“Lão sư, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.” Lộ Lê thu hồi những bản vẽ đó, trịnh trọng đảm bảo với Milo đại sư.
Milo đại sư rất vui mừng, ông biết mình không nhìn lầm người, cánh tay gầy yếu xoa xoa đầu y, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Giờ khắc này, Lộ Lê phảng phất từ trêи người ông nhìn thấy bóng dáng của cha, trước khi qua đời, ông cũng luôn giống trưởng bối hiền lành nhìn mình, nếu có ông ngoại, đại khái là giống lão sư vậy.
“Đúng rồi, lão sư, có chuyện tôi quên nói cho ngài, tôi muốn tham gia Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp trêи Tinh Võng hơn nửa tháng sau.”
Milo đại sư hiển nhiên là nghe nói qua, “Cũng tốt, lấy trình độ hiện giờ của cậu, tham gia Đại Chiến Chế Tạo Cơ Giáp Tinh Võng dư dả, cá nhân top ba hẳn không có vấn đề.”
“Lão sư, tôi còn tính tham gia thi đấu chiến đội, tôi đã đáp ứng người khác.”
“Ân, làm theo khả năng, hiện tại cậu rốt cuộc không chỉ có một người.”
“Tôi sẽ làm vậy, lão sư.” Lộ Lê nghĩ thầm, nếu thật sự không được, cùng lắm thì đến lúc đó rút lui, hẳn là có thể.
Thời điểm kế tiếp, Milo đại sư giảng giải những thứ cần chú ý khi chế tạo một bộ cơ giáp cho y.
Bất tri bất giác một tiếng trôi qua.
Lộ Lê theo ước định rời khỏi Tinh Võng.
Trêи đường về Vinh Diệu tinh, mỗi ngày Lộ Lê đều trải qua thật sự phong phú, ban ngày bỏ thời gian rèn luyện thân thể, Tần Vũ có khi sẽ cùng y, thời gian còn lại hắn cũng rất bận, rời khỏi Vinh Diệu tinh đã gần một tháng, công việc tích lũy xuống càng ngày càng nhiều, không thể không dành thời gian đi xử lý.
Buổi chiều Lộ Lê đến trụ sở chế tạo cơ giáp tinh tế, mục đích của hắn không phải kiếm Trung Tâm, cũng không phải kiếm giá trị vinh dự, mà là tích lũy kinh nghiệm đối chiến với người khác và kinh nghiệm chế tạo cơ giáp.
Thanh danh y trải qua ngày đó tỷ thí với Chu Vang, người biết càng ngày càng nhiều, nghe nói có người mới đăng ký ngày đầu tiên không có trận thua, người nghe danh tới khiêu chiến càng ngày càng nhiều, có khi sẽ gặp được một ít người có ác ý, đều không ngoại lệ bị đánh bại.
Y còn rút ra một giờ cùng lão sư học tập chế tạo cơ giáp.
Một ngày, so với Tần Vũ còn bận hơn.
Bảy ngày sau, chiến hạm Vinh Diệu cách R tinh hệ đã không xa, lại qua một ngày, bọn họ có thể tiến vào phạm vi R tinh hệ.
Hôm nay, phòng điều kiển của chiến hạm Vinh Diệu đột nhiên thu được một đoạn tín hiệu kì quái, binh lính đem tín hiệu phân tích ra, phát hiện là một đoạn tín hiệu cầu cứu.
Sau khi Tần Sương biết chuyện này, lập tức bảo hạm trưởng chiến hạm Vinh Diệu tra hướng phát ra tín hiệu cầu cứu, sau đó đem tin tức này nói cho đại ca, còn nói người phát ra tín hiệu cầu cứu rất có thể là người Vinh Diệu đế quốc.
Tần Vũ đi vào phòng điều khiển chính, những ngôi sao cuồn cuộn trong vũ trụ trừ tinh cầu giống những hạt pha lê, còn có rác rưởi hay thiên thạch bay lung tung trong vũ trụ, trong đó thiên thạch có lớn có bé, có cái nhỏ như nắm tay, có cái lại khổng lồ như một viên tinh cầu.
Xuyên qua dải thiên thạch, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy mặt sau, hai chiếc phi thuyền dựa vào nhau, ngừng giữa vũ trụ, trong đó một chiếc phi thuyền thân thuyền vẽ một biểu tượng màu đen, có hơi thở tà ác.
“Là hải tặc tinh tế.” Một binh lính buột miệng thốt ra.
Hải tặc tinh tế là loại người tàn ác nhất trong vũ trụ, bọn họ dùng cướp bóc để sống, thường xuyên bắt cóc thương thuyền lui tới trong vũ trụ, nhưng bọn họ thông thường tụ tập trong tinh vực nào đó, nơi này cách R tinh hệ không xa, trước đây không có hải tặc tinh tế lui tới.
