“Tôi muốn đi WC.” Lộ Lê nói với người đưa cơm lại đây.
Đối phương không dám tự chủ trương, nói yêu cầu của y cho Trương tướng quân, Trương tướng quân bảo thủ hạ chuyển lời cho y đừng ra vẻ.
Lộ Lê cười lạnh, “Đây là trêи phi thuyền, tôi lại bị các người cho uống thuốc chống tinh thần lực, tôi có thể giở trò gì được, chẳng lẽ tình huống này ông ta còn sợ tôi chắc, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, hiện tại là các người muốn tôi phối hợp đấy.”
Thủ hạ mang những lời này chuyển lại cho Trương tướng quân, tuy Trương tướng quân không thích việc y không có thái độ sợ hãi, nhưng câu cuối cùng y nói cũng chưa sai.
Nếu Lộ Lê chịu phối hợp, kế hoạch của bọn chúng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vì thế lão ta bảo thủ hạ dẫn y đi WC.
Lộ Lê vừa đi ra khỏi cửa phòng giam, lập tức có bốn người đi theo bên cạnh, có một người trêи tay còn cầm súng hạt nhân chỉ vào đầu y.
Người này còn là người quen cũ Thẩm Nguyên Kiệt, nhìn thấy gã ta cũng ở đây, Lộ Lê càng thêm chắc chắn, Trương tướng quân không hề đối chọi quyết liệt với Liên Bang.
Ánh mắt Thẩm Nguyên Kiệt nhìn Lộ Lê hoàn toàn không tốt, nhìn thấy y là nghĩ tới Hà Kiến Bạch đã chết lãng phí, há mồm mở miệng châm chọc, “Không thể tưởng tượng được mày cũng có ngày hôm nay.”
Lộ Lê liếc mắt nhìn gã ta, không phản ứng lại.
Sắc mặt Thẩm Nguyên Kiệt âm trầm.
Tới WC, Lộ Lê đi vào, Thẩm Nguyên Kiệt cũng tiến vào theo, quay đầu lại quát, “Mày tiến vào làm gì?”
“Tướng quân muốn tao một tấc cũng không rời mày, sao tao biết có phải mày nhân cơ hội vào WC làm cái gì hay không.” Thẩm Nguyên Kiệt thấy y không vui, tâm tình lại tốt lên.
Lộ Lê không bực không giận, “Tao nên cảm ơn mày để mắt đến tao, tại không gian nhỏ hẹp như vậy cũng có thể làm việc, hay là nên cười nhạo chúng mày sợ tao như vậy, sợ đến muốn chết chứ gì.”
Thẩm Nguyên Kiệt nắm chặt súng hạt nhân, nheo mắt quan sát y, “Phép khích tướng vô dụng với tao.”
“Vậy thì cút đi, đừng trách tao không nhắc nhở mày, người đàn ông của tao rất thích ăn dấm, nếu anh ấy biết mày theo dõi tao đi WC, mày thử nói xem anh ấy có thể buông tha cho mày hay không?” Lộ Lê liếc mắt nhìn gã.
Thẩm Nguyên Kiệt cứng đờ, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh Tần Vũ dẫn dắt quân đội công kϊƈɦ Liên Bang, lúc trước người đàn ông kia có thể vì Lộ Lê bị bắt nạt là lập tức tấn công Liên Bang, chưa chắc đã không thể làm loại chuyện này, hung tợn trừng mắt nhìn Lộ Lê, rời khỏi gian WC, “Tao cho mày hai mươi giây, không ra tao sẽ trực tiếp đá cửa.”
Lộ Lê không chờ gã nói xong đã sập mạnh cửa, hai mươi giây là đủ rồi.
Thái độ Thẩm Nguyên Kiệt gấp gáp quan sát người chứng tỏ nơi này không có máy theo dõi, tuy nhiên y vẫn cẩn thận nhìn một lần, tiếp đó y lấy ra thuốc tiến hóa gen La Uẩn Hòa cho, không nói hai lời uống vào, lại ném cái chai về không gian khấu, sai sót lớn nhất của bọn chúng chính là cho rằng ức chế tinh thần lực của y, y sẽ không lấy ra đồ trong không gian khấu được.
Vừa đến hai mươi giây, Thẩm Nguyên Kiệt sắp đá cửa, Lộ Lê mở cửa ra.
Thoáng nhìn chân gã nâng lên, Lộ Lê khinh miệt nhếch khóe miệng, xoay người trở về theo đường cũ.
