Sơn động thấp bé không giống hang động đá vôi như bộ lạc Tổ Ong nói, mà như là nơi sinh vật cỡ lớn chui ra, càng đi vào bên trong càng ẩm ướt, ánh sáng cũng âm u hơn, cuối cùng họ đến một ngã rẽ.
“Tần Sương, em mang vài người đi bên trái, bọn anh đi bên phải.” Lộ Lê nhấc tay giơ máy liên lạc mới đổi trêи cổ tay, ý bảo liên hệ lúc nào cũng được.
“Vâng.” Tần Sương không hỏi nhiều, bảo Hồ Uy Phàm chọn chín binh lính đi bên trái.
Bảy binh lính còn lại đi theo Lộ Lê và Tần Vũ, toàn bộ hành trình không ai nói chuyện.
Ngay khi bọn họ chia làm hai bên, bỗng có tiếng bước chân cực nhẹ từ cửa vào sơn động đi tới, mười mấy bóng người đứng ở ngã rẽ.
“Bọn chúng bị lừa rồi, Job này, chúng ta cũng phải chia làm hai đường sao?” Một người mở miệng, đôi mắt nhìn về phía gã đàn ông đứng ở đằng trước.
“Không cần, chỉ cần bọn chúng đi đến cuối đường, tất sẽ rơi xuống bẫy. Dù đi vào đường cụt, bọn chúng cũng sẽ không hoài nghi ngay, chỉ cho rằng đường thông là bên khác, phái vài người trông nom ở chỗ này là được. Nếu bọn chúng thật sự đi ra, chờ tin tức của bọn tôi, hành động theo kế hoạch là được, bọn tôi đem theo vài người giải quyết xong một bên trước, rồi lại tập hợp.” Job nói với giọng âm trầm cuồng vọng.
“Được.”
Trêи thực tế cả hai đường đều là đường cụt, sở dĩ chia làm hai hướng, là vì không để cho người bị bọn chúng lừa vào đây phát hiện ra, bất kể bọn họ chia làm một đội hay là hai đội, đều sẽ không phát hiện ra đã bị mắc mưu.
Lộ Lê và Tần Vũ ở phía trước mở đường, sau khi đi hơn nửa tiếng, phát hiện không khí trong sơn động càng ngày càng loãng, tầm mắt lại tối tăm, người bình thường căn bản không phát hiện được vấn đề.
Tần Vũ đột nhiên dừng lại.
“Làm sao vậy?” Lộ Lê hỏi.
“Hết đường rồi.” Tần Vũ nói.
“Nhanh như vậy à.” Lộ Lê than, trong thanh âm lại hoàn toàn chẳng kinh ngạc, quay đầu lại nói với binh lính của Tần Vũ, “Vậy quay trở về thôi, các anh nhìn xem có thể thành lập liên lạc hay không, liên hệ cho Tần Sương đi.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Một binh lính trả lời.
Tín hiệu trong sơn động hiển nhiên rất kém, đến khi bọn họ trở về, gặp Job đang dẫn người chạy tới mà vẫn chưa liên hệ được, trong mắt Job hiện lên vẻ khϊế͙p͙ sợ.
“Các người…… Là ai?” Câu sau thật ra là muốn hỏi sao nhanh như vậy đã quay lại rồi, còn không bị rơi vào bẫy.
“Các anh không phải là người của bộ lạc Tổ Ong chứ.” Lộ Lê quan sát đánh giá bọn họ vài lần.
“Sao các anh biết?” Job làm bộ như không quen biết bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc.
Lộ Lê cười ha hả nói: “Bởi vì chúng tôi đã đi qua bộ lạc của các anh, quần áo trêи người các anh lại giống bộ lạc Tổ Ong. Nhưng mà sao các anh lại ở chỗ này, người bộ lạc Tổ Ong nói các anh mất tích hai tháng, vẫn không trở về, nếu không mất tích, vì sao không trở về bộ lạc, để người thân của các anh lo lắng?”
Trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu sâu xa.
Gương mặt Job hơi cứng lại, đầu óc nhanh chóng chuyển động, “Các anh không phải do bộ lạc Tổ Ong mời đến tìm chúng tôi chứ?”
“Đúng vậy.” Lộ Lê hào phóng thừa nhận.
Job lập tức thở phào, “Hóa ra là như vậy, xin lỗi, chúng tôi cũng không phải cố ý, mà là hôm nay mới thoát ra được, không ngờ ở bên cạnh sơn động đụng tới một đám sinh vật cỡ lớn, chúng tôi không thể không trốn vào trong tị nạn, đáng tiếc nơi này không có đường.”
Lộ Lê ồ một tiếng, “Nếu nơi này không có đường, vì sao cậu bạn nhỏ Harlow lại mang chúng tôi tới nơi này?”
Job nói như vậy, đã sớm nghĩ xong cái cớ, “Vốn dĩ có đường, sau đó lại xảy ra một vài việc, đường kia đã bị phá hỏng rồi.”
