“Vì sao tôi không thể ở chỗ này?” Lộ Lê duỗi tay đẩy cửa ra, cửa đụng tới Tô Nhược Vũ che ở phía sau cửa, khiến cô ta lui ra phía sau một bước, cô ta lại mang bộ mặt không vui.
Tầm nhìn sắc bén của Lộ Lê đột nhiên dừng ở trêи mặt cô ta, “Đây là biểu tình gì, có cái gì bất mãn với tôi sao?”
“Thượng tướng phu nhân lo lắng nhiều rồi, tôi không có đâu, chỉ là vừa bị cửa chạm vào một chút, không thoải mái mà thôi.” Tô Nhược Vũ hoảng loạn trong nháy mắt sau đó không biết nghĩ đến cái gì, lại bình tĩnh lại, thong dong ứng đối.
“Cho nên cô đang trách cứ tôi đẩy cửa không cẩn thận đụng tới cô phải không?” Lộ Lê hỏi trắng ra.
Tô Nhược Vũ hiển nhiên chưa từng gặp được chủ nhân mẫn cảm lại trực tiếp như thế, bật thốt lên: “Đương nhiên là không phải.”
“Vậy cô chống cửa làm gì, tôi không thể đi vào à?” Lộ Lê cũng không thích hầu gái này, không biết cô ta lấy đâu ra tự tin, hay là được người ta sai khiến.
Nhắc tới đến việc này, Tô Nhược Vũ tự tin càng nhiều, ưỡn ngực nói, “Phu nhân đã phân phó qua, bất cứ kẻ nào đều không thể đi vào quấy rầy tiểu thiếu gia huấn luyện.”
“Ồ, ngay cả tôi là cha cũng không được à?” Lộ Lê hỏi lại.
Ngữ khí y quá bình tĩnh, trong lòng Tô Nhược Vũ có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đã có nguyên soái phu nhân chống lưng, cô ta căng da đầu nói, “Vâng.”
Lộ Lê nói, “Vậy nếu tôi nhất định phải đi vào thì sao?”
Tô Nhược Vũ há miệng thở dốc, nói không ra lời.
“Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?” Tiếng Tần phu nhân từ bên trong truyền ra.
Tròng mắt Tô Nhược Vũ xoay qua xoay lại, lớn tiếng nói: “Thưa phu nhân, có người muốn vào quấy rầy tiểu thiếu gia.”
Nghe những lời này, sắc mặt Lộ Lê hơi trầm xuống, một đứa hầu gái cũng dám giở trò trước mặt y, y cho rằng sẽ nghe thấy Tần phu nhân bảo hầu gái đuổi mình đi.
“Ai muốn vào vậy.” Không ngờ bà tự mình đi ra, khi tiến vào trong tầm mắt hai bên, lập tức kinh ngạc, “Lộ Lê à, sao con lại tới đây?”
“Con tới đón mấy đứa nhỏ.” Lộ Lê đáp đúng sự thật.
Tần phu nhân khựng lại một chút, chưa nói gì, bà đón mấy đứa bé đến nơi này đã hơn ba tháng, trong lòng bà rất rõ ràng, sau khi Lộ Lê trở về chắc chắn sẽ đến đón người đi, Tần nguyên soái nhiều lần chuẩn bị tâm lý cho bà, cho nên cho dù trong lòng không muốn tách ra với mấy đứa cháu, bà cũng không nói cái gì, “Ừ, ta biết rồi.”
Lộ Lê biết Tần phu nhân nói như vậy là không tính ngăn cản, quay đầu cười như có như không nói với Tô Nhược Vũ: “Bây giờ tôi có thể đi vào được chưa?”
Tô Nhược Vũ đứng thẳng bất an, biểu tình không được tự nhiên.
“Cái gì mà có thể đi vào hay không?” Tần phu nhân nghe y nói, không hiểu lắm.
“Là thế này……”
“Không có gì đâu, thưa phu nhân.” Tô Nhược Vũ ngắt lời Lộ Lê, ý muốn bỏ qua cái đề tài này.
