Tuy không biết chiếc phi thuyền này xuất phát từ mục đích gì mới thay đổi chủ ý không tiếp đất, nhưng theo nguyên tắc thà bắt lầm còn hơn bỏ sót, binh lính vẫn báo cáo tin tức này lên.
Từ sau khi cha con Lộ Lê mất tích, quân đội trêи dưới liền tràn ngập không khí điên cuồng bạo ngược, mọi người nơm nớp lo sợ, không dám lớn tiếng ồn ào.
Bọn họ không phải lần đầu tiên nhìn thấy thượng tướng tức giận khủng bố, nhưng mỗi lần duyên cớ đều là vì phu nhân.
Noyce ngày thường tương đối hiếu động, hai ngày nay cũng giống bị khâu miệng, không phải không dám nói lời nào, nhưng lúc nói đặc biệt nhỏ giọng, nhỏ giọng đến mức chỉ có thể đến gần mới nghe được.
Tần quản gia vô cùng tự trách với việc này, bởi vì ông cảm thấy là trách nhiệm của mình, trước đó nếu không phải ông đề nghị Lộ Lê mang Soái Soái ra cửa, sẽ không phát sinh chuyện này.
Nhưng mọi người không ai trách ông, ai cũng không biết kẻ bắt bọn họ là vì Lộ Lê, hay là vì Soái Soái, chỉ có thể nói là xui xẻo mà thôi, nếu phải đến, sớm hay muộn gì cũng sẽ đến.
Sau đó, Tần Vũ lợi dụng quyền thế tiến hành phong tỏa các cảng quan trọng, tiến hành kiểm tra từng chiếc phi thuyền, rốt cuộc cũng có thu hoạch.
Ở Hải Thiên tinh mà phi thuyền hải tặc suýt nữa đáp xuống có một đám người, bọn chúng là bên mà thủ lĩnh hải tặc chuẩn bị giao tiếp, bởi vì quân đội đột nhiên đến, bọn chúng cho rằng mình bại lộ, lộ ra một chút dấu vết, toàn bộ sa lưới.
Vừa mới bắt được những người này, quân đội còn chưa thẩm vấn ra chân tướng từ bọn chúng, cho nên lúc phi thuyền hải tặc rời đi, bọn họ cũng không biết có liên quan đến những kẻ đó.
Lúc Chu Tuấn Ngạn nhận được tin tức, trực giác nói cho hắn, chiếc phi thuyền này nói không chừng chính là mục tiêu bọn họ đang tìm.
“Thượng tướng, bên cạnh Hải Thiên tinh phát hiện một phi thuyền khả nghi, đó là một chiếc thương thuyền dùng phi thuyền, lúc đang tới gần Hải Thiên tinh, đột nhiên thay đổi phương hướng, hiện tại chạy hướng hướng La Tử tinh, tôi hoài nghi phu nhân có khả năng ở trêи chiếc phi thuyền này.”
Tần Vũ đứng lên, khuôn mặt tràn ngập sát khí làm cho người ta sợ hãi, biểu tình hung ác nham hiểm, đôi mắt lập loè vẻ khát máu, âm âm trầm trầm, làm người nhìn thấy không rét mà run, rét lạnh sau lưng.
“Đi!”
Thượng tướng lên tiếng, quân đoàn I mênh ʍôиɠ cuồn cuộn, lấy khí thế chấn động R tinh hệ xuất phát.
La Tử tinh từ tên nhìn cũng không thấy gì, nhưng lại là một viên hắc tinh không hơn không kém.
Cái gọi là hắc tinh chính là tinh cầu không đăng ký tọa độ, những kẻ sống trêи hắc tinh đa phần không rõ thân phận, có khả năng là kẻ bị truy nã, hoặc là kẻ đắm mình trong trụy lạc.
Hắc tinh không có pháp luật, chỉ có nắm đấm mới là chân lý, thế lực trêи tinh cầu đều làm hoạt động buôn lậu, không nhận ra người giao dịch, là một viên tinh cầu không có nhân tính, hắc tinh như vậy có rất nhiều, La Tử tinh chỉ là một viên trong số đó.
Thủ lĩnh hải tặc lo lắng xảy ra chuyện, bảo thủ hạ tăng tốc độ, đến La Tủ tinh chỉ nửa thời gian so với ngày thường dự tính.
La Tử tinh hắn đã tới vài lần, cũng đã làm giao dịch cùng thế lực trêи tinh cầu đó, tuy kế hoạch xảy ra vấn đề, nhưng vẫn có thể hoàn thành một phần, hắn đã đuổi kịp bên liên hệ, cấp trêи cũng đã hạ mệnh lệnh.
Trẻ con không thể bán, nhưng người lớn không có tác dụng gì, có thể bán cho thế lực ở La Tử tinh, dù sao sớm muộn gì cũng phải bán.
Phi thuyền vừa đến La Tử tinh, ngoài cảng đã có người tới đón bọn họ.
Thủ lĩnh hải tặc cùng người đối phương phái tới giao tiếp một chút, có được hứa hẹn xong, lập tức sai thủ hạ gom người bắt được tới một phi thuyền loại nhỏ, may mà người không nhiều lắm, không cần chia làm hai lần.
