“Thưa Tam điện hạ, ngài xem chúng ta nên làm như thế nào?” Albert lại lần nữa ném quyền chủ động cho Bob.
Bob là cháu ngoại thượng tướng Berta, lại là đoàn trưởng quân đoàn III, đám Albert tất nhiên là nghe theo chỉ thị của gã.
“Giống như lúc trước, quân đoàn I không phải trâu bò lắm sau, chiến cuộc thất bại cũng có thể khởi tử hoàn sinh, hiện tại xảy ra chuyện, lại đẩy trách nhiệm lên người chúng ta, hắn không ăn chay, chẳng lẽ chúng ta lại ăn chay à.” Ánh mắt Bob mang theo xảo trá, cùng với oán hận Tần gia.
Tuy gã vẫn luôn ở hành tinh biên giới, nhưng việc phát sinh ở Vinh Diệu tinh cũng luôn chú ý.
Tin tức quân đoàn III bại dưới tay đế quốc Solo truyền lại, bất luận là trêи Tinh Võng, hay là hiện thực, khắp nơi đều tràn ngập trào phúng hạ thấp gã, lần này cho đu đánh thắng trận trở về, cũng không thay đổi được ấn tượng của gã ở trong lòng công dân đế quốc.
Hình tượng gã vì trận chiến tranh này, đã hoàn toàn huỷ hoại, mỗi người đều nói đoàn trưởng quân đoàn III vô năng, đặc biệt trêи đầu đoàn trưởng còn có vầng sáng nhị vương tử, người ta càng lên án hơn, nghĩ mình rơi xuống nông nỗi tiến thoái lưỡng nan như bây giờ, Bob hận không thể giết hết người Tần gia.
Gã thậm chí đã thề trong lòng, chờ khi gã bước lên vương vị, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào ở Tần gia, muốn bọn họ chết không có chỗ chôn.
“Không sai, chúng ta cũng không phải ăn chay, Tần Sương muốn trách tội chúng ta, cũng phải nhìn xem chúng ta có đáp ứng hay không đã.” Mọi người liên tiếp phụ họa, tin rằng bọn chúng liên thủ lại, Tần Sương cũng chẳng có biện pháp nào.
Bob híp mắt nguy hiểm, “Thanh danh bổn điện hạ ở Vinh Diệu tinh đã bị bọn chúng bôi xấu, lễ thượng vãng lai, ta cũng muốn Tần gia nếm thử những gì ta phải trải qua.”
“Tam điện hạ nói rất đúng, trong lòng công dân, Tần gia vẫn luôn cao cao tại thượng, đánh giặc trước nay bách chiến bách thắng, nhưng nếu công dân đế quốc biết, Tần Sương không đánh nổi tinh cầu biên giới số 3, lại trách tội chúng ta, nói vậy nội tâm bọn họ nhất định sẽ cảm thấy tiêu tan ảo ảnh, ha ha ha, đường đường là Tần trung tá, thua lại trốn tránh trách nhiệm.”
“Trong khoảng thời gian này các ông chú ý một chút cho ta, đừng lưu lại nhược điểm, lúc cần thì phải chờ, nói không chừng chúng ta có thể cướp công lao hành tinh biên giới số 3 lại.” Bob cười lạnh nham hiểm.
Đám Albert lập tức hiểu ý.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.
Chờ khi bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương, bọn chúng lại ra tay, đến lúc đó công lao lớn nhất chính là của bọn chúng.
Mọi người cười to trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Một tiếng vang lớn, cửa phòng họp bị đá văng, người đến không che dấu lửa giận chút nào.
“Kẻ nào dám……” Ambrose giận dữ nhìn về phía cửa, chữ cuối cùng còn chưa nói ra đã đối diện với ánh mắt thô bạo của Tần Vũ, sợ tới mức đặt ʍôиɠ ngã từ ghế xuống.
Bob khϊế͙p͙ sợ đứng lên theo bản năng, buột miệng thốt ra, “Tần Vũ, sao ngươi lại trở lại?”
Đám người Albert cũng không tự chủ được đứng lên, tim đập như sấm, như từ ngực nhảy ra tới nơi, sợ hãi không chịu nổi.
Ánh mắt Tần Vũ tràn ngập lệ khí cùng tàn nhẫn quét một vòng quanh bọn chúng, giống như áp lực mạnh mẽ đè nặng lên bờ vai chúng, sống lưng lập tức cong xuống, chỉ thấy hắn bước chân đi vào, đế giày da cứng rắn nện trêи mặt đất, giống như bóng ma tử vong bươc từng bước tới chỗ bọn chúng, hãi hùng đến mức hai chân bọn chúng run lên.
Khí thế âm u như có thể thấy được, ngay cả Bob đã gặp Tần Vũ rất nhiều lần cũng sợ hãi không thôi, dường như đối phương là chúa tể Tử Thần điều khiển vận mệnh bọn chúng.
Tần Vũ đứng ở chủ vị, vươn tay, thuộc hạ lập tức đưa một phần tư liệu tới tay hắn, phần tư liệu này là Tần Sương chuẩn bị.
Chính như đám Albert suy đoán, Tần Sương xác thật chuẩn bị hỏi trách tội bọn họ lúc trước tấn công thất bại hành tinh số 3, vì gã bằng mặt không bằng lòng, làm cho bọn họ tấn công rất lâu mà không có kết quả, ngược lại tổn thất không ít nhân lực tài lực và vật lực.
