lùn.
Editor: milley
Kim Long giáng xuống tốc độ, ổn định rơi xuống trên hoang mạc.
Thời Nguyên từ trên người nó xuống dưới, nhìn xung quanh.
Nơi bọn họ đáp xuống là một tinh cầu gần giống với hoang mạc, cây xanh rất ít.
Ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một hai đại thụ kỳ kỳ quái quái, đều là giống loài Thời Nguyên chưa từng thấy qua.
Thực vật trên mặt đất thưa thớt, chất đất tơi xốp, Kim Long di chuyển, mặt đất liền lưu lại dấu chân thật sâu.
Nhiệt độ nơi này không cao, gió thổi qua mang theo từng trận lạnh lẽo thấu xương.
Thời Nguyên từ ba lô lấy ra áo khoác thật dày mặc vào, nhìn thấy Kim Long bên cạnh biến trở về hình người, hỏi: “Ngươi có muốn áo khoác không?”
“Không cần.” Dị lắc đầu, băng vải trên cánh tay trái lỏng lẻo, y vén tay áo lên chuẩn bị một lần nữa cột chặt.
“Ngươi một tay không có tiện, đợi chút nữa, ta mặc xong liền cột cho ngươi.” Thời Nguyên vừa nói vừa mặc xong rồi thắt nút, sau đó giúp Dị đem băng vải quấn lại một lần nữa.
Nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay Dị hình như tốt đi rất nhiều, thân thể sau khi rắn chắc lên, năng lực khôi phục của bản thân Dị vẫn không tệ, dinh dưỡng lại đuổi kịp nói, phỏng chừng vết thương sẽ tốt lên rất mau.
“Tí nữa hầm canh cho ngươi uống, có muốn ăn thêm gì nữa không?” Thời Nguyên cười ôn nhuận, nghĩ đến Dị hiện tại là bệnh nhân, chuyện ăn uống cũng không thể bạc đãi y.
“Cá.” Dị nghĩ nghĩ nói.
Thời Nguyên gật đầu, Dị từ khi có thể hóa thành thú hình sau, đối thủy sản hải sản liền đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Hắn nghĩ này hẳn là đặc tính của Long tộc, dù sao chính hắn cũng rất thích ăn cá, khẩu vị của hai người còn rất hợp nhau.
“Vậy bây giờ đi chỗ nào?” Thời Nguyên theo Dị đi về phía trước.
Phía trước có đoạn dốc không cao không thấp, hai người đi lên lúc sau tầm nhìn được mở rộng, phía trước vẫn là hoang mạc rộng lớn như cũ.
Dị dừng chân, đứng ở trên dốc ngưng thần nhìn phía trước một lát, Thời Nguyên cũng dừng lại, Dị hình như là đang nhìn cái gì đó, hắn cũng theo bản năng liền theo ánh mắt Dị hướng phía trước mặt nhìn lại, cái gì cũng không nhìn thấy.
Vì thế Thời Nguyên đành phải từ bỏ, Dị là kim long, hắn vẫn là không cần cùng người ta so.
Quay đầu nhìn Dị bên cạnh mình lớn lên càng lúc càng soái, mặt nghiêng tinh xảo hoàn mỹ, tuyến độ cung của cằm cũng rất đẹp.
Thời Nguyên ở trong lòng nhịn không được cảm thán chính mình thật sự nhặt được một đại soái ca, mỉm cười mí mắt đều cong.
“Phía trước có núi lùn, có thể ở chỗ đó một đoạn thời gian.” Dị quay đầu chuyên chú nhìn Thời Nguyên nói, “Khoảng cách khá xa, phải đi tới ba tiếng, ta mang ngươi đi qua.”
“Vậy à.” Thời Nguyên nhìn nhìn cánh tay trái y, vừa mới cột chặt, miệng vết thương mới khôi phục, thay tới thay lui này cũng quá phiền phức, dược phía trên phỏng chừng đều có thể cọ không còn, “Nơi này không có nguy hiểm đi.”
“Tạm thời không có, nơi này hẻo lánh, không thuộc bất kỳ một cái lãnh địa gì của Long tộc, trong vài ngày nữa bọn họ sẽ không đuổi lại đây.” Dị nhìn thấy tầm mắt của Thời Nguyên dừng ở trên cánh tay trái của mình, theo bản năng giấu cánh tay ra phía sau, nhàn nhạt nói, “Vết thương nhỏ, không cần để ý.”
Thời Nguyên ngẩng đầu nhìn Dị, không nhịn được vươn tay nhéo tai y, nói: “Vết thương nhỏ cũng là vết thương, nếu như không chú ý đến vạn nhất nghiêm trọng thì sao?”
Thuận cúi đầu xuống, để cho giống cái có thể đến lỗ tai y.
Dị rất thích giống cái quan tâm y như vậy, tiếp xúc thân cận giống như thế này hai năm qua rất ít.
