Sáng hôm sau, Lộ Lê ở phòng khách xem TV đang đưa tin về Tần Vũ chỉ huy quân đoàn I, sáng sớm đã lên chiến hạm Vinh Diệu tượng trưng cho vinh dự và sức mạnh xuất phát.
Trận này không biết sẽ kéo dài bao lâu, Lộ Lê phát hiện Tần Vũ vừa đi mà y đã bắt đầu thấy nhớ, trong lòng thậm chí có cảm giác trống rỗng, nhịn không được đặt tay lên ngực, tiếng tim đập ngày càng rõ ràng, trước kia y chưa từng như vậy, chẳng lẽ đây là yêu?
Đột nhiên ý thức được mình giống phụ nữ, Lộ Lê đột nhiên lắc đầu ném suy nghĩ này ra, không thể lại miên man nghĩ linh tinh.
“Nhạc Hiểu này, cậu biết trận đánh này sẽ dài bao lâu không?” Lộ Lê dời lực chú ý bằng cách nói chuyện với Nhạc Hiểu.
“Tôi chưa tham gia chiến tranh giữa hai nước bao giờ, nhưng nếu giống trận chiến phát sinh năm trước thì ít nhất cũng mất sáu tháng, đây là nhanh nhất rồi.” Nhạc Hiểu không biết suy nghĩ của Lộ Lê, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình như nhìn đồ ngon.
“Cậu muốn đi sao?” Lộ Lê nghe thấy sự tiếc nuối trong giọng nói.
“Đương nhiên là muốn chứ.” Nhạc Hiểu không chút nghĩ ngợi trả lời, theo cậu ta thấy, vào quân đoàn I mà chưa từng tham gia đánh trận với đế quốc Solo thì không được xem như lính trong quân đoàn I.
Lộ Lê lập tức đoán nguyên nhân, “Xin lỗi, bởi vì Tần Vũ điều cậu đến chỗ tôi, hại cậu không thể đi.”
Nhạc Hiểu lúc này mới hiểu ra, kinh ngạc quay đầu, “Sao có thể, phu nhân không cần xin lỗi tôi đâu, tôi cảm thấy không có gì, về sau còn rất nhiều cơ hội.”
Trước kia cậu ta rất hâm mộ những đồng đội có thể theo thượng tướng đi đánh giặc, lần này nếu không tới Tần gia thì cậu ta cũng có tư cách tham gia, nhưng cậu ta cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì cậu ta biết mình được thượng tướng giao cho nhiệm vụ quan trọng không kém.
“Trong lòng thượng tướng, ngài quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên so với lên chiến trường, tôi cảm thấy có thể được thượng tướng tín nhiệm là vinh hạnh của tôi.”
“Thật sao?” Lộ Lê rất bất ngờ.
“Đương nhiên.” Nhạc Hiểu dùng sức gật gật đầu như sợ y sẽ không tin.
“Vậy là tốt rồi.” Lộ Lê rốt cuộc có thể cười, trong khoảng thời gian ở cùng Nhạc Hiểu, y đã bị tính cách rộng rãi của thanh niên này cảm nhiễm, thấy y ngày thường bị Tần phu nhân làm khó thì toàn tâm toàn ý che chở, y đã sớm coi Nhạc Hiểu thành người một nhà.
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên. Hôm nay là ngày Tần Vũ xuất chiến, Tần phu nhân sáng sớm đã canh trước TV, đối thoại của hai người bà đều nghe được. Đại khái là ngày hôm qua bị nói, Tần Tuyết cũng không ở nhà, không có ai giúp nên bà chỉ phát ra tiếng cười lạnh chứ không châm chọc Lộ Lê.
Lộ Lê không dại mà đụng vào, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của y, y vẫn nguyện ý chung sống hòa bình với Tần phu nhân.
Đình Hào là câu lạc bộ lớn nhất xa hoa nhất trêи Vinh Diệu tinh, là nơi gặp mặt mà các cậu ấm cô chiêu quý tộc thượng lưu thường tới, giá cả ở đây cũng đắt số một số hai trêи Vinh Diệu tinh.
