Sáng ngày hôm sau, Lộ Lê chạy bộ xong ngồi ở bàn ăn, cho hai đứa nhỏ ăn rồi gọi cho con trai lớn.
Gương mặt bụ bẫm toàn thịt của Soái Soái không đến hai giây đã xuất hiện ở trêи màn hình, gần đây chuyện này đã trở thành thói quen mỗi sáng của nó.
“Cha.” Soái Soái nằm nhoài phía trước máy truyền tin, hai mắt gần sát nên đặc biệt to, lại ẩm ướt, trêи mặt là hưng phấn khi được gọi điện cho cha.
Lộ Lê nhoẻn miệng cười, “Ngày hôm qua Soái Soái có nghe lời ông nội hay không?”
“Cha ơi, ông nội nghiêm khắc lắm, nhưng Soái Soái luôn nghe lời, bài tập ông nội giao, Soái Soái đều hoàn thành hết.” Nói đến hai chữ nghiêm khắc, nó còn nhăn mặt lại.
“Soái Soái thật là giỏi, nói cho cha nghe, ngày hôm qua con đã làm những gì nào.” Lộ Lê thấy nó nhăn mặt vẫn đáng yêu vô cùng, đột nhiên cũng thấy nhớ con trai lớn, dù sao video cũng không chạm tới được.
Đứa nhỏ lập tức hưng phấn kể lại những việc ngày hôm qua cho y, nó nói chuyện chậm rãi nhưng có trật tự, phát âm từng chữ càng ngày càng rõ ràng, đây hiển nhiên là công lao của Tần nguyên soái.
Ngoại trừ tri thức học tập ra, Tần nguyên soái cũng đặt trọng điểm lên rèn luyện thân thể và thân thủ cháu trai, trước kia thằng bé đã có thói quen dậy sớm chạy bộ cùng phụ thân và cha, khi huấn luyện cũng không quá vất vả, cho dù vất vả thật cũng sẽ cố gắng chịu, Tần nguyên soái nói điểm này thật giống người Tần gia, biết chịu đựng vất vả cực nhọc, từ nhỏ đã rất mạnh mẽ.
Lộ Lê thấy nó tinh thần sáng láng, ban đầu còn lo nó quá nhỏ không chịu nổi, nhìn thấy vậy là yên tâm.
Ăn xong bữa sáng, y giao Oa Oa và Khả Khả cho Tần quản gia trông nom, sau đó đến học viện dạy học.
Mấy ngày nay tuy luôn có người truyền ra rằng y không có chứng chỉ giáo viên, nhưng học sinh tới nghe tiết học của y chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.
Lộ Lê đi vào phòng chế tạo, quét mắt một vòng, ánh mắt hơi ngừng một chút ở chỗ Phó Đông, Joshua không ở đây, xem ra phụ thân cậu ta đã nói cho cậu ta, Phó Đông làm y thấy kinh ngạc.
Y cho rằng Phó Đông sẽ đi theo Joshua đến lớp B, dù sao thì ngày thường bọn họ đều như hình với bóng, không ngờ Phó Đông lại lưu lại, tuy nhiên y cũng không quá để ý, Phó Đông tình nguyện là chuyện của cậu ta, y sẽ không vì việc lúc trước hoặc vì Joshua mà nhắm vào cậu ta, chỉ cần cậu ta đừng giống như Joshua đến gây chuyện với mình là được.
Phó Đông thấy y nhìn về phía mình không lộ ra biểu cảm gì khác thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cậu ta không ngờ phụ thân của Joshua sẽ làm như vậy, chuyển Joshua tới lớp B, may mà cuối cùng mình cự tuyệt.
Nói thật, đối phương dạy học cho bọn họ mấy ngày nay, dần dần Phó Đông cũng lĩnh hội được không ít, người này thật sự rất lợi hại.
Khoảng thời gian trước, cậu ta vẫn luôn lâm vào bình cảnh, tinh thần có chút bực bội, mỗi lần động thủ chế tạo cũng không thể tĩnh tâm được, khiến tỉ lệ chế tạo linh kiện thất bại đạt tới một nửa.
Loại trạng thái này giằng co ba tháng, sau khi người nhà nhận thấy thì giúp cậu ta tìm bác sĩ, bác sĩ kiểm tra nói thân thể khỏe mạnh, không có chuyện gì, chỉ có sóng điện não hoạt động quá hỗn loạn, sau đó tìm một vị cơ giáp chế tạo sư nổi danh, đối phương mới nói ra nguyên nhân.
Vì vấp phải bình cảnh, hơn nữa tâm trạng không tốt, cho nên mới gây ra tình huống thế này, cần tìm một cơ hội để vượt qua, nếu không vượt qua được, về sau tình huống này sẽ vẫn tiếp tục, có khả năng sau này không thể thành cơ giáp chế tạo sư được nữa.
Cả cậu ta lẫn người nhà đều hoảng loạn, tìm rất nhiều người hỏi thăm cũng không có biện pháp, thẳng đến khi thầy Ly Lục này đến học viện, nghe xong tiết học của y, bỗng nhiên vượt qua bình cảnh, cả tinh thần lực nhiều năm không tăng trưởng cũng mơ hồ có dấu hiệu buông lỏng.
