Thân hình cứng rắn của Tần Vũ lập tức xuất hiện giữa không trung, ánh mắt đen dừng trêи mặt y.
“Có chuyện gì?”
Lộ Lê hơi hơi hé miệng, còn chưa trả lời thì nghe Tần Vũ như nói ai đó trước đi ra ngoài, liền biết mình gọi không đúng lúc, “Em có quấy rầy anh không?”
“Không ngại.” Tần Vũ nói, thật sự không đúng lúc, hắn sẽ không nhận.
“Em nghe nói anh tấn công biên giới Liên Bang.” Nếu đã liên hệ, Lộ Lê không do dự rối rắm nữa, nhắc tới chuyện này.
Tần Vũ ‘ừ’ một tiếng.
“Vì sao, anh đi một tháng, chẳng lẽ là vì chuẩn bị tấn công Liên Bang?” Lộ Lê dừng một chút, dứt khoát bất chấp tất cả, “Là bởi vì Liên Bang phái em tới đánh cắp tư liệu, cho nên anh tấn công à?”
“Không.” Tần Vũ mang vẻ mặt lãnh khốc.
“Cái gì?” Lộ Lê đang chuẩn bị tinh thần nghe hắn nói phải, thình lình nghe được câu trả lời ấy lại cho rằng mình nghe lầm, Tần Vũ lặp lại một lần, khuôn mặt bình tĩnh dần dần nhiễm một tầng hung ác nham hiểm làm người cảm thấy lạnh sống lưng, bộ dạng lúc này giống hệt như ngày hắn mang mình về từ trung tâm thương mại, còn nhiều ra chút sát khí âm trầm.
“Ông ta dám không màng nguy hiểm tự tiện khôi phục ký ức của em, đây là trừng phạt cùng giáo huấn ông ta phải nhận.”
Lộ Lê thiếu chút nữa không phản ứng được, ông ta, là chỉ Trương tướng quân sao?
“… Em không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Người của ông ta dám kϊƈɦ thích mạnh lên đại não của em, xác xuất thành công lại chỉ có bốn phần, nếu thất bại, em sẽ biến thành người thực vật, ông ta biết rõ điểm này còn đáng chết dám làm như vậy!” Bộ dạng Tần Vũ tức giận rõ ràng chiếu trêи không trung.
“… Cho nên, đây mới là lý do anh tấn công Liên Bang?” So với chuyện Hà Kiến Bạch lừa y, hay sự thật xác xuất thành công thật ra chỉ có bốn phần, Lộ Lê càng chấn động khi nguyên nhân Tần Vũ tấn công Liên Bang thật sự liên quan đến mình, nhưng hoàn toàn khác những gì y tưởng.
Tần Vũ hừ lạnh, “Em tìm anh, có phải ông ta đã liên hệ không?”
“Phải.” Y đã không tì vết tự hỏi.
“Ông ta muốn em cầu xin giúp?”
“Không có.” Lộ Lê lập tức phủ nhận, “Cha nuôi chỉ lo cho em, mới liên hệ dò hỏi tình huống.”
“Một tháng rồi mới biết lo lắng, lại nhằm lúc anh tấn công Liên Bang? Em thật sự cho rằng ông ta chỉ là vì quan tâm em, mà không phải biết chắc em sẽ tìm anh?” Khóe môi Tần Vũ lộ ra vẻ châm chọc.
Lộ Lê không thể phản bác được, y biết chứ, y biết y đang tự lừa mình rằng cha nuôi thật sự quan tâm đến mình, do dự một chút vẫn nói: “Em biết anh muốn tốt cho em, nhưng mà, nếu là vì em, anh có thể buông tha cho cha nuôi, buông tha Liên Bang không?”
Tần Vũ trầm mặt.
“Liên Bang dù sao cũng là nơi em lớn lên, em, không thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ.” Lộ Lê cúi đầu, cha nuôi hiểu y, sao y lại không hiểu ông ấy, biết rõ đối phương có chủ ý này, y vẫn không thể bỏ qua.
Đó là quê nhà y lớn lên từ nhỏ, hai mươi mấy năm ký ức gắn liền với nó, từ khi vào học ở học viện quân sự đệ nhất Liên Bang, giáo ɖu͙ƈ y tiếp thu càng thời thời khắc nhắc nhở y chức trách nghĩa vụ của một quân nhân, y không phải cục đá, không thể thờ ơ.
Tần Vũ không trả lời, sau đêm đó, Lộ Lê cũng không gọi nữa, ba ngày sau, y lên Vũ Trụ Võng hỏi thăm mới biết đáp án của Tần Vũ.
Thượng tướng Tần Vũ của đế quốc Vinh Diệu đáp ứng Liên Bang lui binh, nhưng không thể tay không mà về, cho nên Liên Bang vẫn phải trả giá đắt, trận chiến này mới dừng lại.
Uy danh của Tần Vũ lại lần nữa được chứng thực, tuy rằng lần này hắn không có mặt, nhưng ai chẳng biết quân đoàn I của đế quốc Vinh Diệu là mãnh hổ do hắn dẫn dắt, thắng lợi nghiêng về một bên lần này khẳng định là do hắn chỉ huy, khắp các diễn đàn trêи Vũ Trụ Võng đều