Tới Tần gia, Lộ Lê phát hiện Tần nguyên soái đã trở lại, Tần phu nhân cũng ở đó, nhìn bọn họ tiến vào, còn thỏa thuê đắc ý liếc mắt nhìn y.
“Phụ thân, chúng con đã trở lại, hôm nay sao ngài trở về sớm như vậy?” Lộ Lê đi tới cười với Tần nguyên soái.
“Mẫu thân con nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, bảo ta mau chóng trở về.” Tần nguyên soái cái gì cũng không biết, nhưng vợ mình rất ít khi dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói với ông, cho nên nửa giờ trước ông đã về.
Nghe vậy, Lộ Lê liếc nhìn Tần phu nhân một cái.
Tần phu nhân cong khóe miệng, nhìn như uy hϊế͙p͙, tựa như nói nếu không lập tức quyết định, bà sẽ nói ra bí mật của y.
Y đi rồi, Tần phu nhân cùng Barbara thương lượng một chút, cảm thấy những lời Lộ Lê nói chỉ là là hư trương thanh thế, y nhất định là vì bí mật bị chọc thủng, cho nên mới hoang mang rối loạn chạy thoát.
Nếu y không chịu thừa nhận, như vậy các nàng sẽ dùng thuốc nặng hơn, xem hắn còn có thể bình tĩnh không, vì thế có một màn như bây giờ.
Tần Vũ cởi áo khoác quân trang, sát khí trêи người chậm rãi tràn ra, thần sắc lành lạnh.
Tần nguyên soái dừng lại, nhìn hắn một cái, nhíu mày, “Con làm sao vậy, ai chọc con.”
Tần Vũ nhìn về phía Tần phu nhân.
Tần nguyên soái tức khắc hiểu rõ, lại nhìn Lộ Lê, “Chẳng lẽ, mẫu thân con muốn nói việc gì đó liên quan đến Lộ Lê?”
Cố ý bảo ông trở về, còn phải đợi người trong nhà đến đông đủ, nghĩ tuyệt đối không phải việc đơn giản, Tần nguyên soái lập tức bảo Tần quản gia đem người hầu ra ngoài.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Người vừa đi, Tần nguyên soái mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Tần phu nhân đang đắc ý dào dạt.
“Hỏi tôi không bằng hỏi hắn, có phải có bí mật giấu diếm gạt mọi người hay không, lúc trước tôi đã nói không cho hắn vào cửa Tần gia, là các ngươi một hai phải làm, hiện tại thì tốt rồi, người này hóa ra tiếp cận Tần Vũ là có rắp tâm khác.” Tần phu nhân không nói thẳng ra chân tướng, bà muốn chậm rãi thưởng thức Lộ Lê khủng hoảng.
Nhưng đừng nói khủng hoảng, sợ hãi cũng không có, thần sắc Lộ Lê từ khi vào nhà không hề biến hóa, Tần phu nhân ngó trái ngó phải cũng chưa nhìn thấy thứ mình muốn.
Tần nguyên soái thần sắc không đổi, “Bí mật gì, rắp tâm gì?”
Tần phu nhân lớn tiếng nói: “Ông hỏi hắn.”
Lộ Lê than nhẹ một tiếng, “Phụ thân, mẫu thân nghe công chúa Barbara châm ngòi, muốn nói con là gián điệp Liên Bang phái tới.”
“Bà quả thực hồ nháo!” Tần nguyên soái tức giận, lửa giận nhắm ngay Tần phu nhân, “Bà tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân Tần gia, thế mà đi theo một đứa tiểu bối hồ nháo, Từ Lan Huyên, bà có phải mấy năm nay an nhàn đến mức đầu óc hư luôn rồi hay không!”
Đây là lần đầu tiên Tần nguyên soái gọi cả tên lẫn họ Tần phu nhân, kịch bản hoàn toàn không giống như bà tưởng.
“Tần Phủ, sao ông có thể to tiếng với tôi như vậy, tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao, hắn vốn dĩ là người Liên Bang, lúc trước vô duyên vô cớ cùng Tần Vũ kết hôn, không phải gián điệp thì là cái gì.” Tần phu nhân không dám tin mà rống lên với ông, cảm thấy trong lòng nóng nảy muốn giải tỏa ra xung quanh.
“Chỉ bằng một câu suy đoán bà liền bảo nó là gián điệp Liên Bang, cái này gọi sự thật sao!” Tần phủ quả thực bị làm tức chết rồi.
“Đương nhiên không phải tôi suy đoán, tôi nói có căn cứ, Barbara nói nhìn thấy hắn cùng một thám tử Liên Bang nói chuyện, thám tử Liên Bang kia lại biến mất, thân phận của hắn không phải có vấn đề thì là cái gì? Tần Phủ, tôi là hạng người như vậy sao, vậy mà ông không tin tôi!” Tần phu nhân cho rằng Tần nguyên soái ít nhất sẽ tin tưởng một chút, không ngờ chuyện thứ nhất ông làm chính là chỉ trích mình, tức đỏ mắt.
