“Xong rồi xong rồi, thật sự vượt quá một trăm người, đứa nhỏ kia đúng lúc thứ 95, sau đó thêm năm người, đến vị phụ huynh này là 110 vị.” Một người phụ nữ trở về, khuôn mặt u sầu.
“Không thể nào.” Vị phụ huynh biết được tin dữ này, phát ra tiếng kêu rêи.
Đứa bé đi theo dường như nghe hiểu lời người lớn nói, ồn ào con mặc kệ con mặc kệ, phải có người máy kia, thanh âm ồn ào khiến những người phía trước xếp hàng nhăn mặt.
“Mẫu thân, con mặc kệ, con phải có người máy kia, bằng không con sẽ không đi học.” Một đứa bé bảy tuổi bắt lấy tay phụ nhân, ngang ngược bá đạo mà nói.
Người chồng đau lòng cho con trai, bị ồn ào không có biện pháp, chạm vào người phụ nữ một chút, “Bà xem đứa bé kia, nó không có người lớn đi cùng, bà đến bảo nó đổi vị trí với chúng ta, trẻ con dỗ một chút là được rồi.”
Ánh mắt người phụ nữ đột nhiên dừng ở trước thân ảnh nho nhỏ, mắt sáng lên, “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới biện pháp này, ông trông con trai, tôi đi rồi về nhanh.”
Người phụ nữ đi đến trước mặt tiểu đậu đinh hai tuổi, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, “Cậu bạn nhỏ, sao cháu một mình ở chỗ này, có phải lạc đường hay không?”
Soái Soái liếc bà ta một cái, không thèm để ý.
“Cậu bạn nhỏ, dì muốn thương lượng với cháu một chuyện, dì cho cháu năm cái kẹo que, cháu đổi vị trí với dì được không?” Người phụ nữ không thấy được khinh thường trong mắt nó, tiếp tục không ngừng cố gắng, cho rằng trẻ con rất dễ dỗ.
Soái Soái vẫn không để ý đến bà ta.
Đúng lúc này người máy rốt cuộc bắt đầu được đưa lên kệ, đội ngũ cố định bắt đầu tiến lên.
Người phụ nữ có chút sốt ruột, “Như vậy, nếu không dì cho cháu 50 cái kẹo que, cha mẹ cháu hẳn là trước nay chưa cho cháu ăn nhiều kẹo que như vậy.”
“Cha tôi nói ăn nhiều đường sẽ sâu răng.” Soái Soái bị bà ta cuốn lấy có chút không kiên nhẫn, khuôn mặt nhỏ toàn bộ viết như vậy, nó chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn với người nhà, nhưng với người ngoài, đại khái là di truyền từ phụ thân, một câu cũng lười nói với đối phương.
Bị đứa nhỏ hai tuổi dùng câu giảng đạo lý đơn giản bật lại, người lớn trước sau nhịn không được cười, trêи mặt người phụ nữ lúng túng không thôi.
“Vậy không cần kẹo que, dì cho cháu một ngàn tinh tệ, đổi vị trí với cháu thế nào, dù sao sau này cháu cũng có thể mua được người máy, còn có thể kiếm được một ngàn tinh tệ, đúng hay không?” Người phụ nữ không muốn từ bỏ, tiếp tục lừa dối.
Có phụ huynh thấy bà ta ngay cả trẻ con hai tuổi cũng muốn lừa, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không mở miệng, người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là kẻ tính tình không tốt.
“Vậy sao bà không đi kiếm?” Soái Soái ngẩng khuôn mặt nhỏ, nghi hoặc mà hỏi lại.
Biểu tình người phụ nữ cứng lại, ngượng ngùng giải thích, “Dì không thiếu một ngàn tinh tệ, dì chỉ là không có thời gian, bạn nhỏ là người tốt như vậy, sẽ đáp ứng đổi với dì chứ?”
“Nhà tôi cũng không thiếu tinh tệ, tôi không đổi với bà.” Soái Soái bi bô nói, khuôn mặt lại kiên định xưa nay chưa từng có.
Có vị phụ huynh bị khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Soái Soái manh rồi.
“Nó thật đáng yêu.”
“Đứa nhỏ này không tồi, mới hai tuổi đã không bị tiền tài dụ dỗ, lớn lên nhất định rất ghê gớm.”
Người phụ nữ bị nói mất hết thể diện không nhịn được, bà ta còn chưa tin không làm gì được một đứa bé hai tuổi, rốt cuộc xé gương mặt giả nhân giả nghĩa, nắm lấy tay Soái Soái, “Đứa nhỏ thúi, hôm nay mày không đổi cũng phải đổi.”
“Đánh người này đánh người này, người lớn đánh trẻ con này.” Soái Soái gân cổ lên lớn tiếng kêu.
