“Eddie?” Lý Hà kinh ngạc quay đầu lại.
“Lý Hà, chúng ta đừng theo chân bọn họ chấp nhặt, những người này rõ ràng là tới chỗ chúng ta gây sự, nếu theo chân bọn họ ồn ào hoặc động thủ, sẽ đúng ý bọn họ.” Eddie ở bên tai hắn nhỏ giọng nói.
Lý Hà ngẩn ra, “Cậu đang nói, bọn họ cố ý dẫn dắt chúng ta động thủ?”
Eddie gật gật đầu.
Angelo cũng thò qua, “Eddie nói không sai, trước đó có đồng học nói cho tôi biết, nói nhìn thấy Joshua gần một tháng nay đi cùng những người này, những người này là học sinh khoa cơ giáp, thanh danh nghe nói không tốt lắm.”
“Được, vậy không theo chân bọn họ chấp nhặt nữa.” Lý Hà phỉ nhổ về phía bọn chúng.
Đáng tiếc bọn họ không tính dây dưa, đối phương lại không muốn buông tha bọn họ, Eddie nói không sai, bọn họ chính là cố ý tới gây sự.
Người đâm Lý Hà đi đầu chắn trước mặt bọn họ, “Đi cái gì mà đi, lưu lại cùng chúng ta tâm sự tí.”
“Cút ngay, ai muốn đứng cùng các người, các người là cái thá gì.” Lý Hà hung ác trừng mắt qua.
“Dám mắng chúng ta chẳng là cái gì, mày muốn tìm chết a.” Đối phương cả giận, giơ nắm tay lên muốn đấm qua.
“Làm gì vậy?”
Khi Lý Hà cho rằng mình bị đấm đến nơi rồi, một thanh âm không kiên nhẫn truyền tới.
Mọi người quay đầu lại, nhìn ở cửa có ba người đang đứng, cầm đầu vẻ mặt hung thần ác sát nhìn bọn họ.
“Lôi*, Lôi thiếu……” Kẻ chuẩn bị đấm Lý Hà người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
*Lôi trong chữ Lôi Hà, tập đoàn nhà Renault
Mấy kẻ kia một giây trước còn khí thế kiêu ngạo, giây tiếp theo co ro giống mấy con rùa đen.
Renault nhếch khóe miệng, cười như không cười, “Hóa ra mắng các ngươi chả là cái thá gì, là muốn chết à, bổn thiếu gia ta hình như cũng mắng rất nhiều lần, có phải cũng là muốn chết hay không?”
“Không không không không không, là chúng tôi muốn chết, Lôi thiếu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, bây giờ chúng tôi cút ngay đây.” Mấy kẻ đó tè ra quần chạy.
Bọn họ vừa đi, bốn người Eddie tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy mấy kẻ kia ở khoa cơ giáp thực lực không cao, nhưng cũng mạnh hơn so với cơ giáp chế tạo sư bọn họ rất nhiều.
Thật sự phải đánh nhau, bọn họ chắc chắn không có lợi, may mắn Renault xuất hiện, nếu không bọn họ không thể không bị đánh mặt mũi bầm dập.
“Lôi thiếu, cảm ơn anh, tôi……” Eddie tiến lên muốn nói lời cảm tạ.
Renault ngắt lời hắn, “Tôi nói học sinh khoa chế tạo cơ giáp các cậu sao vô dụng như vậy, thể chất vốn không được, còn không biết chạy, chẳng lẽ đầu óc cũng không sử dụng được?”
Eddie đen mặt, người này miệng lưỡi sao độc như vậy, vừa rồi còn muốn cảm tạ hắn, nháy mắt đã làm người ta cụt hứng.
“Tóm lại cảm ơn các anh, chúng tôi đi trước.” Eddie nhanh chóng nói xong, nhìn bọn Lý Hà một cái rồi đi.
Nhạc Ân Dương thở dài, “Renault, cậu nói chuyện không thể khách khí một chút sao, người ta tốt xấu gì cũng là học sinh xuất sắc nhất khoa chế tạo cơ giáp, đầu óc được công nhận là tốt nhất rồi, miệng cậu thiếu đánh như vậy, đừng hy vọng người ta cảm ơn cậu.”
“Xì, tôi cũng không cần cậu ta cảm tạ.” Renault không để bụng phất tay, “Đúng rồi, nhà các cậu đều lấy được thiệp của Tần gia chứ.”
“Đương nhiên, nhà tôi sao có thể vô dụng, ít nhất cũng có thể nằm trước danh sách 50.” Nhạc Ân Dương nói.
Âu Cùng cũng gật gật đầu, “Phụ thân tôi cũng lấy được.”
“Vậy vừa đủ, tôi còn tưởng rằng chỉ có nhà tôi lấy được, còn lo lắng làm sao mang các cậu đi vào, hiện tại may mắn không cần nhọc lòng.” Renault thở ra một hơi.