Tần nguyên soái nói một câu có thâm ý khác, “Nếu bà vẫn là Từ Lan Huyên trước kia, tôi sẽ tự tin tưởng bà, nhưng bà nhìn chính mình xem, từ khi con cái bà có đối tượng, bà không ngừng phản đối phản đối, về sau lại càng kỳ quái hơn, trở nên hoàn toàn không giống bà nữa, bà bảo tôi làm như thế nào tin tưởng bà, nếu bà còn tiếp tục như vậy, tôi cũng nói không được nữa.”
“Tần Phủ, lời ông nói có ý gì, ông nói rõ ràng cho tôi.” Cái gì kêu là nói không được nữa, Tần phu nhân tức muốn hộc máu tiến lên.
Tần nguyên soái không đáp, ông vẫn tức giận chưa tan.
Tần phu nhân dùng sức túm ông, giống như nổi điên muốn ông nói cho rõ ràng, Tần nguyên soái bảo Tần quản gia kéo bà ra.
Tần phu nhân rống to, hoàn toàn không còn hình tượng cao quý nữa, vì nhắm mắt làm ngơ, Tần nguyên soái bảo Tần Vũ cùng ông đến thư phòng, có chuyện muốn nói cùng hắn, vừa lúc Tần Vũ cũng có chuyện muốn nói.
“Cái con hồ ly tinh này, ngươi hiện tại vừa lòng chưa? Chồng ta con trai ta đều không tin ta, từ khi ngươi đến đây mọi thứ biến thành như vậy, ngươi có phải muốn đoạt đi hết thảy của ta mới cam tâm!” Tần phu nhân quát thét, hai người kia vừa đi, dã thú bị giam đã trực tiếp lao tới, lý trí hoàn toàn biến mất.
“Mẫu thân, tôi nghe nói ngài trước kia là người vợ cũng như mẫu thân hiền huệ, Tần nguyên soái nói không sai, không biết khi nào, ngài thay đổi, biến thành người mà bọn họ xa lạ, ngài chưa bao giờ tỉnh lại nhìn mình một chút sao?”
Nếu có thể, Lộ Lê hoàn toàn không muốn làm gia đình hoàn chỉnh này tan rã.
Tần phu nhân cười rộ lên ha hả, biểu tình ẩn ẩn lộ ra điên cuồng, “Chỉ cần không có ngươi, ta chính là ta.”
“Vậy vì sao ngài phản đối Tần Thường cùng hôn phu của em ấy.”
“Nam nhân kia sao xứng đôi với Thường Nhi của ta.”
“Ngài lúc trước chỉ là ngại hắn quân hàm không đủ cao, nhưng hiện tại hắn ở quân bộ địa vị càng ngày càng cao, sớm muộn gì có thể ngang hàng cùng Tần Thường, vì sao ngài còn không vui?” Lộ Lê thử đem đạo lý bẻ ra nói với bà.
“Ta không thích hắn.” Tần phu nhân nào nói được đạo lý, chỉ có thể càn quấy.
“Được, vậy người nào mới xứng đôi với Tần Thường?”
“Đương nhiên là Bob hoặc Dihp.” Hai người phân biệt là nhị vương tử và tam vương tử, đại vương tử đã có Vương phi.
“Nhưng Tần Thường không thích bọn họ.”
“Ta đây mặc kệ.”
“Nhưng không phải ngài rất yêu quý Tần Thường sao, vì sao cứ phải không màng ý nguyện của em ấy?” Lộ Lê cảm thấy Tần phu nhân có điểm kỳ quái, vì sao cứ kiên trì muốn cho nữ nhi mình gả vào hoàng thất.
Tần phu nhân trêи mặt xuất hiện chút giãy giụa, nhưng bà lại nói không nên lời nguyên nhân, “Ta yêu nó, nhưng nó cần phải gả vào hoàng thất, không đúng, chúng ta không phải đang nói Tần Thường, ngươi đừng mong nói sang chuyện khác, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, tự mình rời đi, hoặc là ta đem thân phận của ngươi bại lộ ra ngoài.”
Lộ Lê cảm thấy nói không thông, “Tôi sẽ không rời đi, Tần Vũ ở đâu, tôi sẽ ở đó.”
“Ngươi thật sự không sợ ta đem thân phận của ngươi nói ra sao?” Đôi mắt Tần phu nhân hơi nhuốm sắc đỏ sẫm.
“Vì sao tôi phải sợ?” Lộ Lê hỏi lại.
“Được, bây giờ ta sẽ đem thân phận của ngươi nói cho mọi người.” Tần phu nhân kϊƈɦ động lên,