“Anh trông con trai lớn với con gái anh nhé, hôm nay em muốn ra ngoài, em sẽ mang cả Oa Oa đi.” Lộ Lê thay quần áo ở nhà trêи người từ trêи lầu xuống, nói với Tần Vũ đang ở phòng khách đọc báo.
Tần Vũ cũng không ngẩng đầu lên, “Đi đâu vậy?”
“Đến phòng làm việc của thầy, em có chút nghi vấn, Oa Oa luôn ở trong nhà, cũng chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài, em dẫn nó đi nhìn một chút, để nó cảm thụ niềm vui trêи thế giới này.”
Tần Vũ liếc nhìn con trai nhỏ ngồi lẳng lặng phía đối diện, trêи mặt không có biểu cảm gì, nhưng khi nghe Lộ Lê nói khóe mắt lại không dấu vết mà rung động một chút, báo trong tay hơi run, “Ừ, chú ý an toàn.”
“Em biết rồi, bọn em đi đây.” Lộ Lê bế con trai nhỏ lên, nhân lúc con trai lớn và con gái còn chưa qua đây nhanh chóng rời đi.
Bị bọn nó phát hiện, chắc chắn cũng muốn đi theo cho mà xem.
Lộ Lê vừa mới đi, con trai lớn và con gái đã trở lại, phát hiện trong phòng khách chỉ có phụ thân, không thấy cha và em đâu, làm anh, sau khi bị em gái thọc mấy cái, Soái Soái lấy hết can đảm đi hỏi phụ thân, “Phụ thân ơi, sao cha và em không còn nữa ạ.”
Ánh mắt Tần Vũ lạnh nhạt thoáng nhìn lên người thằng bé, “Có việc à?”
Soái Soái giật mình, “Không, không có việc gì ạ, con chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Hai đứa nhanh chóng bại lui dưới ánh mắt uy nghiêm của phụ thân, khi nhìn không thấy phụ thân nữa, Khả Khả nghịch ngợm bất mãn chọc cho anh trai vài cái.
“Anh à, sao anh vô dụng như vậy, phụ thân mới nói một câu đã bị dọa rồi.”
“Vậy em đi đi.” Soái Soái là anh, nguyện ý làm tấm gương cho em gái, trừ chuyện này ra.
Khả Khả vừa nghe xong, “Vậy quên đi.”
Nếu có một danh sách, viết ai sợ phụ thân nhất, nhất định con bé sẽ xếp hạng nhất.
Xe huyền phù của Lộ Lê ngừng ở cửa phòng làm việc Milo, nhân viên công tác ở cửa còn tưởng chỉ có mình y, đã thấy y xoay người ôm một đứa nhỏ từ trêи xe xuống.
Đứa nhỏ mặt vô cảm, nếu không phải đôi mắt có thần, còn tưởng chỉ là búp bê.
“Ly Lục à, đây là con trai anh à?” Tiểu Trần nghe Lộ Lê mang con trai tới, chạy chậm ra, tò mò đánh giá Oa Oa.
Lộ Lê gật đầu, “Thầy ở đây chứ?”
Tiểu Trần lập tức nói, “Đại sư đang ở đây, anh tới gặp đại sư sao?”
Hiển nhiên cậu ta không cho rằng Lộ Lê ôm con trai đến đây là có việc tìm đại sư Milo.
“Đúng vậy, có một vấn đề muốn hỏi thầy.”
“Vậy con trai anh thì làm sao?”
Lộ Lê cười tủm tỉm nhét vào tay cậu ta, “Con trai tôi làm phiền cậu chăm sóc một chút, tôi đi tìm thầy trước, một lát sẽ ra, phiền cậu rồi.”
Tiểu Trần ngây ngốc ôm thằng nhỏ, chờ khi người đi rồi mới phản ứng lại, cúi đầu quan sát đứa nhỏ mặt không có cảm xúc, một đôi mắt bình tĩnh đen như mực, nhìn chằm chằm cậu ta, ban đầu còn cảm thấy nó thật đáng yêu, muốn véo mặt nó, nhưng Tiểu Trần không biết vì sao, đột nhiên có cảm giác rợn tóc gáy.