Giống cái căn bản không dùng bao nhiêu lực, ngón tay ấm áp nắm lấy lỗ tai y, vành tai Dị đều đỏ ửng lên.
“Dù sao thì hôm nay bọn họ sẽ không đuổi tới, không có nguy hiểm, vậy đi qua thôi, ba tiếng cũng không dài lắm.” Thời Nguyên buông tay khỏi lỗ tai ra, thấy lỗ tai Dị đỏ lên, còn có chút chột dạ, đem lỗ tai người bị thương nhéo tới đỏ như vậy, “Có đau không?”
“Không đau.” Dị lắc đầu, dừng một chút nói thêm: “Ta có thể cõng ngươi, như vậy tương đối mau.”
Nhìn thấy vẻ mặt không tán đồng của Thời Nguyên, Dị mím môi, mở miệng: “Hình người so với thú hình tốc độ có chút nhanh hơn, một tiếng là có thể đi qua, nơi này, không biết sẽ có nguy hiểm gì không.”
Nói xong Dị nhìn Thời Nguyên, trong lòng kỳ thật có chút chờ mong, vẫn luôn muốn tiếp xúc với giống cái, chính là không có cơ hội này.
Ý niệm lúc trước muốn dùng hình người cõng giống cái lại đi lên, khiến y nhịn không được nói ra.
Chẳng sợ nơi này có nguy hiểm gì, cũng sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn nào.
“Chính là cánh tay của ngươi...” Thời Nguyên còn chưa nói xong, liền thấy Dị ngồi xổm ở trước mặt hắn.
“Vết thương nhỏ, không biến thú hình sẽ không làm căng hư băng vải.” Dị nói nghiêm túc, thân hình cao lớn thon dài ngồi xổm ở nơi đó, kiên nhẫn chờ Thời Nguyên bò lên.
Khó xử nhìn Dị, Thời Nguyên biểu tình có chút khổ não.
Hắn như thế nào có thể để một người bị thương cõng hắn được chứ? Nhưng là thái độ của Dị rất cường ngạnh, ngồi xổm ở đó cũng không nói, liền chờ hắn, nhãi con này mà lì lên Thời Nguyên thật sự không vặn được y.
Cẩn thận nằm lên, lồng ngực Thời Nguyên cùng phía sau lưng Dị dán lên.
Nhiệt độ cơ thể của Dị rất cao, xuyên qua quần áo cũng có thể cảm nhận được.
Thời Nguyên nghiêng thân về phía sau một chút, tận lực không đụng tới y.
“Cánh tay trái ngươi có vết thương, không cần nâng lên, ta tự mình có thể bám chặt.” Vừa mới dứt lời, hai cổ tay Thời Nguyên bị bắt lấy.
Dị nhẹ nhàng kéo hắn kéo về phía trước, thẳng đến khi lưng cùng trước ngực hai người kề sát vào nhau.
Khuỷu tay vòng qua chân Thời Nguyên, Dị đứng dậy, chân dài bước lên, tốc độ rất nhanh liền chạy ra ngoài, phía sau cơ hồ mang ra tàn ảnh.
Lúc này Thời Nguyên không có nghĩ đến tốc độ không tệ của mình nữa.
Nếu như chính hắn mà nói, đi qua thật sự cần tới ba tiếng đồng hồ.
Dị cõng hắn rất vững chắc, lúc đầu Thời Nguyên còn có chút lo lắng tốc độ nhanh như vậy chính mình có thể bị rơi xuống hay không, vô ý thức liền ôm sát Dị.
Từ từ bình tĩnh lại, Thời Nguyên thả lỏng lực đạo cánh tay.
Nhiệt độ cơ thể của Dị rất cao, giống như nóng bỏng vậy, điều này làm cho hắn có chút lúng túng.
Mà Dị lúc này lại đề lên tốc độ, Thời Nguyên cảm giác có chút không ổn, vội vàng thành thành thật thật bò trở về.
Tốc độ này giống như bay, cảnh tượng hai bên đều không nhìn thấy rõ.
“Cánh tay thế nào rồi?” Thời Nguyên lo lắng hỏi một câu, hắn ghé vào lưng Dị, hai người cách nhau rất gần, giống như là thủ thỉ ở bên tai Dị vậy.
“Không có việc gì, rất mau liền đến, bám chặt.” Dị nghiêm túc trả lời, đồng thời đem Thời Nguyên hướng lên trên, tốc độ cũng không có giảm xuống chút nào.
“Ngươi không cần nâng, ta tự mình có thể kẹp chặt.” Thời Nguyên vẫn không yên tâm, dù sao diện tích bị thương ở trên cánh tay trái của Dị khá lớn, khẳng định chân hắn cũng đã đè lên miệng vết thương rồi.
Nói chuyện đồng thời đem chân kẹp eo Dị lại, hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy như vậy Dị có thể buông tay ra.
Nháy mắt liền ngừng lại, Dị đứng ở nơi đó có chút cứng