Lộ Lê trở lại biệt thự khi Mặt Trời đã xuống núi, không trung dần dần bị đêm tối bao phủ.
Người hầu thấy y tới giờ cơm cũng không trở về nên không chuẩn bị bữa tối, thấy bóng dáng y mới vội vội vàng vàng chạy tới phòng bếp phân phó.
“Ngài đã đi đâu, đừng tưởng rằng ngài là phu nhân thì có thể ở bên ngoài tùy tiện gây chuyện sinh sự, thượng tướng là người kỷ luật nghiêm minh, dù ngài có là phu nhân thì phạm lỗi cũng phải tự chịu trách nhiệm.” An Minh thấy bộ dáng y chật vật trở về, thần sắc lạnh lùng cảnh cáo.
Lộ Lê không liếc gã lấy một cái, đi thẳng về phòng rồi nhốt mình bên trong không ra.
Bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi, người hầu đi lên gõ cửa mời y xuống nhưng không được đáp lại. An Minh khi biết chuyện này, trong lòng cười lạnh, không ăn thì không ăn, tốt nhất đói chết y đi.
Tần Vũ sau khi trở về, An Minh lập tức đến trước mặt hắn cáo trạng Lộ Lê.
“Thượng tướng, phu nhân hôm nay ra ngoài cả ngày, tối muộn mới trở về, không biết ở bên ngoài làm cái gì cả ngày mà khi trở về quần áo bất chỉnh, cơm cũng không ăn, nhốt mình trong phòng, không biết có phải chọc giận người nào hay không.” An Minh mách lẻo, mặt ngoài lại vẻ mặt lo lắng.
Tần Vũ nhăn mày, cởi áo khoác rồi lên lầu. Cửa không khóa, vừa chạm đã mở. Lộ Lê nằm trêи giường, quần áo không bất chỉnh như An Minh nói, nằm đưa lưng về phía cửa.
“Sao em không xuống ăn?” Tần Vũ đi đến mép giường.
Lộ Lê xoay người, con ngươi đen nhánh hơi tỏa sáng khi mất trí nhớ giờ phút này như bị phủ lên một lớp sương mù. Khi người đàn ông nói chuyện, y lại rũ mắt, thở ra một hơi.
“Không có gì, hôm nay ra ngoài cả ngày, hơi mệt.”
“Mệt cũng phải ăn, anh bảo đầu bếp nấu chút đồ thanh đạm.” Tần Vũ nói xong liền đi ra ngoài.
Lộ Lê nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, cảm xúc trong mắt ngày càng phức tạp. Y đã khôi phục ký ức, ký ức ba năm của y, cho nên y không biết phải đối mặt với Tần Vũ thế nào.
Đúng là ban đầu y tiếp cận Tần Vũ với mục đích khác, nhưng qua hơn một năm ở chung, cộng thêm hai tháng mất trí nhớ, tình cảm của y với người đàn ông này không còn đơn giản, nhiều hơn một phần chân tâm mà chính y cũng không hay.
Y sống hai mươi mấy năm, Tần Vũ là người thứ hai đối tốt với y mà không mang bất cứ mục đích gì. Biết chân tâm không dễ có được, khi y ý thức được mình sẽ chà đạp tình cảm của Tần Vũ, làm tổn thương trái tim người đàn ông này, y do dự.
Y đã giãy giụa thật lâu, nhưng trách nhiệm với quốc gia vẫn nặng hơn. Tần Vũ sẽ gặp được người tốt hơn y, Trương tướng quân là cha nuôi, ân tình không phải hai ba câu là có thể phủi sạch.
Nếu kế hoạch thất bại, Liên Bang sẽ đắc tội đế quốc Vinh Diệu, lãnh đạo của Liên Bang sẽ đẩy trách nhiệm lên Trương tướng quân,