Lộ Lê không biết Tần Vũ đã biết hết, y thấy dù Tần Vũ hoài nghi cũng sẽ không biết, Tần nguyên soái dặn không nói, An Minh khẳng định cũng sẽ không nói.
Cầm lấy quyển sách còn chưa đọc xong trêи tủ đầu giường, vừa mới lật được hai trang, tiếng cãi nhau vang lên từ dưới lầu, các phòng ở Tần gia được cách âm rất tốt mà vẫn còn nghe thấy, có thể thấy thanh âm lớn thế nào.
Lộ Lê chạy nhanh ra khỏi phòng, xuống lầu đã thấy Tần Vũ cùng Tần phu nhân đang mặt đối mặt, người trước mang vẻ mặt căng thẳng, phảng phất như ngọn núi lửa tùy thời sẽ phun trào, người sau đầy mặt tức giận, nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn qua, ngọn lửa trong mắt lập tức bùng lên.
“Không sai, cánh tay nó bị phỏng là mẫu thân làm, con bây giờ chất vấn mẫu thân là có ý gì, chẳng lẽ con muốn tưới nước sôi lên người mẫu thân để báo thù cho nó sao?” Tần phu nhân trừng mắt nhìn Lộ Lê một cái, rống giận đau lòng với Tần Vũ.
Tần Vũ không trả lời, nhưng cái trán đầy gân xanh đang nói rằng nhẫn nại của hắn sắp đến cực hạn, nếu khí thế trêи người được thực thể hóa, khẳng định là bùm bùm lôi điện, cả người thoạt nhìn khủng bố đến cực điểm. Nếu Tần nguyên soái ở chỗ này chắc chắn sẽ ngăn Tần phu nhân lại, không cho bà chọc giận Tần Vũ, nhưng ông không ở đây, Tần phu nhân vẫn tiếp tục chỉ trích.
“Mẫu thân là mẹ con chứ không phải ai khác, chẳng lẽ kém cả người ngoài sao, con mau tỉnh lại đi, nó căn bản là con hồ ly tinh trong ngoài không đồng nhất, nội tâm ác độc, ngoài miệng thì đáp ứng phụ thân con sẽ không nói, kết quả con vừa về nó đã đi mách lẻo, nó chắc chắn là cố ý châm ngòi chia rẽ quan hệ mẹ con ta.”
Tần Vũ bỗng xoay người đi đến trước mặt Lộ Lê, “Đi trêи lầu thu dọn vài bộ quần áo, đi cùng anh.”
“Đi? Đi đâu chứ?” Lộ Lê không rõ nguyên do.
“Quân khu.” Tần Vũ lời ít ý nhiều mà nói.
“Cái gì?”
“Mẫu thân không cho phép!” Tiếng quát phẫn nộ của Tần phu nhân át đi thanh âm kinh ngạc của Lộ Lê, bà bước nhanh tới.
Ánh mắt Tần Vũ lạnh lùng quét qua bà một cái, dứt khoát quần áo cũng không thu dọn kéo Lộ Lê ra khỏi nhà, phía sau là Tần phu nhân đuổi tới, khi chạy đến cửa, hai người đã ngồi trêи phi hành khí nháy mắt biến mất trước mặt, mặc kệ bà tức muốn hộc máu cũng không đuổi được.
Lộ Lê nhìn đại trạch Tần gia dần khuất phía sau, quay đầu lại nhìn Tần Vũ, trong mắt vẫn khó nén khϊế͙p͙ sợ như cũ, “Anh thật sự muốn mang em đến quân khu?”
“Quần áo anh sẽ phái người đi lấy, không cần lo lắng, kế tiếp em cứ yên tâm ở lại quân khu, có anh ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt em.” Tần Vũ cầm lấy cánh tay bị phỏng của y, cuốn tay áo lên, vết sẹo dù mờ mấy nhưng trong mắt hắn vẫn rất rõ ràng, tức giận chưa giảm lại quay cuồng lên, tầng tầng chồng chất.
“Đã không còn đau nữa, anh biết em mà, nhìn thì nghiêm trọng nhưng khỏi hẳn rồi mà, anh thật sự không cần vì chút chuyện này mà cãi nhau với mẫu thân.” Lộ Lê kéo tay áo xuống, y cũng là đàn ông, thật sự không để bụng chút sẹo này, đàn ông con trai lấy sẹo làm vinh.
“Em không cần nói giúp bà ấy, người sẽ bên anh cả đời là em, không phải bà ấy.” Tần Vũ đã khôi phục bình tĩnh, nhưng vẫn không buông tay y ra, cầm tay y để trêи đùi mình.
Tần Vũ đương nhiên biết thể chất của y, điểm này đã được chứng thực qua vô số đêm kiều diễm, nhưng dù biết dấu vết trêи người Lộ Lê không dễ phai, em ấy cũng đã trách hắn rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn như cũ làm theo ý mình, trong lòng hắn, chỉ hắn mới có thể lưu lại dấu vết trêи người Lộ Lê.
Lộ Lê bị lời hắn nói làm cảm động, nếu Tần Vũ không thèm để ý, y cũng