“Quân đoàn I hôm trước tấn công hành tinh biên giới số 3, thượng tá Albert không nghe quân chỉ huy, làm cho mấy trăm sĩ binh bị nhốt, tử thương thảm trọng, hiện giải trừ chức vụ, chuẩn úy Orr cố ý kéo dài thời gian, tương tự giải trừ chức vụ, tạm thời giam giữ, trở lại Vinh Diệu tinh tiếp nhận tòa án quân sự, còn Tam điện hạ cùng thủ hạ Ambrose, thân là quân đoàn trưởng quân đoàn III, bỏ rơi nhiệm vụ, không coi mạng sống binh lính ra gì, nếu không muốn đánh giặc, vậy lăn trở về ổ chăn của mình đi.” Tần Vũ không lưu tình chút nào xét xử bọn chúng.
“Tần Vũ, ngươi đừng quá mức!” Bob phẫn nộ đập bàn nhảy dựng lên.
Đám Albert cũng tức giận đến đỏ mặt xanh cổ, bọn chúng sợ Tần Vũ, nhưng Tần Vũ vừa trở về đã muốn cách chức bọn chúng, sao chịu đựng được, thật sự bị hắn thành công cách chức, việc này truyền về Vinh Diệu tinh, công dân đế quốc chỉ biết rằng bọn chúng phạm sai lầm, muốn cứu chữa lại sẽ rất khó khăn.
Tần Vũ nhấc mí mắt lên, lộ ra đôi mắt màu đỏ tươi mang ánh sáng lạnh, thanh âm âm trầm lãnh khốc, “Tôi cũng không trưng cầu ý kiến các ông, càng không cần các ông đồng ý, có bất luận ý kiến gì, đều nuốt lại cho tôi, trừ Tam điện hạ, ba người còn lại dẫn đi, nhốt lại, không có mệnh lệnh của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được thả bọn họ ra, nếu không coi là đồng lõa, cùng nhau giam giữ lại.”
“Vâng, thưa thượng tướng.” Mấy cấp dưới đồng thời nhận lệnh, thanh âm chấn điếc căn phòng, bọn họ chờ giờ khắc này đã rất lâu rồi.
Từ khi thượng tướng đi, đám người lấy Bob làm chủ ngang nhiên đối kháng với Tần trung tá, vừa không coi chiến sự ra gì, càng không coi mạng binh lính ra gì, sau khi thượng tướng trở về, vui mừng nhất chính là bọn họ.
“Tần Vũ kia, ngươi mới là lạm dụng chức quyền, ngươi dám làm như vậy, ta nhất định sẽ nói cho phụ vương biết.” Bob cho rằng Tần Vũ bài trừ mình gã, là không dám làm gì gã, không che dấu sát khí trong mắt mình chút nào.
Tần Vũ mặt vô cảm, “Dẫn cả Tam điện hạ đi, nhốt riêng lại.”
Bob cả kinh nhảy dựng lên, “Ngươi dám!”
Sự thật chứng minh hắn thật sự dám.
Đâm thủng trời cũng có thượng tướng bảo bọc, thủ hạ Tần Vũ không hề kiêng kị thân phận vương tử của Bob, mấy người liên thủ lại, lập tức trấn áp Bob đang phản kháng kịch liệt.
Không đến một giờ, tất cả mọi người bị Tần Vũ lấy thủ đoạn như sét đánh khống chế lại, máy truyền tin đều bị tịch thu, muốn báo cho quốc vương cũng không thể.
Tần Sương từ chỗ Lộ Lê trở về, phát hiện vấn đề nan giải gây bối rối cho mình vài ngày nay đã được giải quyết, lại lần nữa bái phục anh cả nhà mình.
“Anh cả à, tên Bob kia bị anh nhốt lại, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là quân đoàn trưởng quân đoàn III, không có hắn, làm sao chỉ huy quân đoàn III bây giờ?” Tần Sương không bỏ sức lao động nhiều như quân đoàn III được.
“Vậy không cần chỉ huy, truyền mệnh lệnh của tôi, gọi mọi người lại đây mở họp, ngày kia tấn công hành tinh số 3.” Tần Vũ lãnh khốc nói.
Tần Sương còn tưởng anh cả đã chuẩn bị từ bỏ quân đoàn III rồi chứ.
Tin Tần Vũ trở về nhanh chóng truyền tới quân đoàn III, tìm không thấy đoàn trưởng, thời gian lại không đợi người, chỉ đành tới phòng họp.
Người vừa đến đủ, Tần Vũ bắt đầu nói kế hoạch đoạt lại hành tinh số 3, người quân đoàn III đều thất thần, cuối cùng lúc kết thúc cũng không biết nghe được bao nhiêu, quân đoàn I lại không để ý tới bọn họ.
Tới ngày tiến công, quân đoàn III rõ ràng không có gì động tĩnh, theo chân đoàn trưởng của họ bằng mặt không bằng lòng, cũng may Tần Vũ căn bản không để bọn họ vào trong kế hoạch.
Nếu Bob không bị nhốt lại mà nói, gã nhất định sẽ giận đến chết, không phải vì Tần Vũ không coi bọn họ ra gì, mà là có Tần Vũ ở đây, kết quả chỉ có một, đó chính là thắng lợi, dưới tình huống này lại bằng mặt không bằng lòng, ngược lại sẽ là nhược điểm trong tay Tần Vũ.
Nhưng cấp dưới của Bob không biết, bọn họ chỉ biết đoàn trưởng bị Tần Vũ nhốt lại, tâm tình nảy sinh bất mãn, quyết định lấy điều này kháng