Hội giao dịch là việc trọng đại lớn nhất ở hành tinh Chiago, mùa thu năm ngoái, cũng chính là lúc này đều rất náo nhiệt, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Những người khác lưu lại canh giữ ở trêи phi thuyền, Tần Vũ ba người lái một chiếc phi thuyền loại nhỏ đáp xuống hành tinh Chiago, trêи quảng trường đá rất lớn.
“Thật đông đúc.” Lộ Lê rời thuyền lập tức cảm nhận được luồng khí nóng ập vào trước mặt, mở mắt nhìn thấy phía trước có rất nhiều người.
Biết rõ Bạch Ải Tinh Hệ không an toàn, nhưng người tới viên tinh cầu này vẫn rất nhiều, đủ để thấy hội giao dịch trêи hành tinh Chiago hấp dẫn người ta thế nào.
Trước khi tới bọn họ đã bổ sung kiến thức, hội giao dịch ở hành tinh Chiago có mấy cái, từ nơi phi thuyền chạm đất đi đến phía trước đã có thể nhìn thấy một cái hội giao dịch thật lớn.
Hội giao dịch tương đương với một cái chợ thật lớn, người mua có thể tìm kiếm đồ vật mình muốn xem có hay không, cũng có thể ở nơi đó bày hàng, bán đồ vật mình không cần.
Tuy nhiên có nơi bày hàng yêu cầu giao phí bảo hộ, có nơi không cần.
Nơi không cần giao phí bảo hộ không có trật tự, bày hàng cần gánh vác nguy hiểm nhất định, dù sao có người nhìn trúng đồ của bạn, lại không muốn trả tinh tệ, đánh nhau không có người quản, loại này đều là tương đối tự tin với thực lực của mình, nhưng vẫn không ngăn được đa số chủ tiệm lựa chọn nơi đó.
Bởi vì phí bảo hộ rất đắt, là một phần mười theo số đồ chủ tiệm muốn bán đi.
Tương đối hà khắc, cho nên đại bộ phận chủ tiệm nguyện ý đến khu 2 hơn.
Khu 2 chính là nơi không cần giao phí bảo hộ, ngược lại với khu 1.
“Nghe nói khu 2 dễ dàng tìm được đồ vật hi hữu hơn, không bằng chúng ta đến khu 2 đi.” Tần Sương cũng là người đã bổ sung kiến thức về nơi này, đương nhiên, người như cậu ta, cũng cảm thấy hứng thú với nơi không có trật tự, cậu ta còn chưa bao giờ tới nơi nào như hành tinh Chiago, cực kỳ may mắn mới thắng Noyce, bằng không sẽ hối hận muốn chết.
“Được, vậy đến khu 2 trước.” Lộ Lê cũng tán đồng lời cậu ta nói.
Đến khu 2 yêu cầu xuyên qua khu 1, nếu không cũng chỉ có thể vòng đường xa hơn.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là chút thông minh nhỏ của bên thu phí bảo hộ.
Bọn họ biết đa số chủ tiệm không muốn giao phí bảo hộ cao đến một phần mười như vậy, cố ý thiết lập khu 2 tại nơi nhất định phải đi qua khu 1.
Người tới hội giao dịch khi xuyên qua khu 1 nếu nhìn thấy đồ mình muốn, như vậy đương nhiên sẽ dừng lại mua sắm, mua sắm đồ ở khu 1, cũng bao gồm không ai dám cướp đồ của bạn.
“Hình như khu 1 rất lớn.” Đi hết nửa giờ, Tần Sương phát hiện còn chưa nhìn thấy cuối đường, bọn họ bước đi không chậm, đủ thấy khu 1 này lớn đến thế nào, “Đi đến khi nào đây, không bằng dùng phi hành khí đi.”
“Dùng phi hành khí? Các anh không sợ bị bắn rơi à.” Một người đi ngang qua tình cờ nghe được Tần Sương nói.
“Bắn rơi là có ý gì?” Tần Sương lần đầu tiên gặp được người đáp lời họ.
Người qua đường cũng không ngại nói vài câu với họ, dù sao cũng rảnh, “Chính là ý trêи mặt chữ, một ít góc của khu 1 có thiết lập pháo đài, một khi phát hiện có phi hành khí xuyên qua không trung khu 1, pháo đài sẽ bắn ra, trừ phi các anh có thể tránh thoát, nếu không bị bắn rơi có thể mất mạng. Tuy nhiên tôi cũng khuyên các anh đừng thử, đến nay người ôm suy nghĩ này không phải không có, nhưng người thành công cực nhỏ, đặc biệt là về sau mười tám cái pháo đài đồng loạt bắn ra, căn bản không có ai trốn được.”