Trong lúc nhất thời, người lớn xung quanh đều bị giọng nó hấp dẫn lại, nhìn chằm chằm cánh tay người phụ nữ đang nắm lấy đứa bé, lộ ra biểu tình khinh thường.
“Người nào thế này, đứa nhỏ hai tuổi mà cũng bắt nạt.”
“Trời ạ, sao cô ta xuống tay được, đứa bé mới nhỏ như vậy.”
Người phụ nữ bị nói sắc mặt đỏ lên, vội vàng buông tay đứa bé ra, hét lên: “Tôi không đánh nó, tôi chỉ là nắm lấy tay nó mà thôi.”
“Bác gái, bác cào đỏ tay tôi rồi.” Soái Soái giơ lên khuỷu tay đỏ toàn bộ, bĩu môi, hốc mắt phiêm phiếm nước.
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu thanh tú phảng phất bị vô số uất ức, thoáng chốc khiến người lớn xung quanh bộc lộ tình thương của cha mẹ, thay nhau chỉ trích người phụ nữ không đúng, người phụ nữ chịu không nổi, xám xịt trốn đến phía sau, ông chồng ôm con trai cũng không dám đến gần bà ta quá, sợ mất mặt theo.
“Ông có ý gì, vừa nãy còn không phải ông bảo tôi đi.” Người phụ nữ thấy chồng cũng như vậy, tức giận đến đau phổi “Tôi bảo bà đi dỗ nó, chứ không bảo bà đi bắt nạt một đứa trẻ con.” Ông chồng bất mãn nói.
Đứa con dường như biết mọi việc không thành, lại ồn ào khóc, hai người bị ồn ào không có biện pháp.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến thanh âm kinh hỉ.
“Tin tốt, công ty kia thấy tiêu thụ mạnh như vậy, quyết định tăng thêm hai mươi người máy nữa, hai mươi vị phía sau sẽ có cơ hội.”
“Thật sự? Vậy thật tốt quá.”
Vài vị phụ huynh đang tính toán chạy lấy người lại lần nữa xếp thành hàng, đôi vợ chồng kia cũng vô cùng vui mừng xếp hàng.
Đội ngũ tiến lên rất nhanh, hơn mười phút sau đến lượt Soái Soái.
Nhân viên không thấy được nó, liền để vị phụ huynh tiếp theo tiến vào, vị phụ huynh này chỉ chỉ tiểu đậu đinh trước mặt, “Tiểu thư, còn có vị khách hàng nhỏ này nữa.”
Nhân viên cúi đầu mới phát hiện Soái Soái tồn tại, trêи mặt lộ ra một chút xấu hổ, cong lưng, “Cậu bạn nhỏ, cháu tự mình tới sao?”
Soái Soái lắc đầu, “Không phải, cháu tới cùng cha.”
“Vậy cha cháu đâu?” Nhân viên hỏi.
“Tôi là cha nó.” Một thanh âm dễ nghe bỗng nhiên vang lên.
Nhân viên quay đầu nhìn thấy một nam nhân ưỡn bụng to, diện mạo thập phần đẹp mắt đứng ở bên cạnh, chính diện mỉm cười nhìn cô, khuôn mặt nhân viên ửng đỏ, vài giây mới phản ứng được.
“Cha.” Soái Soái tiến lên ôm lấy một chân Lộ Lê.
Lộ Lê sờ sờ đầu nó, “Soái Soái vừa rồi làm rất tốt, cha đã thấy.”
Lúc người phụ nữ kia tìm tới con trai, y đã nhìn thấy, cũng biết mục đích của đối phương, nhưng y không qua, quả nhiên con trai không làm y thất vọng, nửa điểm thiệt cũng không có.
Soái Soái đắc ý dào dạt ngẩng cằm lên, nheo nheo mắt, “Cha, kỳ thật con còn có thể làm được tốt hơn, nhưng mà thôi, người lớn vô sỉ, con làm trẻ con cũng không thể học theo người ta.”
“Soái Soái nhà ta thật là giỏi.” Lộ Lê tán dương.
Nhân viên và phụ huynh bên cạnh nghe được thì buồn cười, đứa bé này thật sự chỉ hai tuổi thôi sao.
“Phiền cô, tôi muốn mua mười một bộ.” Lộ Lê nói với nhân viên.
“Cái, cái gì?” Công nhân cho rằng mình không nghe rõ.
“Tôi nói tôi muốn mua mười một bộ, ở đây không hạn chế một người chỉ có thể mua một bộ, tôi nghĩ tôi hẳn là có thể mua mười một bộ chứ.” Lộ Lê nghiêm túc lặp lại một lần nữa.
“Ngài nói cũng không sai, nhưng mà…… Một bộ đã hai trăm vạn tinh tệ, mười một bộ chính là hai nghìn hai trăm vạn, ngài chắc chắn sao?” Nhân viên lắp bắp, lần đầu tiên cô gặp được khách hàng