Lộ Lê và Tần Vũ tới trang viên, phi hành khí vừa dừng lại đã nhìn thấy con trai lớn đứng ở cổng nhón chân mong chờ.
Phát hiện phi hành khí của họ, thằng bé lập tức bước đôi chân ngắn nhỏ chạy tới.
Lộ Lê xuống xe, kéo thân thể nhỏ đang nhào tới mình mà ôm vào đầy cõi lòng, “Chậm một chút.”
Soái Soái ôm cổ y, hai cánh tay nhỏ vẫn hơi mũm mĩm như cũ, nhưng màu da lại không còn trắng nõn như trước, hơi sẫm màu hơn, tuy nhiên so với đại đa số người thì vẫn trắng trẻo hơn.
Binh lính canh giữ ở cửa ngay sau đó đưa một cái ba lô đến, trong ba lô trang đều là đồ của Soái Soái.
Tần Vũ nhận ba lô ném vào không gian khấu, xoay người ngồi vào phi hành khí.
“Chúng ta không vào thăm mẫu thân sao?” Lộ Lê thấy hắn không có một chút dấu hiệu muốn đi vào trang viên, tức khắc nhắc nhở một câu “Em muốn đi vào gặp bà ấy?” Tần Vũ bình tĩnh hỏi lại.
Lộ Lê do dự một chút, nói thật ra, trước kia Tần phu nhân làm những việc đó, nói không khúc mắc là không có khả năng, y không phải thánh mẫu, muốn bây giờ y đối mặt với Tần phu nhân, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh, y không làm được.
Y tin Tần phu nhân cũng giống như vậy, nếu không bà sẽ không để Soái Soái ở chỗ này chờ, mình lại không đi ra, nói vậy bà cũng sợ xấu hổ, nếu không thuốc Serrill chuốc cho bà đã sớm biến mất, vì sao chậm chạp không trở về Tần gia.
Mặc kệ bây giờ bà nghĩ gì, chưa quyết định chung sống hoà bình với y, hay là cảm thấy mất mặt, bọn họ đều không thể làm như không có việc gì, một khi đã như vậy, không bằng vẫn duy trì khoảng cách thì hơn.
Tần phu nhân có Tần nguyên soái ở cùng, Tần Tuyết mỗi tuần đều sẽ tới thăm bà vài lần, bà cũng sẽ không cô quạnh.
Y cự tuyệt như dự kiến của Tần Vũ.
Tần phu nhân đã nghe được tiếng phi hành khí, lại chậm chạp không có người tiến vào, nhịn không được bảo hầu gái bên người đi ra ngoài nhìn xem, hầu gái trở về nói với bà, người đã đi rồi.
“Đã đi mất rồi?” Tần phu nhân sửng sốt.
Hầu gái gật gật đầu, “Tôi đi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy phi hành khí lái đi.”
Tần phu nhân cảm thấy mất mát, bà cho rằng bọn họ tới, ít nhất sẽ tiến vào gặp bà mới đi, tính cách Tần Vũ bà biết, đôi khi đi qua trước cửa nhà, cũng không dừng lại, vậy Lộ Lê thì sao? Hô hấp của bà không khỏi cứng lại, bà dựa vào cái gì mà cho rằng đương nhiên Lộ Lê sẽ vào gặp mình, y không hận mình đã tốt lắm rồi.
Trở lại Tần gia, Soái Soái lập tức bay người vọt vào xem em trai em gái.
Ở trang viên có ông nội nghiêm khắc, mỗi tiếng nói cử động đều cần chú ý, không giống ở nhà vô cùng tự do tự tại.
Lần này cha đón nó trở về, nó là người vui vẻ nhất.
Nhìn thấy thằng bé hoạt bát như vậy, Lộ Lê cũng rất vui.
Lúc xuất phát ngày hôm sau, Lộ Lê cố ý chọn thời điểm khi con trai nhỏ và con gái còn ở trêи lầu ngủ, bằng không bọn nó lại ồn ào cũng phải đi, y sẽ phải đau đầu lắm, không đúng, chỉ có con gái ồn ào thôi.