“Chẳng lẽ không phải ngay từ đầu mười tám cái pháo đài cùng nhau bắn sao?” Lộ Lê tò mò hỏi.
“Ngay từ đầu là mười cái pháo đài bắn, mười phút sau sẽ lại gia tăng bốn cái, mười phút sau nữa lại gia tăng bốn cái, rất ít ai tránh thoát hết mười tám cái pháo đài, đều là chống đỡ được mười bốn cái là không nổi nữa, nhưng nếu các anh có thể xông qua pháo đài khu 1, hành tinh Chiago sẽ phát cho các anh một tấm vé vào cửa.”
“Vé vào cửa?” Lộ Lê nhớ tới kiến thức mình đã học, hình như trong tư liệu mơ hồ có người đề cập đến.
“Đương nhiên là vé vào cửa hội đấu giá hoặc hội giao dịch cỡ lớn, có vài nơi không phải ai cũng có thể đi vào, đặc biệt là bán đồ càng hi hữu càng khó.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Lộ Lê nói lời cảm tạ đối phương.
“Đừng khách khí.” Người qua đường cười tủm tỉm rồi đi.
Lộ Lê nói với hai người: “Theo cách nói của người này, đi ra khỏi khu 1 bay khoảng nửa giờ, khu 1 này xem ra rất lớn, đi bộ chắc hết cả ngày, không bằng chúng ta thử xem?”
“Được, em đồng ý.” Tần Sương không chút do dự tán đồng.
Mười tám cái pháo đài mà thôi, ở dưới góc nhìn của cậu ta không tính là quá nhiều, cậu ta còn từng vượt qua bốn phương tám hướng đều là lửa đạn kia.
Sau khi quyết định, Lộ Lê lấy một chiếc phi hành khí ra.
Người xung quanh vừa thấy tư thế của họ, lập tức biết lại có người muốn vượt qua pháo đài, chỉ chốc lát đã truyền khắp nơi.
Hội giao dịch mùa thu vừa mới bắt đầu không đến mấy ngày, còn chưa có ai dám thử vượt pháo đài khu 1, vé vào cửa cũng không phải dễ lấy như vậy, làm không tốt còn phải để mạng lại, đây là dùng mạng để trao đổi, cho nên không có mấy ai muốn thử.
Những người này lá gan thật lớn, thoạt nhìn hẳn là lần đầu tiên tới hành tinh Chiago, đây cũng khó trách, người đã tới rồi cũng không dám thử pháo đài khu 1.
Tuy nhiên khiến họ nhanh chóng mở rộng tầm mắt chính là, ba người cùng nhau ngồi lên phi hành khí.
Nếu nhỡ xảy ra việc, bị pháo đài đánh trúng, một lần đã có thể bỏ lại ba mạng, trong dĩ vãng người có tự tin, cũng không dám dùng cách làm hoàn toàn không bảo hiểm này.
“Để anh thử xem.” Lộ Lê xung phong nhận việc.
“Chị dâu à, hay là để em đi.” Tần Sương đột nhiên đứng ra, cười như có như không nhìn một vòng xung quanh.
Lộ Lê còn tưởng cậu ta sẽ không tranh với mình, “Làm sao vậy?”
Tần Vũ cũng mở miệng, “Để Tần Sương lên, nó có kinh nghiệm, pháo đài khu 1 hẳn không chỉ có mười tám cái.”
Lộ Lê ồ một tiếng, “Người nọ nói mười tám cái là gạt chúng ta?”
“Chị dâu à, loại huấn luyện này ở quân đoàn I cũng có, anh biết lúc bọn em huấn luyện nhiều nhất là mấy cái pháo đài không?” Tần Sương tươi cười xán lạn cực kỳ tự tin.
“Mấy cái?” Lộ Lê hoàn toàn không biết.
Tần Sương nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng, “Hệ thống huấn luyện giả thiết nhiều nhất là một trăm pháo đài, kỉ lục tối đa của em là 67 cái, anh biết kỉ lục tối đa của anh cả là bao nhiêu không?”
“Không phải là một trăm chứ.” Lộ Lê vẫn luôn nhớ rõ Tần Vũ không phải là người.
“Đáp đúng rồi, chính là một trăm, toàn bộ quân bộ chỉ có anh cả đạt được.”
Hai mắt Lộ Lê sáng lấp lánh nhìn Tần Vũ, một trăm pháo đài, thế cũng quá lợi hại rồi.
“Nếu chị dâu cảm thấy hứng thú, đợi sau khi trở về có thể xem.”
“Được, sau khi trở về nhớ nhắc anh.” Lộ Lê đặc biệt cảm thấy hứng thú, nếu sớm biết hệ thống huấn luyện của quân đoàn I chơi vui như vậy, y đã đi mỗi ngày rồi.