Quốc vương đi rồi, nhị vương tử Bob ba miếng ăn xong cũng vội vàng rời khỏi nhà ăn, đuổi theo quốc vương chuẩn bị đi xử lý chính vụ.
“Phụ vương, để anh cả mang Serrill đến Tần gia xin lỗi, làm như vậy thật sự tốt sao?”
Bước chân quốc vương hơi khựng lại, không rõ ràng, nhưng Bob vẫn chú ý, trong lòng mừng thầm, quyết định không ngừng cố gắng.
“Phụ vương, trước đó con nghe được anh cả nói với ngài, con biết ngài không muốn làm Tần gia và vương thất ly tâm, nhưng Serrill tốt xấu cũng là vương tử, thân phận tôn quý, sao có thể để nó đi xin lỗi một người Liên Bang, hơn nữa bảy ngày nay Serrill đã bị Tần Vũ trừng phạt rồi.”
Nói đến đây, Bob dừng một chút.
“Đường đường là vương tử, bị tướng lãnh đế quốc nhốt bảy ngày, vương thất lại không dám hé răng, bây giờ còn muốn xin lỗi đối phương, việc này truyền ra, thể diện vương thất sẽ không còn.”
Thần sắc quốc vương càng ngày càng tối lại, khi Bob cho rằng ông sẽ bùng nổ, ông lại mở miệng, “Bob, Tần gia không chỉ là tướng lãnh, hay là thân thích của mẫu hậu con, nếu là người khác, đương nhiên không cần, nhưng Tần gia cũng coi như là nhà mẹ đẻ mẫu hậu con, những lời này về sau không cần nói nữa.”
“Vâng, phụ vương.” Bob cúi đầu đáp.
Sáng hôm sau, Brian áp giải Serrill không muốn ra cửa đến Tần gia, vương hậu có chút lo lắng, dặn dò hắn không được làm em trai bị thương.
Không bao lâu, bọn họ vào cửa nhà Tần gia, Brian trực tiếp xách cổ áo Serrill đi vào.
Phòng khách Tần gia chỉ có Lộ Lê và Tần Vũ.
Tối hôm qua Brian đã nói với Tần Vũ, sẽ mang theo Serrill đến đây tìm Lộ Lê xin lỗi.
“Serrill, mau xin lỗi.”
Nhìn đến vị tứ vương tử điện hạ trong truyền thuyết này, trong mắt Lộ Lê hơi kinh ngạc, y chưa gặp qua Serrill, chỉ là từ trong miệng người khác nghe qua.
Tứ vương tử có cá tính đáng yêu, ngày thường cười rất nhiều, hình tượng hẳn là giống ánh mặt trời mới đúng, nhưng vị tứ vương tử trước mắt toàn thân bao phủ không khí tối tăm, biểu tình tàn bạo càng đem hết tâm tình hắn biểu lộ ra không thể nghi ngờ.
Serrill tính tình ngoan cố, ánh mắt ẩn ẩn lộ ra một tia cuồng bạo nhìn chằm chằm Lộ Lê, biểu tình lạnh lẽo, không thấy hối cải chút nào.
“Serrill, đừng để ta nói lần thứ hai.” Brian cho rằng cả đêm hắn hẳn là có thể nghĩ thông suốt.
Serrill gắt gao nhìn chằm chằm Lộ Lê, như thế nào cũng không chịu cúi đầu.
Lộ Lê cảm thấy cảm xúc hắn không thích hợp, đây không giống một người tâm tư thâm sâu, ngược lại giống như bị kϊƈɦ thích quá mức.
“Đại điện hạ, hắn không muốn thì thôi, có một số việc vốn dĩ không phải chỉ xin lỗi, là có thể một lần cho qua.”
Brian nghe ra ý của y, đây là không tính tha thứ cho Serrill, bất đắc dĩ thở dài, “Xin lỗi, khiến các vị chế giễu, đợi sau khi trở về, ta sẽ giáo ɖu͙ƈ lại nó.”
“Đại điện hạ không cần như thế, người làm sai vốn là không phải là anh, huống chi hắn không phải trẻ con, có tư duy của chính mình, hẳn là hiểu việc gánh vác trách nhiệm.” Lộ Lê cười cười, liếc nhìn Serrill một cái.
Serrill biểu tình vặn vẹo.
“Chúng ta không quấy rầy nữa.” Brian lo lắng hắn sẽ nói ra lời không dễ nghe, lập tức cáo từ, túm Serrill sắc mặt không cam lòng rời khỏi Tần gia.
Thẳng đến khi âm thanh xe huyền phù biến mất, Lộ Lê quay đầu nhìn Tần Vũ, “Trạng thái tinh thần Serrill này dường như không tốt lắm.”