Nhạc Ân Dương và Âu Cùng đồng thời đen mặt, “Renault, cậu mở miệng không nói lời nào sẽ chết à.”
“Tôi cũng không phải người câm.”
“Thôi, đừng nói với cậu ta nữa.” Âu Cùng giữ chặt Nhạc Ân Dương đang muốn đại chiến 300 hiệp với Renault.
Renault biểu tình thắng lợi, đặc biệt thiếu đánh.
Tới ngày yến hội, những nhà quyền quý khắp Vinh Diệu tinh lái xe huyền phù liên tục ngừng trước cổng lớn Tần gia, từng chiếc sắp hàng, hình ảnh thập phần chấn động.
Từ khi tin tức truyền ra, rất nhiều công dân đế quốc muốn thêm kiến thức một chút, đáng tiếc bọn họ ngay cả cơ hội tới gần Tần gia cũng không có, bị chặn cách 1000 mét.
Địa điểm Tần gia tổ chức yến hội không phải đại sảnh, mà là sảnh lộ thiên rộng mở cách vách, đại sảnh bị ngăn cách, người hầu sẽ dẫn khách nhân tới sảnh ngoài.
Lộ Lê ở phòng đợi, còn có thể nghe được âm thanh ầm ỹ từ ngoài cửa sổ truyền đến.
Yến hội đã bắt đầu, khách nhân một người tiếp một người tới, nhanh chóng náo nhiệt hơn.
“Lần đầu tiên em nhìn thấy Tần gia náo nhiệt như vậy.” Lộ Lê một bên trêu đùa con trai trêи giường trẻ em, một bên nói với Tần Vũ đang thay quần áo.
Tần Vũ mới từ bên ngoài trở về, trêи người là quân trang lạnh băng, hắn thay đổi một bộ quân trang khác, nghiêm trang soái khí, khí thế bức người, khiến gương mặt anh tuấn càng thêm cương nghị lạnh nhạt, “Về sau sẽ không.”
“…… Không phải nên nói về sau còn có sao?” Lộ Lê yên lặng chửi thầm.
“Một lần là đủ rồi.” Tần Vũ không thích loại không khí ầm mĩ nãy, hắn không có hứng thú xã giao hàn huyên cùng bất luận kẻ nào, trừ phi cần thiết, nếu không loại yến hội này hắn cũng không tham gia.
Chờ hắn mặc xong, Lộ Lê đứng lên sửa sang lại nếp uốn trêи người, bảo Tần Sương ăn không ngồi rồi đi lên hỗ trợ chăm sóc bảo bảo, rồi cùng Tần Vũ đi xuống. Bảo bảo tuy là vai chính, nhưng nó cũng mới được một tháng, người Tần gia đều không tính ôm nó đi yến hội, không cần thiết để khách nhân xem, chỉ cần biết vai chính yến hội là cháu trai trưởng Tần gia là được.
Chồng chồng cả hai đều không thích quá mức náo nhiệt, dường như là người cuối cùng tới yến hội.
Lộ Lê cùng Tần Vũ đi gặp mấy người địa vị tương đối cao ở Vinh Diệu đế quốc.
Vương thất bên kia cũng phái người đến đây, là đại vương tử Brian cùng nhị vương tử Bob, Lộ Lê thấy, còn nói chuyện với bọn họ, hoàn toàn không thấy xấu hổ ngày ấy ở vương cung.
Trừ hai vị vương tử, còn có đại công chúa và chồng của nàng.
Đại công chúa tên Lasta, trượng phu của nàng là bá tước Louis, con trai độc nhất của công tước Clemens, Tần gia phát thiệp mời cho công tước Clemens, đại công chúa đi theo cha con họ cùng nhau tới.
Còn chưa tới gần, Lộ Lê đã nghe được thanh âm công tước Clemens khoe con trai mình là bá tước Louis với người khác.
“Vị công tước Clemens này dường như rất kiêu ngạo vì con trai mình, nghe nói công tước phu nhân qua đời từ sớm, công tước hẳn là rất yêu phu nhân?” Lộ Lê quay đầu nói với Tần Vũ.
“Không biết.” Tần Vũ đạm mạc trả lời.
Lộ Lê dở khóc dở cười, được rồi, đây mới là tác phong của Tần Vũ.
“Chị dâu muốn biết, không bằng hỏi em.” Tần Ca nâng một ly rượu vang đỏ đi tới, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm loá mắt bức người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, tựa như yêu nghiệt.
Người được mời đến tham gia yến hội đại bộ phận đều mang theo vợ hoặc con cái mình, không ít người khi Tần Ca đi tới, tầm mắt liền trộm dính lại đây, thậm chí thầm hưng phấn. Nam thần đế quốc cùng chiến thần đế quốc rất ít cơ hội nhìn thấy đứng chung một chỗ trước mặt công chúng, đối với bọn họ mà nói đây là một hình ảnh thập phần khó thấy được, có vài người hận không thể mở