Bọn họ tới không tính là sớm, cách lúc bắt đầu yến hội không đến vài phút nữa, nếu như không phải do Bào Bào, bọn họ đã tới sớm hơn. Lộ Lê ôm con trai thứ ba xuống xe, máy truyền tin đúng lúc nhận được tin nhắn của Jules dò hỏi y đã tới chưa. Y đáp một câu tới rồi, nghĩ thầm Jules còn chưa biết y là phu nhân Tần Vũ, đợi lát nữa gặp nhau, biểu tình chắc hẳn sẽ rất thú vị.
Chẳng có nhà nào như Lộ Lê mang con một tuổi tới tham gia yến hội, khách khứa khác được mời đều mang con cái mười mấy đến hơn hai mươi tuổi tới.
Lộ Lê và Tần Vũ sóng vai đi vào, đúng lúc Jules từ biệt thự cao cấp chạy ra, nhìn thấy y tức khắc ánh mắt sáng lên.
"Anh hai, anh tới...... A, Tần thượng tướng?" Jules còn chưa nói xong đã thoáng nhìn thấy Tần Vũ đứng bên người y, nháy mắt phanh lại, khiếp sợ nhìn bọn họ chằm chằm, vẻ mặt ngây ngốc.
Lộ Lê phì cười, "Jules à, giới thiệu với em, vị này chính là bạn đời của anh Tần Vũ."
Jules hồi hồn, vẻ mặt u oán nhìn y, "Anh hai à, anh đã sớm biết mà không nói cho em phải không, em vốn đang muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh sau khi biết thân phận của em đấy."
Nào biết mọi việc hoàn toàn tương phản, kinh hỉ không có, kinh hoàng lại có.
"Thật đáng tiếc." Lộ Lê nói với vẻ chẳng thành thật lắm, sao y lại không biết, lúc trước Jules lấy cớ là người khác đưa để cho y thiệp mời, vẻ mặt kia rõ ràng là muốn xem trò vui.
"Chừng nào thì anh biết?" Jules nhịn không được hỏi.
"Lần đầu tiên gặp mặt, anh về nhà kể chuyện của em mới biết được." Lộ Lê nói.
Jules ồ một tiếng, vẻ mặt càng thêm u oán, lúc trước nhận một anh trai yêu quý xong, cậu ta hận không thể giấu đi không cho người nhà và Brian biết.
"Làm sao vậy?" Lộ Lê không nhịn được bật cười, không phải giải thích rõ ràng rồi sao.
"Em nói cho anh tên thật, anh lại nói cho em tên giả." Jules thương tâm, nếu anh hai sớm nói tên thật ra, cậu ta đã sớm nhận ra rồi.
Lộ Lê lại không nghĩ tới điều này, giải thích: "Đó là tên để dùng bên ngoài, hơn nữa cũng không tính là tên giả, Ly Lục này có thể còn nổi danh hơn Lộ Lê nhiều, hẳn là em đã nghe nói rồi chứ."
Jules ủ rũ cụp đuôi gật đầu, "Em cho rằng chỉ là trùng tên." Anh hai của cậu thực lực mạnh như vậy, Ly Lục kia lại là cơ giáp chế tạo sư, cơ giáp chế tạo sư trong ấn tượng của cậu không thể lợi hại như vậy, đương nhiên cậu ta sẽ không cho rằng bọn họ là cùng một người.
Lộ Lê cười ha hả, "Đừng không vui như vậy, hôm nay là sinh nhật em, chỉ cần cảm tình anh em là thật, tên thật tên giả thì liên quan gì."
Jules nghĩ xong cảm thấy rất có lý, "Anh hai nói rất đúng."
"Tới đây, đây là con trai anh, ở nhà xếp thứ tư, nhũ danh Bào Bào. Bào Bào à, mau chào chú Jules." Lộ Lê giơ con trai trong ngực lên.
Bào Bào đối diện với tầm mắt tò mò của Jules, rụt rè nói: "Chào chú ạ."
"Chào Bào Bào, anh hai à, con trai anh thật đáng yêu." Jules vui vẻ duỗi tay xoa bóp gương mặt nó.
Bào Bào không vui nhăn đôi lông mày nhỏ thưa thớt lại, "Chú ơi, đáng yêu không phải dùng như vậy."
Jules a một tiếng, ngơ ngác hỏi: "Không dùng như vậy thì dùng như thế nào?"
"Cháu là đàn ông, đàn ông sao có thể dùng từ đáng yêu, chú phải nói là cháu đẹp trai." Bào Bào tận lực không thất lễ, nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra chút khinh thường và ưu thương, người chú này không chỉ có văn hóa không cao, chỉ số thông minh cũng chẳng có bao nhiêu nữa.
Jules ngây ngốc nhìn về phía anh cậu ta, "Đàn ông?"
Lộ Lê cười sắp vỡ bụng, "Nghe thôi là được."
Jules rất nghe lời chỉ lắng nghe, nhanh chóng đón bọn họ vào.
Tần nguyên soái không tới, Tần Vũ và Lộ Lê đến đây cũng đã đại biểu cho Tần gia, trừ quốc vương, Tần Vũ có địa vị tối cao trong toàn bộ yến hội. Bọn họ vừa đi vào, chủ nhân yến hội đã chủ động nghênh đón.
Người muốn gợi chuyện với Tần Vũ không ít, Lộ Lê đi theo Tần Vũ và chủ nhân yến hội chào hỏi xong thì ôm con trai theo Jules lên lầu từ cửa sau.
"Đây là đồ em mặc khi còn nhỏ, mẫu thân vẫn luôn luyến tiếc ném đi." Jules mở tủ quần áo của mình ra, cả phòng đều là quần áo, do cậu ta mặc từ nhỏ đến lớn, phu nhân Leon luyến tiếc vứt đi, nên vẫn luôn lưu trữ lại.
Tuy đã rất nhiều năm, nhưng bảo quản rất tốt, vẫn giống y như mới, trên thực tế trước kia có những bộ cũng chỉ mặc được vài lần.
"Cái này đi." Lộ Lê từ bên trong chọn ra một bộ trẻ con một tuổi có thể mặc.
Bào Bào trộm đi ra, trên người còn mặc đồ ngủ ở nhà, tham gia kiểu yến hội xa hoa này, không trang điểm một chút không được.
Lộ Lê lột hết quần áo trên người con trai, nó liều mạng che lại quần, không cho y cởi ra, "Làm sao vậy, chúng ta thay quần áo nào."
"Cha bảo chú Jules đi ra ngoài đã." Bào Bào cảm thấy làm một người đàn ông chinh phục biển sao trời mênh mông, sao lại có thể tùy tiện để người ngoài nhìn thấy chym nhỏ và mông nhỏ của nó được.
Lộ Lê đại khái đoán được bệnh trung nhị của nó lại tái phát, "Được rồi, cha bảo chú ấy đi ra ngoài."
Jules không biết cái gì gọi là bệnh trung nhị, chỉ cảm thấy tính cách con trai của anh hai thật quái dị, bèn đi ra ngoài.
Lộ Lê nhanh chóng thay âu phục nhỏ cho nó, quần áo ở nhà ném vào không gian khấu, sửa sang lại xong mới dắt nó ra ngoài, không ngờ Jules không ở bên ngoài, máy truyền tin đúng lúc nhận được tin nhắn của cậu ta.
Jules đi ra ngoài đợi một lát, người hầu lại tới tìm, nói quốc vương