Lộ Lê cũng không như mong muốn của cô ta, y rất có ý kiến với hầu gái này, cho dù cô ta là hầu gái Tần phu nhân tương đối tín nhiệm, y cũng không muốn để cô ta có cơ hội gây tai họa cho Soái Soái, dù sao sau đó Soái Soái vẫn còn ở trang viên một thời gian.
Một hầu gái ngay cả chủ nhân cũng không coi ra gì, ỷ vào tín nhiệm của Tần phu nhân, ai biết cô ta có thể âm thầm ngược đãi Soái Soái của y hay không, hơn nữa y cũng muốn nhìn một chút xem thái độ Tần phu nhân hiện giờ như thế nào.
“Là thế này, thưa mẫu thân, con cùng Khả Khả muốn vào gặp Oa Oa, cô ta che ở cửa không cho vào, dù sao con cũng là cha của Oa Oa, cô ta nói là ý của ngài.”
Tần phu nhân sửng sốt một chút, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tô Nhược Vũ, “Cô thật sự nói như vậy à?”
Tô Nhược Vũ hoảng hốt không chịu nổi, liên tục xua tay, “Không phải, tôi không hề nói như vậy.”
Lộ Lê nói, “Ý của cô là tôi đang nói dối?”
Tô Nhược Vũ không trả lời, cắn răng, nhu nhược đáng thương, cẩn thận nhìn Lộ Lê liếc một cái, giống như chịu áp lực của y không dám nói ra vậy.
Nếu là Tần phu nhân trước đây, đã thuận theo ý cô ta dạy dỗ Lộ Lê, nhưng đã trải qua những việc đó, vẫn cảm thấy mất mặt, nhưng tâm lý đã được khai thông, ứ đọng trong lòng cũng đã tan.
Sống trong nhung lụa nhiều năm, thời tuổi trẻ bà tốt xấu gì cũng trải qua những việc cùng loại, sao không nhìn ra ý tưởng của Tô Nhược Vũ, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nội tâm đồng thời hơi hoảng loạn, nhưng bà không biểu hiện ra ngoài.
“Đi tìm quản gia tính tiền tiền lương, về sau cô không cần đến đây nữa.” Tần phu nhân lạnh mặt nói.
“Phu nhân.” Tô Nhược Vũ khϊế͙p͙ sợ ngẩng đầu, trong mắt còn có một chút kinh ngạc, vì sao, phản ứng của Tần phu nhân và việc cô ta nghe nói hoàn toàn không giống nhau, bà không phải rất chán ghét Lộ Lê sao.
Tần phu nhân lạnh lùng liếc cô ta, “Ta không thích kẻ nói dối, càng không thích người dưới không coi chủ nhân ra gì, nhân lúc ta chưa phát hỏa, tự mình đi đi.”
Tô Nhược Vũ quỳ trêи mặt đất ầm một tiếng, “Thưa phu nhân, xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi biết sai rồi, cầu xin ngài, nhà tôi trêи còn có bà cố nội hơn một trăm tuổi, dưới có trẻ con ba tuổi, cả nhà đều trông cậy vào công việc của tôi nuôi sống, nếu không có công việc này, một nhà chúng tôi đều không sống được nữa.”
Lời này sao nghe quen tai như vậy, Lộ Lê thầm nghĩ.
“Cơ hội ta đã đã cho cô, là chính cô không quý trọng.” Tần phu nhân nghĩ đến nguyên nhân lúc trước tuyển cô ta vào, trái tim cứng rắn trong nháy mắt buông lỏng, nhưng khi bà nhìn Lộ Lê, lại cứng rắn lên.
“Phu nhân, tôi biết sai rồi, về sau tôi không dám nữa.” Tô Nhược Vũ chú ý tới ánh mắt Tần phu nhân nhìn về phía Lộ Lê, tức khắc hiểu rõ người chân chính quyết định cô ta đi hay ở là y, xoay người ôm chân y, “Thượng tướng phu nhân, tôi biết là tôi làm sai rồi, tôi không nên nói dối, không nên ngăn cản ngài đi vào gặp thiếu gia, xin ngài giúp đỡ, đừng để phu nhân đuổi tôi đi, tôi dập đầu với ngài có được không?”
Dứt lời cô ta liền dùng lực ngẩng đầu lên rồi hạ xuống, trán va