Nhờ họa được phúc, tuy trong lòng Phó Đông không muốn thừa nhận, nhưng cậu ta biết đây là công lao của thầy giáo mới tới.
Sau khi phụ thân và cha cậu ta biết chuyện này, cũng bảo cậu ta về sau nhất định phải nghiêm túc nghe thầy giảng bài, không thể nghịch ngợm nữa, tranh thủ cơ hội để trở thành cơ giáp chế tạo sư xuất sắc hơn.
Vì chuyện này, ngày đó Joshua tới tìm cậu ta, nói muốn để phụ huynh họ liên hợp lại đối phó với thầy Ly Lục, khiến y cút khỏi học viện, Phó Đông không đáp ứng hắn, chỉ nói người nhà mình biết mình vượt qua bình cảnh nhờ có thầy giáo mới tới, cho nên không muốn làm như vậy. Cậu ta nhớ tới sáng hôm nay, Joshua gọi mình ra ngoài, nói phụ thân hắn bảo hắn chuyển tới lớp B, muốn mình cùng chuyển qua đó “Phụ thân và cha tôi bảo tôi phải tập trung nghe giờ giảng của thầy Ly Lục, cho nên tôi không thể cùng cậu đến lớp B.” Phó Đông biết Joshua không muốn mất mặt một mình, trong dĩ vãng cậu ta sẽ không chút do dự đáp ứng luôn, nhưng lần này cậu ta lại cự tuyệt, đến bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ rõ lúc đó sắc mặt Joshua khó coi đến thế nào.
Joshua hiển nhiên không tin lý do này của cậu ta, “Đừng lấy người nhà ra làm cớ, là chính cậu muốn lưu lại đúng không!”
“Nếu cậu muốn nghĩ như vậy cũng được, nhưng cậu cũng đâu thể phủ nhận, thầy Ly Lục thật sự rất có năng lực, không chỉ là lớp chúng ta, học sinh lớp F nghe giảng xong cũng có tiến bộ, tôi muốn trở thành cơ giáp chế tạo sư chân chính, tôi muốn tiến bộ.” Phó Đông nghiêm túc nhìn hắn.
“Phó Đông, chẳng lẽ cậu đã quên hắn làm hại chúng ta năm trước bị bạn học cùng khoa chế tạo cơ giáp lẫn khoa khác nhạo báng như thế nào sao?” Joshua tức giận mím chặt môi.
“Vậy cậu cũng nên biết, đó thật ra là chúng ta tự làm tự chịu, nếu không phải chúng ta chủ động nhắm vào Chiến Đội Phượng Hoàng, chúng ta cũng sẽ không bị đào thải ngay trận đầu.” Năm ngoái đúng là thời điểm Phó Đông cảm thấy mất mặt nhất, có thể sau khi nghĩ thông suốt, cậu ta nhìn lại hành vi trước kia của mình, mới phát hiện, hóa ra trước kia mình đáng ghét như vậy.
Joshua trợn tròn mắt, “Phó Đông, cậu thay đổi rồi, không còn là chính mình nữa, cậu nhìn bản thân bây giờ đi, căn bản là không phải Phó Đông tôi đã biết.”
Phó Đông cũng chẳng tức giận, “Có lẽ là vậy, thật ra đó không phải thứ trọng yếu, tôi nói rồi, tôi muốn tiến bộ trêи phương diện chế tạo cơ giáp, mà thầy Ly Lục có thể làm tôi tiến bộ, trước kia mọi người đều nói hai chúng ta thiên phú cao, thực lực mạnh mẽ, nhưng trong lòng nhiều người, thật ra tôi không bằng cậu, lần này cơ hội ngay trước mặt, tôi không muốn lãng phí.”
“Hóa ra ở trong lòng cậu luôn ghen ghét tôi, cho nên cậu muốn nhân cơ hội này vượt qua tôi à?” Joshua không ngờ cậu ta lại cất giấu tâm tư như vậy.
“Tôi không ghen ghét cậu, có lẽ cũng từng có, nhưng phần nhiều là hâm mộ hơn, thiên phú của cậu xác thật cao hơn so với tôi.”
Joshua nói: “Phó Đông, cậu thật sự muốn phản bội tôi sao?”
“Joshua, đây không phải phản bội gì hết, tôi biết cậu cũng không nghe lọt, nhưng có câu tôi vẫn muốn nói cho cậu, thực lực không quan trọng bằng mặt mũi đâu, thầy Ly Lục chỉ dạy hai tháng, sau hai tháng thầy ấy đã đi rồi, nếu bây giờ không nắm chắc cơ hội này, về sau sẽ không còn nữa.”
“Cậu cút đi, nếu cậu không muốn cùng tôi đồng cam cộng khổ, vì sao tôi phải ở chỗ này nghe cậu thuyết giáo.” Joshua ném xuống câu này xong cười lạnh bỏ đi.
Một khi hai người bạn thân thiết bắt đầu đi ngược hướng nhau, một ngày nào đó, quan hệ của họ cũng khó có thể