Trước khi xuất phát, y không quên mang bình tro cốt của cha theo, trước bình tro có một đóa hoa tươi ẩm ướt, đây là việc y làm mỗi ngày, ở thư phòng bao nhiêu ngày, là thay đổi bấy nhiêu đóa hoa.
Lần này đến hành tinh Vala, Tần Vũ không lao sư động chúng (triệu tập lực lượng), bọn họ dùng phi thuyền không gây chú ý để di chuyển.
Sáng ngày đó, phi thuyền rời khỏi Vinh Diệu tinh mà không mấy người biết, hóa thành điểm đen biến mất.
Bất luận ra ngoài vũ trụ bao nhiêu lần, vũ trụ đều vĩnh viễn đồ sộ tráng lệ như vậy.
Con trai lớn muốn ngắm sao, Lộ Lê ôm nó đến phòng có cửa sổ trong suốt, đôi tay nho nhỏ dán lên cửa sổ, nhìn không chớp mắt, thường xuyên phát ra tiếng kinh hô, có khi còn dán mặt lên.
Lộ Lê ôm đến mỏi tay, con trai lớn còn chưa nhìn chán.
Trong vũ trụ ngẫu nhiên sẽ có thiên thạch bay qua, đôi khi còn chạm vào nhau, nháy mắt nổ tung, hóa thành tro bụi biến mất.
Có khi còn có thiên thạch lớn gấp mười lần phi thuyền của họ bay qua, thiên thạch này bên ngoài mang ánh lửa hừng hực, đây chính là sao băng thỉnh thoảng xẹt qua không trung khi bọn họ ở trêи tinh cầu nhìn thấy, thật ra đều là thiên thạch.
Nơi xa còn có thể nhìn thấy tinh cầu giống pha lê lớn nhỏ, bởi vì khoảng cách quá xa.
Mỗi cảnh tượng ấy, cho dù Lộ Lê đã xem qua, đôi khi cũng sẽ ngắm không chớp mắt, đừng nói đến con trai lớn lần đầu nhìn thấy.
Khi Tần Vũ đến đây, hai cha con gần như đều bò lên cửa kính nhìn lên.
Lộ Lê ôm con trai hơi lâu, thằng bé trêи khuỷu tay đang dần dần trôi xuống, thấy sắp không nhìn thấy nữa, nó vội vàng vỗ cửa sổ “Cha ơi, con sắp rớt rồi.” Gấp không chịu nổi.
Lộ Lê vội vàng bế nó lên, một đôi tay duỗi lại nhận lấy thằng bé, quay đầu thì nhìn thấy Tần Vũ.
Cánh tay Tần Vũ nâng ʍôиɠ con trai lên.
Phụ thân xuất hiện, Soái Soái tức khắc biến thân thành chim cút, chỉ là khuôn mặt nhỏ càng ngày càng hồng hào, nó ít khi được phụ thân ôm, mỗi lần đều đặc biệt kϊƈɦ động.
“Đi ăn cơm.” Tần Vũ nói với Lộ Lê.
Hành tinh Vala ở bên mép bản đồ sao của Vôi tinh hệ, khoảng cách không đặc biệt xa, tốc độ phi thuyền kém hơn chiếm hạm Vinh Diệu, bảy tám ngày sau, phi thuyền họ mới lướt qua biên giới, chính thức rời khỏi R tinh hệ, đối ngoại thân phận phi thuyền là thương thuyền vận chuyển, cho nên không người nào phát hiện phi thuyền không thích hợp.
Ba ngày sau, phi thuyền chính thức tiến vào phạm vi Vôi tinh hệ, trêи đường gặp được một thuyền hải tặc, kí hiệu hải tặc chói lọi treo ở bên ngoài.
Ban đầu còn lo thuyền hải tặc có thể không có mắt chạy tới đánh cướp phi thuyền họ, không ngờ bọn chúng giống như không thấy, thẳng tắp bay xuyên qua.
Chờ tới khi bọn họ tiếp tục đi tới, mới biết vì sao thuyền hải tặc kia làm như không thấy bọn họ.
Bởi vì bọn chúng vừa đánh cướp thương thuyền khác, hơn