Bảy tám tên hải tặc đi vào phòng giam, đuổi đám Lộ Lê ra, rất nhiều đứa trẻ không quá nghe lời, cần nhân thủ tương đối nhiều.
Lộ Lê có chút lo lắng đi xuống rồi sẽ bị tách ra.
Đứa bé trai nhắm mắt theo đuôi đi bên người y, một bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy góc quần áo y, như sợ bị bỏ lại.
Còn may mọi việc không đến mức không xong như Lộ Lê tưởng, hải tặc chưa tách họ ra lập tức, mà đuổi bọn họ lên một chiếc phi thuyền loại nhỏ, phi thuyền rời khỏi cảng, bay vào chỗ sâu trong La Tử tinh.
Đó là thế giới cùng tương lai chưa biết đến, có lẽ là biết vận mệnh mình sẽ viết lại ở chỗ này, không ít người lớn phát ra thanh âm nức nở, trẻ con cũng bị nhiễm cảm xúc, oa oa khóc lớn, ồn ào khiến bọn hải tặc thấy phát phiền.
Lộ Lê bây giờ mới biết được, hóa ra đám hải tặc này còn bắt không ít người lớn, người lớn không thể giống trẻ em bán cho người khác làm con cái, ước chừng chỉ có mấy cái kết cục kia, không phải là nô ɭệ, thì là người hầu, nhưng y tin Tần Vũ nhất định sẽ đến cứu cha con bọn họ, vẫn chưa hoảng loạn.
Hải Nhân đi theo phía sau y lại sợ hãi không chịu được, phát ra tiếng khóc áp lực, hắn cũng là người Doraki, nhưng nhu nhược hơn nhiều so với Lộ Lê, chồng hắn là một quân lính bình thường, cho dù phát hiện bọn họ mất tích, cũng không có khả năng tìm tới nơi này, tuyệt vọng cùng bất an kinh khủng với tương lai tràn ngập trong đầu hắn.
Nhưng thật ra con hắn, dưới tình huống như vậy cũng không khóc, có thể là bởi vì người rất nhiều, ngược lại làm nó không cảm thấy hiện tại nguy hiểm, tò mò nhìn đông nhìn tây.
Loại phi thuyền nhỏ này tới nơi thì dừng lại, bọn hải tặc bắt đầu xua đuổi bọn họ rời thuyền, động tác thô lỗ, có nam nhân trẻ tuổi bị đẩy thiếu chút nữa té ngã, tức khắc hùng hùng hổ hổ, bị hải tặc trừng mới im miệng. Lộ Lê liếc nhìn đối phương một cái, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng y không nghĩ nhiều.
Sau đó bọn họ bị bắt đến nơi giống như nhà giam, hải tặc muốn tách người lớn và trẻ con ra.
Hải Nhân không muốn tách ra khỏi nhi tử, một người cha khác cũng không muốn, nhưng bọn họ đều đánh không lại hải tặc, cuối cùng bị bắt tách ra, hai người cha khóc đến chết đi sống lại.
Đến phiên Lộ Lê, mấy hải tặc còn không có tới gần đã bị ánh mắt tràn ngập hàn khí của y làm kinh sợ đứng yên.
Bỗng nhiên nhớ vị này ở trêи phi thuyền đã từng đánh ngất xỉu đồng bạn của chúng, thân thủ khẳng định không tồi, nhưng đúng lúc khó khăn này, phó thủ lĩnh hải tặc tới, hắn thông minh hơn so với đám thủ hạ tứ chi phát triển.
Đại ý là tao biết mày không muốn cùng con trai tách ra, nhưng chúng mày nhất định phải bị tách ra, nếu đánh lên, tao cũng sẽ không bận tâm con của mày, đến lúc đó bị thương nơi nào đừng trách chúng tao, hơn nữa mày chỉ có một người, nơi này cũng không phải là ở trêи phi thuyền, chúng tao có rất nhiều nhân thủ.
Lộ Lê nhăn mi, giữa mày tối tăm.
Đúng lúc này, y cảm giác được quần áo bị kéo một chút, cúi đầu nhìn thấy bé trai ngẩng đầu lên.
“Chú ơi, con sẽ bảo vệ em trai thật tốt.” Đứa bé trai nói khẽ với y.
Lộ Lê duỗi tay xoa xoa đầu nó, nội tâm thở dài, đối phương nói không sai, y lợi hại hơn cũng không có khả năng bình yên vô sự dưới luân xa chiến của bọn chúng.
Lộ Lê thỏa hiệp miễn đi tai nạn và phiền toái, phó thủ lĩnh hải tặc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã đến lúc này, bọn chúng cũng không muốn tự nhiên bị đâm ngang.
Lộ Lê nhìn bọn họ mang con trai đi, cùng những người lớn khác bị nhốt vào nhà giam, không khí người sống chớ gần khiến gương mặt sinh ra quá phận diễm lệ mặt cũng không thấy được nửa phần kiều diễm, đen mặt ngồi trong một góc, cũng không có người nào chú ý đến y.
Bọn họ bị nhốt ước chừng nửa