắn.
“Cùng ngươi nói chuyện này.” Thời Nguyên lộ ra nụ cười ôn nhu, cũng không có cố tình bảo trì khoảng cách làm Dị khổ sở, nói thẳng về sau chính y hẳn liền sẽ chú ý.
Dị chuyên chú mà nhìn Thời Nguyên, lẳng lặng chờ hắn mở miệng, bộ dáng thập phần nghiêm túc, y rất thích giống cái nói chuyện với y.
“Dị.” Thời Nguyên nghiêm túc mà nói, biểu tình đều mang theo ngưng trọng, bởi vì đây là một chuyện rất trọng yếu, đối với Dị cùng hắn mà nói, đều là, “Ta đối với ngươi không có tâm tư nào khác, từ ngày gặp được ngươi và quyết định hợp tác, liền cảm thấy có thêm một người đệ đệ, không còn gì khác.”
Dừng một chút, Thời Nguyên tiếp tục nói: “Hơn nữa, trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn.
Về sau ngươi có người theo đuổi của ngươi, ta cũng phải sống cuộc sống của ta.
Chúng ta không có khả năng lúc nào cũng ở bên nhau.
Cho nên ngươi phải hướng phía trước mà nhìn, ngươi sẽ gặp được nhiều người xuất sắc hơn.”
Nói tới đây, Thời Nguyên cũng không tiếp tục nữa, kiên nhẫn nhìn phản ứng Dị.
Thời điểm hắn mở miệng đối phương, liền duỗi thẳng cơ thể, cứng đờ ngồi ở bên cạnh hắn.
Tuy rằng không đành lòng, nhưng những lời này hắn nhất định phải nói.
Dị không nói gì, ánh mắt quật cường nhìn hắn, thân mình thật sự duỗi thẳng, giống như như vậy có thể duy trì được tôn nghiêm.
Thời Nguyên chật vật tránh đi tầm mắt y, đột ngột đứng lên rồi vội vàng rời khỏi nơi này, hướng phòng sau rừng trúc đi đến, đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Dị ở phía sau nhìn bóng lưng giống cái rời đi, cảm xúc trong mắt mơ hồ không rõ, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, mới rũ đôi mắt xuống, giống cái, không thích y.
————
Hai ngày qua, Thời Nguyên đều không có nhìn thấy Dị, cửa phòng Dị lúc nào cũng đóng chặt, chưa từng mở ra.
Dừng chân ở lối ra gác mái, Thời Nguyên quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt, biểu tình ảo não, nhưng hắn cũng không hối hận, không đem sự tình nói rõ ràng ra mới là hại Dị.
Nhanh chóng làm cơm xong, cố ý làm thêm mấy con cá, Thời Nguyên bưng khay đi lên gác mái, đem khay đặt ở trên mặt đất, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, “Dị, ăn cơm.”
Nói xong Thời Nguyên liền đi ra ngoài, ngoài đồng còn chưa có làm xong, dù sao ở chỗ này cũng không có chuyện gì làm, chỉ có thể dựa vào làm việc giết thời gian, một số hoạt động giải trí vô luận là xem phim hay là chơi game, đều không nâng cao sức khoẻ.
Cũng không biết Dị hôm nay có ăn cơm không.
Thời Nguyên thở dài, hai ngày nay đều là như thế này đưa cơm cho y.
Nhưng Dị cũng chưa từng ăn qua, mỗi lần quá nửa tiếng đi xem, khay vẫn còn nguyên mà đặt ở chỗ đó, đều lạnh hết, hắn đành phải bưng đi.
Vén tay áo lên, Thời Nguyên bắt đầu bận rộn trên mặt đất, hiện tại ra không được, chỉ có thể dựa Giao Dịch Diện Bản thu vào sinh hoạt, tổng không thể cả đời bị nhốt ở chỗ này.
Đem tâm tư khác đều vứt sang một bên, dùng cái cuốc không sai biệt lắm cày một mẫu đất thời điểm, Thời Nguyên ngồi dậy, không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không, nhìn thấy mấy mẫu rau xà lách bên cạnh mà, tổng cảm thấy đồ ăn do chính tay mình trồng nhìn mọng nước hơn một chút so với vườn gieo trồng tự động trồng ra.
Dư quang nhìn thấy thân ảnh Dị, Thời Nguyên xoay người hướng bên kia nhìn lại.
Mái tóc đen dài rải rác ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra biểu tình gì.
Thanh niên cao cao gầy gầy nhấp môi mỏng, chân dài một mạch liền hướng bên này đi tới, diện mạo cực kỳ bắt mắt.
Tiếp nhận cái cuốc trong tay Thời Nguyên, Dị cái gì cũng không nói liền bắt đầu làm việc.
Động tác dưới tay so với Thời Nguyên nhanh hơn nhiều, nhìn thập phần nhẹ nhàng.
“Ăn rồi sao?” Thời Nguyên nhìn tóc buông xõa của y, theo thói quen muốn giúp y, lại nhớ tới cái gì, cuối cùng không có động thủ, “Như thế nào không cột tóc.”
“Ăn rồi.” Dị thẳng eo lên nhìn Thời Nguyên, thanh âm nhàn nhạt, “Không cần.”
Bất đắc dĩ nhìn Dị, tóc y dài, làm việc trên mặt đất rối tung như vậy khẳng định sẽ không thoải mái.
Thời Nguyên đành phải từ ba lô lấy ra dây cột tóc trước kia mua cho y, rồi ra hiệu bảo đối phương ngồi xổm xuống, nhẫn nại tính tình giúp y cột tóc lại.
“Được rồi, về sau tự mình cũng học lấy một chút.” Thời Nguyên nhìn trái phải một lát, buộc khá tốt, vừa lòng cười một cái, cũng không quên dặn dò Dị.
Sau khi đứng lên, Dị nhìn Thời Nguyên không nói chuyện, rũ mắt che giấu sự mất mát.
Cầm lấy cái cuốc liền