Những người khác trong phòng làm việc đã sớm chú ý tới con trai của Lộ Lê, nhìn thấy y giao nó cho Tiểu Trần, bản thân lại đi mất, chờ người tiến vào phòng, nhìn không thấy nữa, lập tức vây lại.
“Ồ, đây là con trai của Ly Lục sao, thật đáng yêu.”
“Nhìn nó nho nhỏ, mềm mại này.”
“Ủa, sao nó không có chút biểu cảm nào vậy?”
Mọi người vây quanh nó mồm năm miệng mười nói một lát, đột nhiên phát hiện hình như nó không phản ứng, khuôn mặt hồng hào mềm mịn, nhưng không có cảm xúc, lẳng lặng nhìn bọn họ chằm chằm, đôi mắt mang vẻ lạnh nhạt, họ chậm rãi an tĩnh lại, mọi người nhìn mặt nhau.
“À, tôi còn có việc.” Có người dẫn đầu, những người còn lại liên tiếp lấy cớ chạy mất.
Khi vây lại nhiệt tình thế nào, lúc chạy mất lạnh nhạt bấy nhiêu, trong chớp mắt chỉ còn dư lại Tiểu Trần và Oa Oa.
Tiểu Trần khóc không ra nước mắt.
Lộ Lê không biết về việc bên ngoài, sau khi tiến vào nhìn thấy thầy đang làm thí nghiệm, một bên trợ thủ giúp ông, một bên chờ đến khi ông làm xong.
“Sao trò lại tới đây?” Đại sư Milo ngẩng đầu lên phát hiện ra y, còn tưởng là trợ lý, khó trách vừa rồi cảm thấy trợ lý hôm nay đặc biệt nhanh nhẹn.
“Có vài việc muốn thỉnh giáo thầy một chút.” Lộ Lê mỉm cười nói.
“Lấy năng lực bây giờ của trò, hẳn là đã có thể độc lập chế tạo cơ giáp cấp C, chỉ cần không phải cơ giáp cao cấp, hẳn sẽ không làm khó được trò.” Đại sư Milo vẫn rất tín nhiệm năng lực đệ tử của mình.
Lộ Lê nói, “Nhưng đúng là con đã gặp khó khăn.”
Đại sư Milo kinh ngạc, “Còn có thứ có thể làm khó cho trò à, ta rất muốn nhìn xem là vấn đề gì đấy.”
Lộ Lê quay đầu nhìn lại xem cửa đã đóng chặt chưa.
Đại sư Milo không bỏ qua động tác này, lập tức đoán được là vấn đề không thể làm người thứ ba nghe được, càng thêm tò mò.
“Thầy ạ, lần trước con có được một bản vẽ kỳ quái, phát hiện phía trêи có nhiều thứ đi ngược lại với lý luận cơ giáp mà chúng ta vẫn học tập, con thử chế tạo, xác xuất thành công rất thấp, thoạt nhìn như bản vẽ này có vấn đề, nhưng trực giác nói cho con biết, bản vẽ này không có vấn đề, nhưng con không biết là nơi nào xảy ra vấn đề.” Lộ Lê lấy ra bản vẽ cơ giáp đưa qua.
Đại sư Milo tiếp nhận bản vẽ, phát hiện là một bản vẽ cơ giáp cấp thấp, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, khi ông nhìn kĩ bản thiết kế cơ giáp, cả người ngây ngẩn, “Đây là……”
Lộ Lê nhìn vẻ mặt của thầy, muốn phỏng đoán xem ông có biết hay không, tuy nhiên ông cũng không lộ ra vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ, chỉ là kinh ngạc và nghi vấn thật sâu.
“Trò tìm được ở chỗ nào đây?” Đại sư Milo đột nhiên bắt lấy cánh tay đệ tử.
Nhận thấy ngón tay ông hơi dùng sức, Lộ Lê làm bộ như không rõ nguyên do, “Làm sao