Trương tướng quân không yên tâm, ra lệnh cho Thẩm Nguyên Kiệt đến phòng điều khiển theo dõi y, xem y có làm việc khác hay không, không ngờ, sau khi Lộ Lê trở về, ngã lên giường thấp rồi không động đậy nữa, hình như đã ngủ rồi.
Thẩm Nguyên Kiệt theo dõi y ba tiếng, phát hiện y chỉ ngẫu nhiên đổi tư thế, không có một chút động tác kỳ quái nào, lực chú ý bắt đầu lơi lỏng, không phát hiện ra Lộ Lê đang thừa nhận thống khổ.
Sau khi trở lại phòng giam, bình thuốc tiến hóa gen kia đúng lúc phát tác, tuy La Uẩn Hòa nói thuốc tiến hóa không đau đớn bằng dung dịch cải tạo, nhưng cũng không phải cảm giác gì cũng không có, chỉ là cảm giác này giống như bị móng vuốt mèo nhẹ nhàng gãi, không đau lắm, lại rất tra tấn người.
Suốt ba tiếng, Lộ Lê mới cảm giác được cái loại cảm giác tê ngứa này giảm bớt, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Lộ Lê uể oải ngồi dậy, lát sau, thủ hạ của Trương tướng quân đưa cơm tối cho y, từ khi y ăn lần trước đến bây giờ, đã khoảng năm tiếng, thời gian dài hơn so với dung dịch cải tạo gen.
Người đưa cơm thấy trán y ướt đẫm, không để trong lòng, cho rằng vì y lo lắng.
Lộ Lê phóng tinh thần lực ra, vui mừng phát hiện, tinh thần lực đã khôi phục toàn bộ, thuốc ức chế tinh thần lực trong cơ thể đã biến mất, tuy thân thể không có sức lực, nhưng y lại cảm thấy cơ bắp cùng tế bào tràn ngập sức mạnh, xem ra thuốc tiến hóa đã thành công.
Tinh thần lực cấp 4S lấy y làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, không có người nào phát hiện, có một luồng tinh thần lực mạnh mẽ đang bao trùm bốn phía xung quanh họ.
Tinh thần lực chậm rãi thẩm thấu ra ngoài, nhanh chóng bao phủ hơn phân nửa phi thuyền, vì là kế hoạch bí mật, Trương tướng quân không dám dùng phi thuyền quá lớn.
Tinh thần lực đảo qua chỗ nào đó, Lộ Lê đột nhiên dừng lại, cảm nhận được một luồng tinh thần lực khá mạnh, cấp bậc tinh thần lực hẳn là S, không hề ngạc nhiên, người này chính là Trương tướng quân, y biết tinh thần lực của Trương tướng quân là cấp S.
Lộ Lê tiếp tục điều tra, cuối cùng xác định chiếc phi thuyền này thực lực tối cao chỉ có Trương tướng quân, y bắt đầu án binh bất động.
Thời gian còn chưa tới, phi thuyền bỗng nhiên đổ bộ xuống một viên tinh cầu, Thẩm Nguyên Kiệt đến mang y ra ngoài.
Lúc này mới qua hai ngày rưỡi, đã tới nơi rồi sao?
Lộ Lê kiềm chế cảm xúc, bị Thẩm Nguyên Kiệt đưa ra bên ngoài, phát hiện đây là một viên tinh cầu rất bình thường, hoặc phải nói là một viên tinh cầu vứt đi.
Trương tướng quân gọi Thẩm Nguyên Kiệt đến.
Lộ Lê bị một khẩu súng hạt nhân chĩa vào, đôi tay đã mang xiềng xích, y phóng ra tinh thần lực, thông qua khẩu hình biết nội dung đối thoại của bọn chúng.
“Nguyên Kiệt, ta đi gặp những người đó, cậu theo dõi hắn, hắn là át chủ bài của chúng ta, trước khi ta trở về, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát, hiểu chưa?” Trương tướng quân nghiêm túc dặn dò.
“Yên tâm, thưa tướng quân, tôi nhất định sẽ không để hắn có cơ hội đào tẩu.” Trong mắt Thẩm Nguyên Kiệt hiện lên vẻ tàn độc.
Trương tướng quân thấy, biết gã đối xử không ra gì với Lộ Lê, nhưng cũng không mở miệng bảo gã kìm nén lại, “Nếu mọi việc thuận lợi, trong vòng một ngày là có thể trở về, chúng ta lại đổi ám hiệu,