Bị hải tặc tinh tế bắt cóc là một phi thuyền thương mại, nhưng không phải phi thuyền thông thường, bên ngoài phi thuyền có biểu tượng Nois, chứng tỏ đây là của gia tộc Nois, trong phi thuyền có khả năng có không ít công dân đế quốc thân phận không thấp.
Hải tặc tinh tế xuất hiện ở chỗ này và phi thuyền bị bắt cóc, bản thân là việc rất kỳ quái, nhưng mọi người tạm thời không nghĩ nhiều.
“Tần Sương, cậu dẫn người qua đi, có thể bắt sống thì bắt sống, không thể thì giết.” Ngữ khí âm trầm như trời đông giá rét, sát khí trêи người Tần Vũ chợt bùng nổ.
“Vâng, thượng tướng.” Tần Sương lĩnh mệnh.
Trong đại sảnh phi thuyền, người bị hải tặc bắt cóc đều tập trung ở chỗ này, trừ bỏ công nhân phi thuyền, đại bộ phận đều là người áo mũ chỉnh tề hoa lệ, phi phú tức quý (dù không phải nhà giàu cũng là quý tộc), giờ phút này một đám không như ngày thường cao cao tại thượng, bị hải tặc dọa rụt cổ lại, chỉ có số ít vài người ngẩng đầu ưỡn ngực.
Mọi người đều biết, hải tặc là một đám tàn bạo, bọn họ giết người chưa từng bận tâm, chỉ cần chọc bọn hắn không vui, mạng nhỏ xong luôn ở chỗ này.
Một người thoạt nhìn giống đầu lĩnh hải tặc là nam nhâm chột mắt đứng trêи cao, nhìn xuống nhóm người này, lộ ra nụ cười khinh miệt.
“Ta hỏi các người, ai là Lisa Nois?”
Nói xong, đại sảnh an tĩnh lại, ai cũng không mở miệng.
Nam nhân chột mắt tựa hồ sớm đoán được tình huống này, nhếch miệng lộ ra tới biểu tình khát máu, “Không nói cũng chẳng sao, dù sao người ở đây nhiều như vậy, giết một đám, sẽ luôn có một người chịu nói.”
Đại bộ phận người biểu tình thoáng chốc thay đổi, có chút rối rắm, giống như đang suy xét muốn nói hay không.
Tuy rằng đắc tội Nois không có lời, nhưng mạng nhỏ không còn, đắc tội hay không đắc tội cũng không khác biệt gì đi.
“Đầu lĩnh, không tốt, phụ cận xuất hiện một chiến hạm thật lớn.” Một hải tặc hoang mang rối loạn chạy tới.
Người bị bắt cóc nghe vậy, nháy mắt vui sướиɠ kϊƈɦ động.
Sắc mặt nam nhân chột mặt khẽ thay đổi, bắt lấy cổ áo tên hải tặc kia, mặt mũi khủng bố, “Ngươi nói cái gì, xác định đúng là quân hạm không?”
“Là quân hạm, tuyệt đối không nhìn lầm, trêи quân hạm có biểu tượng quân đội Vinh Diệu đế quốc.” Hải tặc cũng cho rằng nhìn lầm rồi, cố gắng xác nhận xong mới lại đây thông báo.
“Quân hạm Vinh Diệu đế quốc sao lại xuất hiện ở chỗ này, trước đó không phải đã hỏi thăm sao, thật là một đám phế vật.”
Nam nhân chột mắt ném thủ hạ ra, sải bước hướng tới cửa ra đại sảnh.
Khi hắn sắp bước ra, phi thuyền đột nhiên đong đưa kịch liệt, đại sảnh tức khắc vang lên từng tiếng kêu rêи ngắn ngủi, có người té ngã, không cẩn thận đè vào nhau.
“Đầu lĩnh, cơ giáp quân đội khốn kiếp từ quân hạm xông vào.” Vài tên hải tặc té ngã lộn nhào vọt vào.
Còn chưa đánh, bọn họ đã mất ý chí chiến đấu, quân đội Vinh Diệu đế quốc để lại cho hải tặc ấn tượng quá sâu sắc, quá mức kinh hoàng.
Sắc mặt nam nhân chột mắt trở nên thập phần khó coi, lập tức lui về đại sảnh, ra lệnh cho hải tặc xung quanh: “Mọi người nghe đây, đem người nơi này bắt lại, một kẻ cũng không cho chạy.”
Tần Sương dẫn đầu đánh tới đại sảnh, một đường thế như chẻ tre, mười mấy hải tặc cũng ngăn không được hắn, hải tặc chết trong tay hắn thậm chí vượt qua hơn nửa số lượng