Hình ảnh đội quân của Tần Vũ xuất phát hùng vĩ đồ sộ đang được chiếu trêи màn hình lớn ở trung tâm câu lạc bộ Đình Hào, sự cường đại của đội quân dù là qua màn hình nhưng vẫn có thể cảm giác được khí thế sát phạt long uy hổ chấn, tựa như dã thú đang vận sức chờ phát động.
“Mỗi lần Tần thượng tướng dẫn dắt quân đoàn I như hổ như sói xuất chinh, hình ảnh này vẫn thật gây chấn động.” Một cô gái ngồi trêи lầu hai nhìn màn hình và lên tiếng cảm khái đầy sùng bái và si mê.
Các cô gái khác cũng phụ họa vài câu, ai chẳng biết Tần thượng tướng đứng thứ hai trong bảng xếp hạng đối tượng kết hôn lý tưởng nhất ở R tinh hệ, đứng đầu là Tần Ca.
Hai anh em này cực kỳ xuất sắc, nhưng lại chỉ có thể nhìn lên, bởi vì dù là anh trai hay em trai, tiếp cận họ là việc bất khả thi.
“Tiểu Tuyết khi nào tạo cơ hội cho chúng tớ đi, bằng không chỉ có thể nhìn mà không thể sờ thì chúng tớ sẽ thèm chết.” Chiêm Giai Giai ngồi cạnh Tần Tuyết lập tức nhẹ nhàng đẩy đẩy, “Thế nào, thế nào?”
“Đúng đấy Tiểu Tuyết, chúng ta quen thân nhau lâu như vậy.” Cao Nghi cũng phụ họa vào.
“Anh cả cậu đã kết hôn thì chúng tớ có thể tạm bỏ ý định, nhưng anh hai cậu vẫn độc thân, nghe nói còn chưa có đối tượng, cậu giúp chúng tớ đi, dù không thể lọt vào mắt anh ấy, nhưng có thể ngồi gần rồi liếc nhìn anh ấy một cái, tớ đã cảm thấy mỹ mãn.” Chiêm Giai Giai lại nói.
Tần Tuyết bị mọi người nhìn chằm chằm đến không chịu nổi, đặt chén rượu trong tay xuống, bất đắc dĩ xua tay, “Các cậu nghĩ tớ không muốn sao, nhưng phải có cơ hội mới được, anh cả và anh hai quanh năm không ở nhà thì tớ tạo cơ hội thế nào, không nói anh cả, chỉ số thông minh của anh hai đã hơn tớ vài lần, tớ chỉ mới động ý niệm thôi mà anh ấy đã lập tức đoán được, trước mặt anh ấy tớ không có bí mật, dưới loại tình huống này, các cậu thấy tớ dám nói sao?”
Các cô gái có vẻ thất vọng.
Chiêm Giai Giai đặt hai tay lên ôm má, “Thật là quá hâm mộ cậu, có hai anh trai là chiến thần và nam thần của đế quốc, sao tớ lại không được sinh ra ở Tần gia chứ, dù không thể đi theo họ, nhưng ít nhất mỗi ngày có thể thấy họ, tớ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
“Người ta còn chẳng ở lại nhà được mấy ngày, muốn thấy cũng chưa chắc đã có cơ hội, nhưng tớ cũng hâm mộ Tiểu Tuyết.” Cao Nghi cũng bị lây bệnh thở dài.
Tần Tuyết một lần nữa cầm lên chén rượu để che đi khóe miệng cong lên đầy đắc ý, đây không phải lần đầu cô nghe các bạn mình nói những lời này, nhưng mỗi lần đều cảm thấy thỏa mãn lòng hư vinh khi được hâm mộ, tuy quan hệ giữa cô và anh cả anh hai không được tốt, nhưng thì sao chứ, cô có chọn gia tộc để được sinh ra đâu.
“Đúng rồi Tiểu Tuyết này, cậu hẳn đã là gặp chị dâu rồi chứ?” Chiêm Giai Giai nhìn cô