“Liên quan gì đến anh đâu.” Tần Vũ trước sau như một không cảm thấy hứng thú với việc của người khác, vô tình đến cực điểm.
Buổi tối Tần nguyên soái trở về, còn mang theo một tin tức.
“Tối ngày mai các con cùng ta đến vương cung một chuyến.”
“Đến vương cung làm cái gì?” Tần Vũ nhíu mày, tựa hồ không có cảm tình với vương cung.
Tần nguyên soái thấy không quen loại thái độ trời đất bao la ta là lớn nhất này, tức giận nói: “Quốc vương cố ý để Brian mang Serrill lại đây, chúng ta cũng nên phản hồi lại, ít nhất đến chứng minh thân phận Lộ Lê một chút, ngoài ra vương hậu là chị họ mẫu thân con, vương thất và Tần gia cũng có vài phần thân thích, về tình về lý, Lộ Lê cũng nên đi gặp một lần”
Tần Vũ cười lạnh ra tiếng.
Lộ Lê biết hắn muốn nói gì, mở miệng trước: “Phụ thân, chúng con đã biết, đêm mai nhất định sẽ đi.”
“Như vậy thì tốt.” Tần nguyên soái may mắn vợ của con trai lớn là người hiểu chuyện, chỉ tính điểm này, xem như ánh mắt hắn cũng không tệ lắm, ít nhất không tìm một đại gia về nhà.
Tối ngày hôm sau, Lộ Lê tìm từ tủ quần áo một bộ trang phục nghiêm chỉnh ngày thường rất ít mặc, cơ bản y không hay đến những nơi trang trọng, cho nên Tần Vũ trước kia đã chuẩn bị một ít chính trang cho y, một lần cũng chưa mặc.
Lộ Lê còn chọn cho Tần Vũ đang không hứng thú đi một thân âu phục rất đẹp, quần áo là y mua cho Tần Vũ, nhưng cho tới nay cũng chưa mặc qua.
Chân dài thẳng tắp nghịch thiên đi với quần tây, phác hoạ ra sức mạnh ẩn chứa muốn bộc phát, trêи tay áo là khuy chạm khắc hình rồng, tinh xảo và xa hoa, che dấu lệ khí trêи người Tần Vũ vài phần, thêm hai phần quý khí.
Lộ Lê không để hắn giống ngày thường hất ngược tóc ra sau, lộ ra ngũ quan hình dáng rõ ràng, như lưỡi đao sắc bén, mà chải vuốt tương đối tùy ý, đem một phần tóc xõa xuống, đôi mắt sắc bén bị che khuất, lãnh khốc biến thành quyến rũ.
Tần Vũ không quá để ý đến ngoại hình từ trước đến nay, tùy ý y lăn lộn.
Lúc xuống lầu, Tần nguyên soái bị kinh hãi, ông thấy được Tần Vũ bất đồng với xưa nay, thiếu chút nữa cảm thấy không quen biết hắn.
“Anh cả, anh quá đẹp trai, nếu ngày thường anh cũng như vậy, lực hấp dẫn khẳng định không thua kém anh hai, đoạt hết fan não tàn của anh ấy cũng không có vấn đề gì.”
Tần Tuyết ngoài miệng nhai một miếng thịt, thiếu chút nữa rớt về trong khay, vội vàng xoa xoa nước miếng đang chảy ra.
Tần Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo trước sau như một.
Tần Tuyết rùng mình, được rồi, mặc kệ bề ngoài thay đổi như thế nào, trong xương cốt vẫn là anh cả cô nhận thức kia.
“Tiểu Tuyết, thật sự em không cùng chúng ta tới vương cung sao?” Nghe được lời cô nói, Lộ Lê lại hỏi một lần nữa, đêm nay bọn họ ba người muốn đến vương cung ăn bữa tối, cho nên trong nhà chỉ còn lại mình Tần Tuyết.
“Em không đi đâu.” Tần Tuyết gần đây không muốn gặp Barbara, tuy cô đã biết Barbara lúc trước làm những việc đó là do Serrill lợi dụng, nhưng nếu bản thân không có ý tưởng này, sao có thể liên tưởng ngay khi đối phương vừa nói, cô cảm thấy không hợp với Barbara.
“Vậy được rồi.” Lộ Lê thấy thái độ cô kiên quyết, không khuyên bảo nữa.
Tần Tuyết đột nhiên nghĩ đến một việc, “Đúng rồi, anh hai và anh ba sắp tới sẽ về nhà ở.”
“Vậy thì tốt.”
Tần nguyên soái cũng nghe được, nhíu mày, nhưng không nói gì.
Ba người đi tới vương cung, vương cung đã sớm phái người ra tiếp đón bọn họ, là Brian.