Tần phu nhân rời khỏi Tần gia đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân. Người đầu tiên bà đi tìm không phải phu nhân Adele, mà là Vương Hậu Reagana.
Ngay từ đầu, khi Tần phu nhân còn chưa lấy Tần nguyên soái, quan hệ của bà và Vương Hậu chỉ giới hạn ở chị em bà con xa, không lui tới thường xuyên. Sau khi lấy Tần nguyên soái, Vương Hậu vì mượn sức cô em họ nên thường xuyên triệu bà tiến cung.
Cứ như vậy vài thập niên, tình nghĩa chị em của hai người còn sâu hơn cả với phu nhân Adele, Tần phu nhân mỗi khi có chuyện rất quan trọng, người đầu tiên nghĩ đến không phải phu nhân Adele, mà là Vương Hậu Reagana.
Nghe nói Tần phu nhân tới, còn là một thân một mình, Vương Hậu tới đã thấy Tần phu nhân hốc mắt đỏ lên ngồi ở chỗ kia.
“Lan Huyên, làm sao vậy?”
Giọng nói của Vương Hậu rất dịu dàng, trêи người còn có mùi hương thoang thoảng, phảng phất có thể trấn an nhân tâm, lập tức làm Tần phu nhân cảm thấy càng ủy khuất, lập tức kể lại chuyện chồng con đều không cần bà, có lẽ bà không cố ý chọn những cách nói có lợi cho mình, nhưng vẫn theo bản năng xu lợi tị hại.
Vương Hậu có hơn ba mươi năm tình nghĩa chị em với Tần phu nhân, có thể nói còn hiểu bà hơn cả Tần nguyên soái và các con, đương nhiên biết nội tình không phải như thế, nhưng bà không chỉ trích Tần phu nhân, mà là ôn nhu khuyên nhủ vài câu. Được trấn an, Tần phu nhân cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Lan Huyên à, em cũng già rồi, Tần Phủ vì Tần gia đã không dễ dàng, ngày thường tuy chị đứng về phía em, nhưng lúc này đây chị cũng không thể không nói với em vài câu, Tần Vũ đã kết hôn, em không nên thay nó an bài thân cận cái gì.” Vương Hậu nói lời thấm thía.
“Nhưng mà em không thích hắn.” Tần phu nhân nghe thấy Vương Hậu cũng nói như vậy, biết mình đúng thật đã làm sai, nhưng không muốn thừa nhận.
“Vậy thì cũng không thể làm Tần gia mất mặt.”
Vương Hậu có đôi khi rất hâm mộ đứa em họ này, nó luôn được bao phủ trong hào quang của Tần gia, người xung quanh đều sẽ lấy lòng nó, không ai dám chơi thủ đoạn hoặc không nể mặt, nên dưỡng cho nó tính cách không màng hậu quả, người này đang ở phúc mà không biết phúc.
Bà là Vương Hậu tôn quý nhất đế quốc Vinh Diệu, nhưng có ai biết trước khi trở thành Vương Hậu thì bà đã phải ăn bao nhiêu khổ, sau khi trở thành Vương Hậu thì mỗi tiếng nói cử chỉ của bà đều đại biểu cho thể diện của vương thất, trước nay đều không thể tùy hứng làm bừa.
“Chị, rốt cuộc chị có phải chị của em không, sao lại giúp người ngoài chứ.” Tần phu nhân bất mãn thì sẽ nói thẳng ra.
“Nếu chị không phải chị của em thì chị mới lười nói chuyện với em, hắn đã không còn là người ngoài, đã là người trong Tần gia, cũng đại biểu cho Tần gia, em không cho hắn mặt mũi chẳng phải là không cho Tần gia mặt mũi. Trong nhà thì em muốn làm gì thì làm, nhưng ra ngoài, cho dù em không tình nguyện, làm hắn mất mặt chính là làm Tần gia mất mặt.”
Nếu không phải tương lai các hoàng tử lên làm Quốc Vương vẫn cần có Tần gia làm chỗ dựa, Vương Hậu sẽ không rảnh nói chuyện với Tần phu nhân, người khác ghen ghét bà là Vương Hậu tôn quý nhất đế quốc, không ai biết bà lại ghen ghét Tần phu nhân có một đám đàn ông của Tần gia hộ giá hộ tống.
Tần phu nhân chưa bao giờ biết tâm tư của Vương Hậu, tuy biết thì cũng chẳng sao, nhưng đắc ý là sẽ không tránh khỏi, mà Tần phu nhân lại không biết giấu tâm tư, sớm muộn gì sẽ lộ ra dấu vết, với hai bên đều không có chỗ tốt, cho nên Vương Hậu chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
“Chị à, chị khuyên nó dùm em đi.” Tần phu nhân nghe vậy, cảm thấy Vương Hậu nói có lý, bà không phải loại người bảo thủ, nhưng người khác phải an ủi bà một phen, làm lòng bà thoải mái thì bà mới có thể nghe lọt tai.
“Không thể được, Tần Vũ là cháu trai, chuyện này nếu truyền ra thì người khác sẽ bàn luận về Vương Hậu thế nào.” Vương Hậu không ngốc đến mức làm loại chuyện đào mồ chôn mình này.
Tần phu nhân cầu Vương Hậu một hồi vẫn không được đáp ứng.
Ở một nơi mà hai người không chú ý, có người đứng ở cửa nghe hai người nói chuyện một chữ cũng không bỏ sót.
Tần phu nhân không ở nhà, Lộ Lê cảm thấy toàn bộ Tần gia đều thanh tĩnh không ít, người hầu không dám tới quấy rầy y, y bèn học ngay trong phòng khách.
Khi y rời khỏi Tinh Võng đã là hai tiếng sau, trong khoảng thời gian này, y lại chế tạo được mấy bộ linh kiện có độ hoàn mỹ rất cao. Linh kiện Q, chỉ còn lại bộ phận a1 là y vẫn còn đang cân nhắc, muốn đạt độ hoàn mỹ cực gần 100% cũng không dễ dàng.
Lộ Lê lật xem rất nhiều tư liệu, phát hiện bộ phận a1 không phải dựa vào kỹ thuật là có thể hoàn thành, mà là không ngừng tích lũy kinh nghiệm, cho nên y cũng thôi nghiên cứu thêm.
“Buổi chiều cùng anh đến bệnh viện quân y.” Tần Vũ thấy y offline mới mở miệng.
“Đến đó làm gì?” Lộ Lê vừa dứt lời thì nhớ ra, lần kiểm tra trước, Tần Vũ nói cơ thể hắn còn tồn lại ám thương, không trị liệu thì sẽ có ảnh hưởng sau này, lại hỏi, “Ở nhà không thể trị sao?”
Tần Vũ bình tĩnh gật đầu, Lộ Lê cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chỉ là đơn giản trị liệu, nên đáp ứng luôn. Buổi chiều, hai người ở nhà dùng cơm rồi đến bệnh viện, Tần Vũ trước đó đã giao cho La Uẩn Hòa, họ sắp tới nên phải chuẩn bị trước.
La Uẩn Hòa bảo Lộ Lê thay một bộ trang phục bệnh nhân màu trắng, kϊƈɦ cỡ không khác cỡ áo bình thường của hắn là bao, La Uẩn Hòa căn cứ vào hình thể của Lộ Lê để chọn.
“Chỉ trị liệu một chút mà cũng cần đổi trang phục cho bệnh nhân sao?” Lộ Lê có chút nghi ngờ.
“Đương nhiên, trang phục