“Hóa ra là như vậy, sinh vật cỡ lớn bên ngoài không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau hợp tác, nhất định có thể giải quyết hết chúng nó, nếu các anh đã thoát hiểm, tôi thấy có thể về bộ lạc Tổ Ong rồi.” Lộ Lê làm như thật gật đầu nói.
“Cái này……” Job do dự, cắn răng một cái, “Trở về là điều nhất định, nhưng không phải hiện tại.”
“Vì sao lại thế?” Lộ Lê hỏi.
“Thật không dám dấu diếm, chúng tôi vừa mới tìm được thứ giấu ở trong hang động đá vôi, nếu cứ như vậy mà đi thì nỗ lực lúc trước sẽ uổng phí, đặc biệt còn hy sinh nhiều người trong tộc như vậy.” Job càng nói càng thuận miệng, “Mấy vị đây nếu thật sự là do bộ lạc mời đến tìm chúng tôi, tôi có yêu cầu quá đáng thế này, tôi muốn nhờ các vị hỗ trợ, sau khi thành công, chia cho các vị một nửa, ngài thấy thế nào?”
Lộ Lê trầm ngâm một lát, “Nói tình huống trước.”
Job thấy vẻ mặt y có vẻ buông lỏng, thì biết kế hoạch sắp thực hiện được rồi, tuy kế hoạch thay đổi, nhưng gã lại nghĩ ra một biện pháp càng tốt hơn, lợi dụng những người này giúp bọn chúng đánh bại mấy thứ kia, chờ khi bọn họ lưỡng bại câu thương thì giết nhóm của họ, không cần tốn nhiều sức đã có thể ngồi mát ăn bát vàng, vì thế kể lại tình huống cho bọn họ, mười câu ít nhất một câu là giả.
“Trông coi bảo tàng có thật sự lợi hại như vậy không?” Lộ Lê hỏi.
“Có chứ, đó là một loại Trùng thú sống thành đàn chuyên môn sinh tồn trong sơn động tử vong, tên là Nhuyễn Tiết Trùng, nhuyễn thể, có thể khoan vách động, sức sống rất ngoan cường, không dễ chết, gần như trải rộng khắp sơn động. Rất nhiều người trong chúng tôi đã chết trong tay chúng nó, loại Trùng thú này cũng cất chứa vài mạch khoáng nữa.” Lời Job không phải là giả, tưởng tượng đến Nhuyễn Tiết Trùng, gã liền rùng mình.
“Mạch khoáng?”
Job biết những người này tới Hồng Hạt tinh số 1 vì mạch khoáng nơi này, những thứ khác xếp sau, chỉ cần nói ra mạch khoáng, đối phương nhất định sẽ cắn câu, quả không sai, đối phương có vẻ đã động tâm rồi.
“Đúng vậy, tuy dãy sơn động tử vong có nhiều hang động đá vôi, nhưng rất nhiều năm trước nơi này không có những hang động đá vôi đó, nghe nói là vì xuất hiện Nhuyễn Tiết Trùng, cho nên chúng tôi vẫn luôn hoài nghi hang động đá vôi nơi này có khả năng là vì Nhuyễn Tiết Trùng mới hình thành. Chúng nó đục ra một đám sơn động trong núi và dưới đất, sau đó lại phát hiện dưới nền đất có giấu mạch khoáng phong phú, nên coi mạch khoáng là của chúng nó luôn.”
Lộ Lê chưa bao giờ nghe nói về Nhuyễn Tiết Trùng, nhưng nếu đã có mạch khoáng, vậy thì không thể bỏ lỡ, “Vậy hợp tác đi, chúng tôi còn mấy người ở một đường khác, đi ra ngoài trước, rồi các anh lại dẫn đường.”
“Được.” Job mang vẻ mặt cực kỳ kϊƈɦ động, mang theo bọn họ đi ra ngoài, ở ngã rẽ gặp được Tần Sương và Hồ Uy Phàm cũng đang quay trở lại, hai bên có vẻ giương cung bạt kiếm, nhìn thấy bọn họ tới thì thở phào nhẹ nhõm.
“Anh cả chị dâu à, tình huống như thế nào đây?” Tần Sương đi đến trước mặt hai người.
Lộ Lê vỗ vai cậu ta, “Sang bên này anh kể cho.”
Sau khi rời khỏi sơn động, Job dẫn bọn họ đến sào huyệt Nhuyễn Tiết Trùng. Muốn đi sâu vào sơn động, có rất nhiều con đường bên trong, không ai dẫn đường rất dễ đi lạc, bọn họ cũng để lại rất nhiều ký hiệu mới biết được đường, nếu không cho dù đi qua nhiều lần như vậy, cũng không có khả năng nhớ rõ hoàn toàn.
Càng đến gần bảo tàng, Nhuyễn Tiết Trùng càng